Dập máy xong, Thích Tự rà lại toàn bộ chứng cứ Chương Thừa Tuyên đưa mình cùng với sự vụ của Khâu Như Tùng, nhưng vẫn còn một vài vấn đề nghĩ mãi không thông.
—Người ghi lại những hội thoại này rốt cục là ai? Chương Thừa Hoan? Chương Thừa Tuyên? Hay một ai khác nữa?
Nếu là Chương Thừa Tuyên, thì nghĩ thấy đáng sợ biết bao.
Bởi điều này chứng tỏ, Chương Thừa Tuyên đã bắt đầu giám sát nghe trộm anh hai mình từ bốn năm trước, hòng thu thập chứng cứ đẩy đối phương vào chỗ chết... Nhưng hồi đó Chương Thừa Tuyên còn đâu biết hắn là ai.
Nếu là một người khác, thì mục đích của họ là gì? Chương Thừa Tuyên làm thế nào lại có được những thứ này?
Thích Tự không tài nào hiểu được, lại cảm thấy mình mình ngồi đây suy đoán cũng vô ích, chờ nửa tháng nữa gặp ba rồi bàn thì hơn.
Nhớ tới những gì ba vừa nói, Thích Tự lấy điện thoại gửi hai tin nhắn riêng cho Khương Oánh với Thích Phong, hỏi cụ thể xem bao giờ mọi người bay sang Mĩ.
Khương Oánh nhắn lại bảo: “Ba bảo mẹ sang trước, nhưng mẹ muốn ở lại với ông ấy thêm mấy ngày, chắc rồi đi cùng luôn.”
Thích Tự vừa nhai cẩu lương của ba mẹ, vừa nhìn đi nhìn lại tin nhắn này mấy lần, không khỏi cảm thán tình yêu tuổi tứ tuần đã thay đổi mẹ đến nhường nào.
Có vẻ là Thích Phong còn bận ngủ nướng, mãi lâu sau mới trả lời: “Thư kí của ba đặt vé cho bọn em rồi, ngày kia tới!” Lại còn gửi kèm một cái sticker hai còn mèo chạy vòng vòng.
Thích Tự không khỏi giật giật khóe miệng, rõ ràng đối phương chẳng hề nhắc đến Lăng Khả, vậy mà hắn vẫn thấy mình vừa được nhồi cả tấn cẩu lương ngập họng.
“Gửi thông tin chuyến bay đi, để anh bảo lái xe ra đón.”
Nhắn xong tin này cho em trai, Thích Tự cũng buông điện thoại xuống, ngồi một mình trong căn hộ trống rỗng, không khỏi cảm thấy tịch mịch ảm đạm.
Hắn thu dọn hành lí, ngày hôm sau đi cùng với Vương Mãnh về New York.
Thích Nguyên Thành đã tìm đơn vị tổ chức đám cưới chuyên nghiệp để chuẩn bị cho hôn lễ của mình với Khương Oánh, đại khái cũng không cần Thích Tự lo gì. Về đến nhà, Thích Tự chỉ bảo Anne đi dọn phòng ngủ với một phòng cho khách để đón hai đứa em trai qua ở, sau đó thay mặt ba gọi điện cho bác Mạnh với bác Tề, hỏi xem 15/7 tới nhà họ có mấy người đi dự, cần sắp xếp đặc biệt gì hay không.
Thích Nguyên Thành làm ăn thành công, kết giao cũng nhiều, nhưng ở nước ngoài cũng chỉ thân với hai nhà Tề Mạnh, chưa kể Khương Oánh còn là MC nổi tiếng, không muốn gây sự chú ý nên đám cưới lần này của hai người được tổ chức rất kín đáo.
Mấy hôm sau, Thích Phong với Lăng Khả đáp xuống New York, Thích Tự không có việc gì nên đích thân lái xe ra đón.
Vừa gặp nhau, Thích Phong đã căng thẳng hỏi: “Ba có nhà không?”
Tuy Thích Phong đã nhận ra thành kiến với ba chỉ là một hiểu nhầm, xa cách nhiều năm giữa hai người cũng chưa thể nào tiêu ngay cho được, huống hồ lần này hắn còn dẫn theo bạn trai, gặp mặt vẫn thấy thật ngại gì đâu.
Thích Tự xếp hành lí cả hai vào cốp xe, nói: “Không.”
Thích Phong thở phào được một hơi, sau lại trợn mắt bảo: “Còn một tuần nữa là cưới mẹ rồi, chẳng lẽ ba vẫn đang bận việc? Mẹ còn xin nghỉ nửa tháng luôn đấy!”
Thích Tự quay ra nhìn hắn: “Mẹ không nói gì với em à?”
Thích Phong mờ mịt hỏi: “Nói gì là nói gì?”
Thích Tự cũng không biết giải thích chuyện của tập đoàn thế nào, mà có nói thì chưa chắc Thích Phong đã hiểu, bởi vậy thuận miệng tìm cớ lừa em trai: “Ba mẹ đi hưởng trăng mật rồi, trước đám cưới hai ngày mới qua.”
“Hả? Sao chưa cưới mà đã trăng mật...” Thích Phong mở miệng châm chích, nhưng nét mặt thì rõ ràng đã tươi tỉnh hẳn ra.
Vừa được Thích Tự đưa về đến nơi, Thích Phong đã tăng động kéo Lăng Khả còn đang trợn mắt há mồm đi quanh nhà một vòng, cậy không có Thích Nguyên Thành ở nhà nên táo bạo như chốn không người.
Thích Tự đi sau hai đứa em, nghe thấy Lăng Khả rón rén hỏi Thích Phong: “Thích Phong, ba cậu giàu dữ vậy à?”
Thích Phong: “Thật hả?”
Lăng Khả ra sức thầm thì: “Vừa rồi anh cậu lái... Maserati đúng không? Rồi nhà này, khu này, bài trí kiểu này, diện tích cỡ này... chắc phải đắt lắm nhỉ?”
Thích Phong gãi gãi đầu: “Thấy bình thường mà, tôi cũng chẳng biết đắt hay không nữa.”
Lăng Khả thấy trong lòng như vỡ trận, trước cũng biết gia cảnh Thích Phong rất khá, nhưng qua đây mới nhận ra khoảng cách giàu nghèo giữa hai người khủng đến độ nào. Hắn không khỏi thấy miệng giật giật, đầu óc quay cuồng nói: “Tôi vớ được đại thiếu gia nhà giàu rồi sao...”
Thích Phong nhỏ giọng uốn nắn: “Là nhị thiếu gia.”
Lăng Khả: “...”
Dù đã nhiều năm không sang, Thích Phong vẫn quen thuộc tìm đến phòng của mình, mở cửa vào xem xét: “Ồ, phòng này đó giờ không ai ở hả?”
Thích Tự khoanh tay tựa vào cửa, cười nói: “Em nghĩ ai đến ở? Nhà có hai phòng cho khách, khách đến thì cũng chỉ ở đấy thôi mà.”
Thích Phong: “Đây là nước Mĩ mà, anh không bao giờ rủ bạn cấp ba hay đại học về party à?”
Thích Tự khẽ đáp: “Anh không thích quẩy như em, cũng không thích đưa người khác về nhà.”
Thích Phong châm chọc: “Thôi đi, anh thích quẩy bên ngoài thì cứ nói thẳng ra!”
Thích Tự: “...” Thằng nhóc này không chọc hắn mấy câu thì ngứa miệng hay gì?
Tuy có hơi nhức óc, nhưng sự xuất hiện của Thích Phong cũng khiến căn nhà tĩnh mịch này có sức sống hẳn lên. Riêng đoạn nghe đối phương chí chóe là phiền muộn trong lòng Thích Tự đã tan đi không ít, cho nên hắn cứ thế mượn cớ trêu chọc hai đứa em để giải sầu.
Căn phòng khách mà Thích Tự bảo Anne dọn cho Lăng Khả quả nhiên không được dùng đến, bởi vì tối đó Thích Phong cứ nằng nặc đòi Lăng Khả phải ở cùng mình.
Nửa đêm khát khát, Thích Tự mới xuống bếp tìm nước uống, lúc đi ngang qua phòng Thích Phong, nghe thấy người bên trong vẫn đang quần nhau thì chỉ lặng lẽ nhắn tin nhắc cả hai tém tém lại chút.
Sáng hôm sau, Thích Tự vẫn dậy chuẩn giờ như thường lệ, ăn sáng xong mới lên gọi hai đứa kia, không ngờ vừa đến nơi thì Lăng Khả cũng mở cửa phòng, có điều vừa trông thấy hắn đã hoảng hồn rụt lại.
Thích Tự ngạc nhiên, buồn cười bảo: “Sao phải tránh?”
Vì chuyện tối qua mà Lăng Khả không khỏi ngượng ngùng khi thấy hắn, chỉ biết cúi gằm mặt mũi, chẳng dám đối mắt.
Thích Tự: “Tiểu Phong đâu rồi?”
Lăng Khả: “Cậu ấy đang tắm...”
Thích Tự thấy hắn đã xong thì tiện bảo: “Xuống nhà đi, dì giúp việc chuẩn bị xong bữa sáng rồi đấy, ăn một chút rồi lát anh đưa hai đứa ra ngoài chơi.”
Lăng Khả do dự liếc vào phòng một cái, có vẻ định chờ Thích Phong rồi cùng xuống.
Thích Tự nhíu mày: “Làm gì mà căng thẳng thế? Tưởng cậu là công mà? Còn sợ tôi ăn cậu chắc?”
Lăng Khả: “...???”
Lăng Khả: “!!!!”
Thấy Thích Tự đã quay đi, Lăng Khả chỉ đành theo hắn xuống luôn.
Thích Tự dẫn hắn vào phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn trứng với thịt hun khói mà Anne rán trước, chuẩn một bữa sáng kiểu Âu.
Chờ yên vị xong, Thích Tự lại nhờ Anne lấy cho cả mình và Lăng Khả nước quả rồi ngồi cùng với hắn.
“Ăn mấy thứ này quen không? Không quen thì chờ thêm một lát, có cháo đang nấu, hoặc bảo Anne nấu mì cho cậu cũng được.” Thích Tự nói.
Lăng Khả vội bảo: “Quen mà.”
Thích Tự cười cười: “Tiểu Phong thì không thích mấy thứ này, thấy nó có vẻ kén ăn.”
Lăng Khả: “Thật á? Tôi thấy cậu ấy toàn thích ăn mấy thứ bình thường mà.”
Thích Tự: “Hơ? Nó thích ăn cái gì?”
“Cá om dưa, tôm, bánh bao chiên, malatang...” Lăng Khả liệt kê một loạt, nhắc đến Thích Phong thì nét mặt cũng thoải mái hẳn ra, “Thỉnh thoảng cuối tuần bọn tôi đi chơi, cậu ấy cũng ăn cả burger với sandwich nữa.”
Thích Tự nhìn hắn cười hỏi: “Tiểu Phong quấn người lắm đúng không?”
Lăng Khả: “Err... cũng có chút.”
Thích Tự tò mò đánh giá thể trạng Lăng Khả một hồi, không nhịn được mà nói ra: “Nhìn cậu mảnh khảnh thế mà có thể cho Thích Phong hưởng thụ trong chuyện kia nhỉ... chắc bình thường phải tập luyện kinh lắm phải không?”
Lăng Khả bình tĩnh đẩy kính: “...Ừm.”
Đang nói chuyện, giọng Thích Phong đã vang lên từ phía cầu thang: “Lăng Khả! Sao cậu không đợi tôi xuống cùng?”
Cậu chàng tươi tỉnh chạy ra, vừa tắm xong còn chưa sấy tóc, mặc trên mình một chiếc phông trắng thoải mái, chính giữa nghênh ngang in dòng chữ “I 爱 Link” đỏ chói, riêng chữ “爱” còn được cách điệu thêm một hình trái tim.
(*爱 = yêu; Lăng Khả = Ling Ke = Lingke ~ Link)
Lăng Khả thiếu điều phun nguyên ngụm nước trái cây trong miệng ra: “Sao, sao cậu lại mặc cái này?”
Thích Phong cúi đầu nhìn mình, nhe răng cười bảo: “Đẹp chưa? Tôi mang cả cái của cậu đấy, lát nhớ thay!”
Hai tai Lăng Khả đã đỏ au: “Chắc không nên đâu...”
“Sao lại không nên? Đây là Mĩ mà, đâu nhiều cơ hội cho tụi mình mặc áo đôi ra đường thế này đâu, phải tranh thủ chứ.” Thích Phong kéo ghế ngồi xuống đối diện Lăng Khả, còn ưỡn ngực về phía anh mình như khoe khoang.
Thích Tự không khỏi thấy mắt giật giật, đến lười chấp nhặt với hắn.
Mấy ngày sau đó, Thích Tự chuyên chở hai đứa em đi thăm thú quanh New York, không chỉ làm lái xe mà còn kiêm cả nhiệm vụ phó nháy lẫn “bóng đèn“.
Nhìn hai đứa em không biết là vô tình hay hữu ý cho mình ăn cẩu lương mỗi ngày, Thích Tự lại nhớ đến Phó Diên Thăng cả đời này chưa chắc đã có nổi danh phận chính thức, không biết nên cảm thấy được an ủi hay ức chế.
“Anh! Cái kĩ năng chụp ảnh tệ hại này là sao thế hả?” Thích Phong la lối khi vừa nhận được điện thoại, “Chụp gì mà mờ hết mặt người ta rồi, lại đi lại đi!”
Thích Tự sầm mặt nói: “Em thì giỏi lắm!”
Thích Phong vội la lên: “Đi mà anh! Lần đầu Lăng Khả qua đây, em chỉ muốn cho cậu ấy những kỉ niệm đẹp nhất thôi mà! Xin anh đấy xin anh đây!”
Thích Tự chỉ đành nhận lại điện thoại từ hắn, chụp lại cho hai người lần nữa: “Hai đứa có thể đừng dán mặt vào nhau thế không? Anh thấy muốn nôn quá rồi... Đệch.” Chưa châm chọc xong thì Thích Phong đã ôm cổ Lăng Khả hôn đối phương một cái, Thích Tự phục rồi.
Đang định đảo mắt tỏ thái độ, điện thoại Thích Phong lại đột nhiên vang lên một tiếng, ngay sau đó màn hình hiện lên thông báo tin nhắn Wechat mới—
Anh Phó: [Tin nhắn mới]
Trông thấy cái tên này, Thích Tự không khỏi nhíu chặt hai mày.
Thích Phong đang định hỏi anh hắn chụp thế nào rồi thì Thích Tự đã giơ màn hình ra trước mặt mình, sầm mặt hỏi: “Sao em lại có Wechat của Phó Diên Thăng?”
Thích Phong lập tức bối rối, quanh co bao biện: “Không phải anh ấy đâu, anh nhận nhầm rồi...”
Thích Tự lạnh mặt nhìn hắn: “Mở ra.”
Đương nhiên là Thích Phong nhận ra Thích Tự có giận thật hay không, bình thường quen trả treo là thế, nhưng nếu đối phương giận thật thì hắn tuyệt đối không dám cãi lời bao giờ.
Hắn sợ sệt mở Wechat ra cho anh mình xem xét, ngượng ngùng không biết phải giải thích thế nào.
Thích Tự lấy xem, người kia quả nhiên là Phó Diên Thăng, trước đó Thích Phong có gửi đi mấy tấm ảnh không biết chụp lén Thích Tự từ bao giờ cho đối phương, hẳn do sợ bị phát hiện nên đều là hình sườn mặt hoặc bóng lưng.
Vừa xong Phó Diên Thăng mới nhắn lại một câu “Cảm ơn“.
Thích Tự giận đến run người, quay sang nhìn Thích Phong đầy khó tin mà kinh hãi: “Giải thích đi, sao em lại giấu anh liên lạc với người này?”
****
<Epilogue>
Thích Tự: “Chẳng phải cậu là công à? Còn sợ tôi ăn cậu chắc?”
Lăng Khả: “WTF anh ấy tin thật?... Ơ mà khoan? Anh hai nói thế này? Có phải là vừa lộ ra một sự kiện động trời không vậy!!! (╯#°Д°)╯”
-
vtrans by xiandzg
T/N: Không biết nên khóc hay nên cười nữa ˊ_>ˋ
À mà, mình quan niệm cẩu lương tương đương với pda, nhưng về tiếng việt lại không biết từ gì ngắn gọn để diễn tả nên xin phép để nguyên. Mọi người có góp ý gì thì cứ bảo nhé xD