Cảm giác nguy cơ khiến cả người Thích Tự cứng đờ, hắn trở tay nắm lấy cổ tay Phó Diên Thăng, chất vấn: "Tôi không cho anh đụng vào bao giờ?"
"Cậu biết ý tôi là gì mà?" Phó Diên Thăng chống lên lồng ngực Thích Tự, nhìn xuống từ trên cao, "Cứ chỉ hôn như vừa rồi, thì bao giờ cậu mới hết được cái nợ năm mươi mấy cái? Hmm? Chi bằng để đêm nay tôi giúp cậu xóa nợ..."
Nói đoạn, người kia cúi đầu hôn lên môi hắn, rồi lại lướt dọc theo đường cằm, tiếp tục xuống dưới, vùi mặt vào cổ Thích Tự.
"Phó... Diên Thăng...!" Thích Tự bị ép ngẩng đầu lên, như cá rời nước, ngữ khí từ chối cũng bị biến đổi theo.
Phó Diên Thăng vừa hôn mút tại yết hầu, vừa vén áo hắn lên thả tay chu du.
"...!" Thích Tự vô thức đẩy đầu hắn ra, nhưng chưa gì tay đã bị đối phương đè sang một bên.
"Còn thiếu bao nhiêu nhỉ? 50?" Lầm bầm xong, Phó Diên Thăng lại cúi xuống, ngậm lấy đầu ngực bên trái của hắn.
"Uhhh..." Hành động này của đối phương lập tức rút cạn khí lực của Thích Tự, thân không kìm được mà cong lên, không ngờ lại khiến đối phương ngậm vào càng sâu.
Phó Diên Thăng nấn ná lại đó một hồi, vừa hôn vừa động tình vuốt ve... từ eo cho đến dọc cơ bụng, không một chỗ nào bị bỏ qua.
Thích Tự cảm giác như thần kinh khoái cảm của mình đang bị kích thích trực tiếp, cả người rơi vào trạng thái mất khống chế, nói không sướng là giả, nhưng khó tiếp nhận cũng là thật...
Có điều hắn không muốn bản thân cứ tỏ ra đã nghiện còn ngại mãi, bèn vô thức điều chỉnh tâm tính, ráng thuyết phục bản thân rằng Phó Diên Thăng đơn giản là đang "phục vụ" mình...
Nhận thấy thanh niên này rốt cục cũng thả lỏng, Phó Diên Thăng lại thăm dò thân thể đối phương ngày một bạo.
Không biết qua bao lâu, Thích Tự mới mơ hồ nghe thấy người kia thầm thì: "45..."
Sau đó lại tiếp tục đổi bên.
"..."
WTF, thế này thì bao giờ mới xong!?
Theo từng nụ hôn của người kia, Thích Tự thấy ý chí mình đang dần tán loạn, đối mặt một hồi, bộ phận nào đó tất nhiên cũng bắt đầu có phản ứng.
Phó Diên Thăng đương nhiên sẽ không lờ đi, thấp giọng cười một tiếng rồi áp tay vào vị trí kia. Thích Tự giật nảy mình, một lần nữa đẩy đầu đối phương: "Không được...!"
"Không được? Chẳng lẽ cậu cứ để nó sừng sững thế cả đêm?" Phó Diên Thăng cười nhẹ, rướn người lên thấp giọng dụ dỗ bên tai hắn, "Ngoan... Tôi dùng tay giúp cậu, nợ hôn coi như xí xóa, ok không?"
"..."
Đang còn thất thần, Thích Tự đã cảm thấy năm ngón tay ấm áp của Phó Diên Thăng luồn vào bên trong.
Hắn há miệng thở dốc, không biết là không thể chấp nhận bản thân như thế này, hay là không dám đối mặt với thực tế, mà vô thức giơ tay che đi hai mắt.
Thích Tự cảm giác như mình đang ở trong một quả quýt, ánh sáng lọt vào từ bên ngoài, cả thế giới xung quanh đỏ rực, nhưng lại chẳng thể thấy gì ngoại trừ một dòng tê dại thẩm thấu qua da thịt, khiến trong hắn không ngừng run rẩy...
Một khắc cuối cùng, trước mắt hắn như lóe lên cả chùm pháo bông lấp lánh, khiến Thích Tự đầu choáng mắt hoa, không nhấc nổi mí mắt.
Hắn lờ mờ nghe thấy người kia thấp giọng cười khẽ bên tai, hỏi hắn "Thoải mái không?", còn rút giấy dịu dàng lau sạch cho mình.
Thích Tự hơi nhếch miệng, ánh mắt mê man, há miệng thở dốc, không thể đáp lại dù chỉ một lời.
Hắn không biết mình đã chìm vào giấc ngủ thế nào, chỉ nhớ rõ trước khi thiếp đi, hình như Phó Diên Thăng vẫn đang ôm lấy hắn, sau đó còn thầm thì gì đó bên tai.
Sáng hôm sau tỉnh lại, đối phương đã không còn ở bên.
Nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, Thích Tự bồi hồi tìm lại dư vị đến ngây ngốc trên giường vài giây, vô thức đưa tay che lại khuôn mặt đã nóng bừng.
Hắn hít sâu một hơi rồi đứng dậy vào phòng tắm, cởi áo ngủ mới thấy lồng ngực và vùng cổ mình trong gương cũng chi chít dấu hôn đỏ ửng, lại không khỏi nao nao, chỉ biết phun ra một tiếng chửi thề.
Thích Tự nhanh chóng đi tắm rửa, mặc vào chiếc áo sơ mi, cài đến tận khuy áo trên cùng mới vất vả che đi được vết tích trên cổ.
8h sáng, Thích Tự tới trước cửa phòng Phó Diên Thăng, do dự một lát rồi yên lặng hé ra một khe đủ nhòm vào, chỉ thấy người kia vẫn đang say ngủ trên giường.
Hắn không quấy rầy đối phương, bảo Vương Mãnh đưa mình đi học luôn.
Trên đường nhớ ra, hắn nói với Vương Mãnh: "Lát nữa anh qua TangXin mua ít đồ ăn sáng rồi mang đến nhà tôi nhé."
TangXin là một nhà hàng Quảng Đông của địa phương, làm đồ ăn HongKong tương đối ổn, mấy năm trước mà không có lớp sáng, Thích Tự cũng thường xuyên ghé qua uống trà sớm.
Vương Mãnh hỏi: "Cho cậu Phó sao?"
Thích Tự: "Ừm..."
Ban ngày, Thích Tự và Phó Diên Thăng vẫn trò chuyện vài câu qua Wechat, kể mình đang làm gì, cả hai cũng đều ăn ý không gợi lại chuyện tối qua.
Nhưng sau chuyện ấy, Thích Tự biết bản thân đã sinh ra thay đổi.
Trước đó hắn vẫn luôn không muốn nhận mình là gay, xác định thích Phó Diên Thăng xong cũng chỉ coi đây là một tình yêu tinh thần kiểu Platonic.
Theo bản năng, Thích Tự có thái độ kháng cự với bất kì loại quan hệ nào khác với Phó Diên Thăng ngoài ôm và hôn. Đơn giản vì hắn cảm thấy như vậy rất hớ hênh, không tự nhiên.
Nhưng khi được Phó Diên Thăng giúp đưa lên đỉnh tối qua, Thích Tự không chỉ thấy thỏa mãn về mặt thể xác, mà còn cảm thấy khủng hoảng và bất lực rõ rệt... Xúc động quấn hắn vào vòng xoáy, dẫn tới một thế giới vô thức.
Về sau, hắn mới lờ mờ nhớ ra Phó Diên Thăng đã thì thầm với mình điều gì.
Đối phương nói: "Ngốc ạ, có gì mà phải ngượng ngùng như thế?"
Lại nói: "Đừng sợ, không sao đâu..."
Nghe được những lời trấn an của Phó Diên Thăng, rốt cục Thích Tự cũng giao ra bộ phận nào đó của mình cho đối phương trong thế giới kia.
Hồi sáng mới dậy còn cảm thấy hơi mất tự nhiên vì chuyện tối qua, nhưng hiện tại, Thích Tự nhận ra mình đã dỡ bỏ được rào cản tâm lí của trước đây.
Hắn tiếp nhận thay đổi ở mình rất tự nhiên, đồng thời cũng phát hiện mình cần phải thích ứng với một loại tình cảm hoàn toàn mới.
*
Chiều tối về nhà, Thích Tự dừng lại trước cửa lớn, hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc xong xuôi rồi mới quẹt thẻ bước vào.
Phòng khách trống không, chỉ truyền ra tiếng đánh máy lạch cạch từ thư phòng.
Thích Tự đi đến cửa thư phòng, không khỏi sửng sốt với cảnh tượng bên trong—mặt đất phủ đầy giấy tờ, gần như không còn chỗ đi lại.
Phó Diên Thăng quỳ một gối trên đất, tay cầm chồng tài liệu vừa in, thoáng nhìn thấy đôi chân dài của Thích Tự trước cửa phòng mới ngẩng lên một chút: "Về rồi đấy à?"
"Anh đang làm gì vậy?" Thích Tự tò mò hỏi.
"Soạn lại giáo án cho cậu." Phó Diên Thăng nhìn lướt qua bảng biểu bên cạnh, hỏi, "Hôm nay cậu học lớp gì đấy? Kinh tế Mạng à?"
"Ừm, cả Thương mại Quốc tế nữa." Thích Tự ngồi xổm xuống, trông thấy một chồng tài liệu ghi "Tài liệu giảng dạy nội bộ thuộc về học viện Kinh doanh đại học H", lật tiếp còn có của đại học W, đại học L... tất cả đều là giáo trình mật của top 10 học viện Kinh doanh trên toàn cầu.
Thích Tự kinh ngạc hỏi: "Anh làm thế nào có được những tài liệu này vậy?"
"Tất nhiên tôi phải có cách của tôi." Phó Diên Thăng vừa sắp xếp tài liệu vừa nói, "Cậu có chơi với bạn học nào ở trường không?"
Thích Tự: "Để làm gì?"
Phó Diên Thăng rút ra một tờ giấy đưa hắn: "Để tiết kiệm thời gian, từ giờ cậu không cần đi học mấy tiết này đâu, nhờ bạn hoặc trả tiền cho người ta ghi âm hộ rồi nghe sau cũng được."
Trông thấy phần lớn chương trình học của mình đều được liệt kê trong tờ giấy kia, Thích Tự không khỏi sửng sốt: "Anh bảo tôi cúp hết tất cả các môn này ấy hả?"
"Ừ." Phó Diên Thăng nói như đương nhiên, "Chờ tháng sau Diệp Khâm Như đến Tư Nguyên rồi, chúng ta còn phải về nước một chuyến để khảo sát một vài công ti công nghệ nữa, cậu sẽ không có nhiều thời gian học theo tốc độ trên trường đâu..."
Thích Tự nhìn đống tài liệu la liệt nếu chồng lên chắc cũng phải 20cm kia, khó tin hỏi lại: "Anh đã bảo tôi cúp môn, lại còn tìm thêm ngần này tài liệu bổ sung, tôi học kịp sao được?"
Phó Diên Thăng không buồn ngẩng lên nói: "Cậu không tin tưởng tôi thế cơ à?"
"...Hả?" Thích Tự vẫn chưa hiểu gì.
Phó Diên Thăng: "Học phí cậu trả cho Stafford mỗi năm là bao nhiêu? Ba trăm ngàn?"
Thích Tự: "Khoảng đấy."
Phó Diên Thăng: "Vậy cậu biết ba trăm ngàn này tiêu vào đâu không?"
Thích Tự: "Kiến thức?"
Phó Diên Thăng cười cười: "Lí do mà phần đông mọi người cố gắng thi đậu trường danh giá, đầu tiên là vì cấp bậc tấm bằng, bằng của trường top hiển nhiên đã là một bước đệm cho các sinh viên khi ra trường; thứ hai là quan hệ, quan hệ chính là tài nguyên; cuối cùng mới là kiến thức..." Hắn phe phẩy tài liệu trên tay, nói, "Hai cái đầu không có tác dụng gì với con nhà tư bản như cậu, bởi vì chính cậu đã là tài nguyên đối với người khác."
Thích Tự nghe vậy càng mông lung, chuyện này thì liên quan gì đến học phí của hắn?
Phó Diên Thăng lại hỏi tiếp: "Bình thường các giáo sư dạy cậu những gì trên lớp?"
Thích Tự nghĩ nghĩ: "Thì là ít kiến thức kinh tế, mấy câu chuyện thương nghiệp và nguồn gốc của một vài lí thuyết thôi."
"Thế thì đúng rồi." Phó Diên Thăng vừa làm vừa chậm rãi giải thích, "Bộ não của con người không tiếp thu bằng trí nhớ, mà bằng quy luật tổng kết—quy luật tổng kết có hai phương pháp, một là tự thể nghiệm, hai là nghe kể, cho nên giáo sư giỏi sẽ thường dành thời gian lên lớp để chia sẻ về các câu chuyện thương nghiệp chân thực và thú vị... Ngoài nghe giảng thì bọn cậu còn có bài tập nhóm nữa mà phải không?"
Thích Tự: "Ừm."
"Hoạt động nhóm thực chất chính là luyện đọc sách, tự học và làm báo cáo dưới sự chỉ dẫn của giáo viên, chứ chưa chắc đã nhận được bao nhiêu kiến thức từ họ." Phó Diên Thăng nhanh chóng hoàn tất việc sắp xếp tài liệu, bấy giờ mới ngẩng lên đối mắt với Thích Tự, "Trong ba trăm ngàn mà cậu trả cho Stafford mỗi năm, chưa đến 1/5 là dành để mua kiến thức, nhưng cậu đã tốn thêm năm trăm ngàn để mời tôi về dạy mà lại cảm thấy chỉ lên lớp mới theo kịp, thì chẳng phải là năm trăm ngàn thuê tôi công cốc à?"
Thích Tự: "..."
Vòng vo một hồi, Thích Tự rốt cục cũng nghe hiểu, thì ra là người này đang khoe khoang...
"Trước mắt chúng ta phải lên kế hoạch cái đã, tuần này học hết Kinh tế Mạng, với một ít Phân tích Đầu tư chứng khoán nữa, khả năng là cậu sẽ cần đến những kiến thức này cho chuyến về nước tháng sau đấy." Phó Diên Thăng gõ gõ mặt bàn làm việc, nói với Thích Tự, "Được rồi, đừng có ngây ngốc nhìn tôi nữa, vào học thôi."
Thích Tự: "..."
Trước đây mà bị Phó Diên Thăng chê ngốc kiểu gì hắn cũng giận, nhưng hiện tại chỉ bình thản hỏi lại: "Luôn bây giờ hả?"
Phó Diên Thăng: "Đương nhiên, tôi đã bảo phải tranh thủ thời gian rồi mà."
Thích Tự ra bàn ngồi xuống, do chiều vừa lên lớp, chỉ đọc vài dòng tư liệu là hắn đã vào nhập tâm theo sự dẫn dắt của Phó Diên Thăng.
Kèm học 1:1 rất khác với giảng dạy trên trường, chưa kể so với hình thức gia sư online như năm ngoái, đối mặt nghe Phó Diên Thăng giảng bài và giải đáp thắc mắc bất cứ lúc nào như hiện tại khiến trải nghiệm học tập của Thích Tự cũng dồi dào hẳn.
Một "tiết" này kéo từ 5 giờ đến 7 rưỡi, đến khi Thích Tự thấy bụng hơi đói đói, hai người mới cùng nhau xuống nhà đi ăn tối.
Thích Tự chọn một nhà hàng Tây Ban Nha, còn đặc biệt gọi hai chén vang đỏ.
Thịt rượu lên rồi, Thích Tự mới nhớ ra hỏi: "Thầy Phó, anh lớn hơn tôi có 7 tuổi mà sao hiểu biết nhiều quá vậy?"
Phó Diên Thăng: "Ý cậu là về chuyên môn?"
"Không chỉ vậy." Thích Tự nhẹ tay đung đưa li rượu trong tay, nói, "Như lần trước nói chuyện với Diệp tổng về rượu vang chẳng hạn, tôi nghe mà còn tưởng anh là chuyên gia về vang đỏ luôn đấy, kiến thức ấy thì có liên quan gì tới chuyên môn của chúng ta đâu?"
Phó Diên Thăng: "Kiến thức về rượu cũng là tôi được người ta chỉ cho khi đi xã giao, rồi về tự mình tìm hiểu thêm thôi."
Thích Tự: "Chỉ có vậy mà anh tiếp thu được hết? Nhưng từ nhỏ tôi cũng theo ba đi nhiều nơi, nhìn không ít thứ mà chưa chắc đã nhớ hay áp dụng được mấy."
Phó Diên Thăng: "Thế thì có thể là do cậu chưa hình thành được hệ thống sắp xếp kiến thức hiệu quả, ví dụ như thưởng rượu thưởng đồ ăn thuộc về thường thức xã giao trong hệ thống của tôi, kinh doanh và quảng cáo rượu thì nằm trong phạm trù kinh tế học, đổi thành bất kì sản phẩm nào khác cũng vậy... Bao giờ cậu hoàn thành xong hệ thống của mình, thì tất cả thông tin tiếp xúc hàng ngày sẽ không ngừng hoàn thiện và tích hợp vào hệ thống ấy..."
Hăn đang nói, thấy Thích Tự lại dùng ánh mắt si ngốc kia nhìn mình thì không khỏi buồn cười: "Đã bảo cậu phải kiểm soát một chút đi mà, sao lại nhìn tôi như thế nữa rồi?"
Thích Tự chậm rãi nhấp một ngụm rượu, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên li thủy tinh, hỏi ngược lại: "Anh không thích à?"
Nhìn bờ môi thấm ướt rượu đỏ của đối phương, Phó Diên Thăng có chút trật nhịp, cố ý nói: "Cậu mà chủ động hơn trong chuyện "kia" thì tôi còn thích hơn."
Thích Tự hơi rũ mắt, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Phó Diên Thăng cười cười, đang định trêu tiếp thì Thích Tự đã nhìn lên, nghiêm túc hỏi: "Vậy hay, tối ngủ chung đi?"
Phó Diên Thăng: "..."
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng dùng tay cho Thích Tự biết mùi khoái lạc là thế nào.
Sau đó đùa giỡn: "Sao không nói gì? Choáng rồi à?"
Thích Tự [đờ đẫn]—Hệ thống đang thăng cấp.
Phó Diên Thăng: "Ôi chao bà xã ngây thơ đáng yêu hết sảy..."
Ngày hôm sau.
Thích Tự đã-thăng-cấp: "Ngủ chung đi?"
Phó Diên Thăng: "??"
-
vtrans by xiandzg