Thời gian dần trôi, trời ngả về tây, Thích Tự cũng không để ý mình đã ngồi bao lâu, nguyên cả chiều tập trung nghiên cứu dòng vốn, mức nợ và phân tích giá trị hiện còn của từng công ti trực thuộc tập đoàn.
Đến khi ngẩng lên, mới phát hiện ra sắc trời bên ngoài đã chạng vạng.
Phó Diên Thăng vẫn đang ngủ li bì trên giường hắn, dường như vô cùng mệt mỏi, từ lúc đặt lưng đến giờ cũng chưa thấy đổi tư thế lần nào.
Thích Tự ngả người ra sofa, chăm chú nhìn người quấn chăn trên giường, nghe được tiếng thở có phần nặng nề của đối phương mà ngực cũng nặng trĩu.
“Bzzz...”
Tiếng rung từ điện thoại đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Thích Tự đã ấn nhận gần như lập tức, nhưng có vẻ Phó Diên Thăng vẫn bị đánh thức, khẽ cử động thân mình.
Thích Tự có chút bất mãn, thấp giọng “A lô” một tiếng rồi đứng dậy vào toilet nghe điện.
Người gọi đến là Diệp Khâm Như, hỏi: “Thích tổng, cậu có gặp trợ lí của Tư Trạch không?”
Thích Tự chưa hiểu ý đối phương là gì: “Trợ lí của Tư Trạch? Ý anh là Tống Phổ Tâm?”
Diệp Khâm Như: “Đúng rồi, trợ lí Tống ấy, nghe bảo là không thấy người đâu.”
Thích Tự khó hiểu: “Không thấy đâu?”
Diệp Khâm Như: “Sáng sớm hôm nay tôi nhận được điện thoại từ thư kí Hoàng phía Tư Trạch, bảo hình như trợ lí Tống biến mất từ đêm qua, 5h sáng Tư Trạch đã dựng bọn họ dậy đi tìm mà giờ vẫn chưa thấy đâu, sợ người kia gặp chuyện nên nhờ tôi gọi hỏi tất cả người quen biết đến trợ lí Tống xem có tin tức gì không.”
Thích Tự: “Tôi không gặp anh ấy...”
Diệp Khâm Như cũng khó xử nói: “Tôi cũng đoán vậy, căn bản chúng ta đâu có thân với cậu trợ lí ấy đến thế, bọn họ còn chẳng tìm được thì hỏi mình làm gì không biết?... Thôi được rồi, cũng không còn chuyện gì khác, tôi cúp đây.”
Thích Tự cảm thấy có gì đó kì kì. Nếu hắn nhớ không nhầm, chung cư trên đường Hòe An chính là nơi ở của Tống Phổ Tâm—tối hôm nọ Tư Trạch còn sai Hoàng Tuấn Văn qua đó đưa người kia đến tòa nhà Đằng Vân, mà chẳng phải tối qua Phó Diên Thăng cũng thả Tư Trạch về nơi này à.
Diệp Khâm Như nói Tống Phổ Tâm biến mất, nhưng là biến mất từ lúc ấy, hay là gặp Tư Trạch rồi mới biến mất?
Hắn quay về giường, Phó Diên Thăng cũng đã ngồi dậy.
“Ai gọi thế?” Giọng nói đối phương đã bình thường hơn nhiều.
“Diệp tổng, bảo là trợ lí Tống biến mất rồi.” Thích Tự nhìn hắn nói.
Phó Diên Thăng nghe vậy mà chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, khiến Thích Tự không khỏi giật mình, đột nhiên nghi ngờ chuyện này có gì đó liên quan đến Phó Diên Thăng...
Đúng lúc này, điện thoại lại rung. Thích Tự liếc qua, lần này là Hoàng Tuấn Văn trực tiếp gọi.
Thích Tự nghe điện ngay trước mặt Phó Diên Thăng. Người ở đầu bên kia cất giọng đầy lo lắng, đại khái là nhờ hắn để ý nếu có tin tức gì của Tống Phổ Tâm thì báo luôn cho mình. Nhân cơ hội này, Thích Tự cũng muốn xác nhận về băn khoăn vừa nãy.
Hoàng Tuấn Văn cho biết, tối qua về Tư Trạch vẫn còn gặp Tống Phổ Tâm ở đấy. Bình thường Tư Trạch ra ngoài đã có vệ sĩ canh nhà, Tống Phổ Tâm cũng không đi đâu được, nhưng đến khi hắn về thì vệ sĩ đều rút hết.
Rạng sáng nay, Tư Trạch tỉnh dậy không thấy người đâu, xem CCTV của tòa nhà mới phát hiện Tống Phổ Tâm đã rời khỏi chung cư Thời Đại vào khoảng 4:40 sáng, từ đó thì mất tích, điện thoại cũng tắt máy, hỏi tất cả người quen đều không có tin tức gì.
Thích Tự nghe mà lạnh sống lưng, vô thức liếc sang Phó Diên Thăng, lại hỏi Hoàng Tuấn Văn: “Tư Trạch vẫn ổn chứ?”
Hoàng Tuấn Văn: “Sắp phát điên đến nơi rồi! Mạng lưới quan hệ có bao nhiêu liên hệ bấy nhiêu, mới nửa ngày mà có khi cả cái Hải Thành này đều đã biết chuyện trợ lí bảo bối của Tư tổng mất tích, chủ tịch cũng chẳng ngoại lệ, e là sắp tới còn ầm ĩ nữa... Mà thôi, nói chung nếu cậu có tin gì của Tống Phổ Tâm thì báo luôn cho tôi nhé!”
Thích Tự: “Được rồi...”
Dập máy xong, Thích Tự mới kể lại đầu đuôi sự việc mà Diệp Khâm Như và Hoàng Tuấn Văn vừa nói với mình cho Phó Diên Thăng, còn đặc biệt chú ý đến biểu cảm của đối phương, cuối cùng Phó Diên Thăng lại chỉ bình luận: “Ai chẳng nhìn ra mối quan hệ “bất thường” giữa Tư Trạch và Tống Phổ Tâm, con thỏ bực lên còn cắn người nữa là Tống Phổ Tâm, bị áp bức lâu ngày, có bỏ đi tôi cũng không thấy lạ.”
Nhưng muốn đi thì tại sao nhất định phải rời khỏi Tư Trạch vào lúc rạng sáng?
Nếu đây là hành vi tự phát của Tống Phổ Tâm, Thích Tự còn nghi ngờ có khi đối phương đã tìm đến cái chết...
Song nhìn thái độ của Phó Diên Thăng, hắn do dự một lát, rốt cục không nhịn được mới hỏi: “Cả tối qua anh ở trong phòng à?”
Phó Diên Thăng hơi ngạc nhiên, bình thản đáp: “Chỉ ở nguyên trong phòng.”
Thích Tự không hỏi gì thêm nữa. Thấy đã không còn sớm, hai người cùng ra ngoài ăn tối, xong về điểm qua một ít nội dung chuyên ngành, đến khoảng 10 giờ là chuẩn bị đi ngủ.
Như thể muốn bù lại một đêm trống trải hôm qua, Phó Diên Thăng vừa lên giường đã bắt đầu ôm hôn triền miên, dịu dàng lại tận tụy, vậy mà Thích Tự vẫn không khỏi lơ đãng.
Chẳng lẽ việc Tống Phổ Tâm biến mất là tín hiệu kết thúc nhiệm vụ của bọn họ?
Hay là sau khi chứng kiến hiện trạng của Tống Phổ Tâm hôm bữa, Phó Diên Thăng đã không nhịn được mà báo lên trên cho người kia rút trước?
Vậy chờ mọi việc qua đi hết, có khi nào Phó Diên Thăng cũng sẽ lặng lẽ biến mất giống như Tống Phổ Tâm?
...
Thích Tự nghĩ đến đây mà thảng thốt rùng mình, lập tức trở người đè đối phương xuống dưới, đảo từ bị động thành chủ động... Dần dà giành lại quyền kiểm soát tiết điệu, nhìn dáng vẻ Phó Diên Thăng động tình vì bị hắn kích thích, Thích Tự mới tìm được cảm giác an toàn khi nhận ra mình đang vẫn nắm chắc người kia trong tay.
Nhưng suy cho cùng thì thoả mãn về thể xác vẫn không thể nào giải quyết triệt để nỗi bất an trong lòng. Mây mưa qua đi, Thích Tự gối lên cánh tay Phó Diên Thăng, mà đầy đầu vẫn là những tính toán cho sắp tới.
Hôm sau, Thích Tự đến Phong Mậu tìm Hứa Kính.
Lần cuối gặp đối phương đã là nửa tháng trước. Sau khi giải quyết xong vụ Lâm Hoán, hai người có nói chuyện qua điện thoại đúng một lần, rồi cứ thế bẵng đi không liên lạc.
Hứa Kính vừa trông thấy hắn đã hỏi thẳng: “Lại muốn nhờ anh chuyện gì đây?”
Thích Tự: “Sao anh biết em đến nhờ vả? Có thể em chỉ muốn qua thăm thôi mà?”
Hứa Kính cười nói: “Gớm, từ hè năm ngoái đến giờ có lần nào cậu tìm anh chỉ để thăm hỏi không đâu? Đứa nhỏ vô lương tâm...”
Thích Tự bị phản pháo mà chỉ biết chột dạ, đành nhỏ giọng xin lỗi đối phương một câu.
Hứa Kính: “Đùa vậy thôi, anh biết bây giờ cậu bận mà. Không còn nhóc em chỉ tìm anh để giết thời gian nữa, anh đây cũng rảnh nợ hẳn. Thôi nói đi, có chuyện gì?”
Thích Tự thận trọng nói: “Em muốn hỏi anh về chi tiết các khoản đầu tư cũng như tình hình tài chính hiện tại của Sơn Vũ.”
Do không phải công ti niêm yết, tra thông tin công khai không được, mà hôm qua nghiên cứu đống tài liệu mà Đổng Mẫn cung cấp, hắn mới biết phía tập đoàn cũng không hề có báo cáo đầu tư chi tiết của Sơn Vũ mấy năm gần đây.
Hứa Kính nghe vậy mới “à” một tiếng, nhíu mày nói: “Đến tra sổ sách của anh à?”
Thích Tự: “Không phải...”
Hứa Kính bật cười, lại thở dài một hơi: “Đúng là trưởng thành rồi.”
Tiếng thở dài như mang theo cả chút cô đơn, nhưng Hứa Kính hoàn toàn không để Thích Tự phải khó xử, nhanh nhẹn đi đến tủ kính đựng tài liệu, lấy ra mấy tập dày cộp rồi quay lại đưa hắn: “Tất cả đây, có cần anh sao chép cho cậu một bản không?”
“Không cần đâu, em xem luôn ở đây thôi.” Thích Tự mở ra xem ngay trên sofa.
Sơn Vũ được thành lập hồi bốn năm trước, vào năm Thích Tự đang học lớp 11 ở nước ngoài, với vốn đăng kí có vẻn vẹn 20 triệu, nhưng ngay sau khi thành lập đã được ba hắn rót cho 300 triệu dưới tên hắn. Cũng cùng năm ấy, Hứa Kính trở thành giám đốc điều hành của Sơn Vũ và thay hắn đứng tên 50% cổ phần công ti.
Sau 4 năm, quy mô tài sản của Sơn Vũ đã đạt đến 1.7 tỉ, bao gồm cả 50% còn lại từ Tư Nguyên, tăng trưởng gần như gấp ba lần.
Mặc dù suốt cả quá trình vẫn luôn có sự chỉ đạo và giám sát từ Thích Nguyên Thành, thành tích này cũng đã đủ chứng minh tầm nhìn và năng lực đầu tư độc đáo của Hứa Kính.
Thích Tự lướt qua một lượt các dự án của Sơn Vũ, ba công ti được đầu tư trên 100 triệu đều là các thương hiệu đã niêm yết nổi tiếng với hiệu suất cao trong giới, mức phổ biến nhất là khoảng từ 10 đến 100 triệu, tổng cộng phải mấy chục hạng mục, gần như trải đủ mọi lĩnh vực, còn đâu 600 triệu mà ba bảo hắn có thể tự do sử dụng chỉ là vốn lưu động mà Sơn Vũ chưa hề đụng tới.
Thích Tự vừa xem vừa hỏi Hứa Kính về thời hạn và khả năng rút vốn tùy thời của các dự án cỡ lớn kia.
“Thời hạn đầu tư đều là 5 năm. Một khi đã đầu tư, dù lời hay lỗ cũng phải chờ sau 5 năm mới thu hồi được, trừ phi là bán trao tay hoặc chuyển nhượng cổ phần.” Hứa Kính trả lời, lại tò mò hỏi hắn, “Cậu hỏi những chuyện này làm gì?”
Tâm trí Thích Tự lúc này đều đang nghĩ đến khả năng Tư Nguyên rơi vào khủng hoảng, nghĩ nhỡ như Tư Thị gặp chuyện khiến giá cổ phiếu tụt thảm, sau đó lại phát sinh thêm tình huống xấu như cổ đông khác rút vốn hay tài sản của Tư Thị bị đóng băng, bọn họ nhất định phải có đủ nguồn lực tài chính để ứng phó với sự thu mua sáp nhập từ bên ngoài và hằng hà sa số những khó khăn khác.
Hắn vô thức nói: “Anh Kính, chúng ta có thể thu lại tất cả các khoản đầu tư trong thời gian ngắn không?”
Nét mặt Hứa Kính trở nên cứng nhắc: “Cậu nói gì cơ?”
Thích Tự: “Em nói là, lấy lại toàn bộ vốn, rút được thì rút, bán được thì bán, làm sao để thu được càng nhiều tài sản về tay càng tốt.”
Ánh mắt Hứa Kính lập tức trở nên gay gắt: “Đây là ý của cậu? Hay của ba cậu?”
Thích Tự: “Của em.”
Hứa Kính không khỏi kinh ngạc, đột nhiên tức quá hóa cười, nói: “Thích Tự, bao năm nay anh tận tụy điều hành công ti cho cậu, đầu tư không chỉ vì lợi nhuận mà quan trọng còn vì mạng lưới quan hệ sau mỗi dự án, những lợi ích có thể sẽ trở nên cần thiết cho cậu trong tương lai nữa kìa. Thế mà cậu lại thản nhiên yêu cầu thu hồi như vậy?”
Thích Tự thảng thốt, vội vàng giải thích: “Anh Kính, em không có ý đó.”
Hắn đoán là Hứa Kính đã hiểu nhầm, nhưng cũng chẳng thể trách đối phương—tự hắn không đầu không đuôi nói ra một câu như chất vấn nỗ lực bao năm nay của Hứa Kính, chưa kể thu hồi các khoản đầu tư kia thì thành tựu mà đối phương gây dựng đó giờ đều coi như đổ sông đổ bể.
Chẳng qua Thích Tự cũng có điều khó giãi bày, nói ra lời kia rồi lại chẳng biết giải thích thế nào với Hứa Kính.
Thấy hắn không nói gì nữa, Hứa Kính lại càng thất vọng, cũng chẳng rõ từ lúc nào mà sự ôn hòa trong ánh mắt nhìn đứa em thân thiết với mình đã bị thế chỗ bởi đầy rẫy chất vấn và phản đối.
Thích Tự cảm giác trong lòng như bị cứa, so với phê bình và quở mắng thì tình cảm mai một còn khiến hắn đau lòng hơn cả.
Hắn thu thập rồi đóng lại tài liệu, thấp giọng nói: “Em sẽ cân nhắc thêm...”
Có điều những lời kia đã kịp gây ra tổn thương và hiểu lầm, Hứa Kính nghe Thích Tự nói vậy cũng chẳng hề tươi tỉnh trở lại.
Ngược lại chỉ thở dài, nói: “Tháng trước anh có nghe vụ Lâm Hoán thu mua Hồng Trang rồi, cậu mà chịu nghe lời anh thì có khi chủ sở hữu Hồng Trang bây giờ đã là Tư Nguyên... Thích Tự, anh đã sớm khuyên cậu phải tỉnh táo lên, nhưng giờ đây anh thật sự không thể hiểu được cậu, cũng chẳng biết rốt cục cậu đang nghĩ gì mỗi ngày nữa...”
Hứa Kính nhìn hắn, cất lên lời chất vấn sắc bén: “Anh hỏi một câu, tất cả những thay đổi này ở cậu, đều có liên quan đến Phó Diên Thăng phải không?”
****
<Epilogue>
Thích Tự ngồi trên sofa, chăm chú nhìn Thầy ngủ đầy trìu mến.
Thích Tự: “Muốn phản công.”
Phó Diên Thăng: “...???”
-
vtrans by xiandzg
T/N: Thầy tôi khác nào lam nhan hoạ thuỷ phá huỷ tình anh em =))))) (bushi—