Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 155: Chương 155: Mở màn chiến tranh




Thích Nguyên Thành giận đến tối mắt, thiếu điều ngất đi. Ông nhìn quanh một lượt, đang định tìm vật gì khác để đánh cho “đứa con bất hiếu” này tỉnh người ra thì đã thấy Thích Tự khuỵu gối, chậm rãi quỳ xuống trước mặt mình.

“Ba...” Thích Tự chống hai gối lên đất, ngửa đầu nhìn ông, từ tốn nói, “Con biết mình đã khiến ba thất vọng, cũng biết hiện tại ba khó lòng nào chấp nhận được sự thật này, nhưng bảo con buộc mình phủ nhận tình cảm dành cho anh ấy, thì con không làm được... Ba muốn đánh muốn mắng con đều chịu, nhưng không phải là vì muốn ép ba đồng ý, chỉ xin ba cho con vài năm... Hiện tại con mới 22, ba từng trải hơn con, hẳn sẽ cảm thấy con thật ngu ngốc, tùy hứng, tự rước khổ vào người. Hơn ai hết, con biết quyết định của mình lúc này chưa chắc đã đủ “trưởng thành”, cũng chẳng chắc gì bản thân có thể cùng đi với Phó Diên Thăng đến hết một đời. Nhưng mà, anh ấy sắp đi rồi, cuối tháng sau sẽ rời khỏi Tư Nguyên, sẽ rời xa con... Con biết chừng mực, nếu ngày nào đó có thể buông bỏ đoạn tình cảm này, con thề sẽ không dây dưa với bất kì người đồng giới nào khác, chuyện lấy vợ sinh con sau đó cũng tùy ba sắp đặt... Nhưng nếu như, nếu như không buông được...”

Nói đến đây, Thích Tự cũng lặng thinh, không biết là chưa nghĩ xong “nếu không buông được” thì thế nào, hay vốn dĩ đã quyết nhận lấy định mệnh này cả đời.

Ánh mắt hắn thâm trầm, nét mặt ưu thương, ngữ khí nhẹ tênh nhưng lại đầy quyết đoán: “Nếu như không buông được, chỉ mong ba cho phép con miễn chuyện kết hôn, ba muốn chối bỏ, thì con sẽ không bao giờ công khai mối quan hệ với anh ấy, tuyệt đối không để ba phải xấu mặt vì con.”

Thích Nguyên Thành nhìn qua, chỉ thấy hắn dù đang quỳ rạp trên đất, nhưng sống lưng vẫn cứ thẳng tắp, toát lên vẻ cố chấp khiến người khác không khỏi bất lực.

Chưa bao giờ ông cảm nhận được sự trưởng thành của con trai rõ như lúc này, thằng bé không hề nao núng khi bị “bắt tại trận”, thậm chí còn có vẻ đang mong ba mình sớm phát hiện ra chân tướng.

Để rồi lấy lòng tin làm giáo, dùng tình thân làm khiên, cứ thế sải cánh hô lên, trực diện tiến tới công kích ông.

Thích Nguyên Thành hơi choáng, bất giác lùi về sau một bước, ngồi phịch xuống sofa. Ông giận dữ thất vọng vì bị qua mặt, nhưng đâu đó trong lòng, lại không khỏi tự hào vì sự thông suốt, nhanh nhạy, trầm ổn và điềm tĩnh ở con trai.

Nói được ra những lời vừa rồi, chứng tỏ Thích Tự cũng chẳng phải bốc đồng hay tùy hứng, mà đơn giản là bất đắc dĩ.

Thích Nguyên Thành có thể mơ hồ mường tượng, con trai ông hẳn đã lặp đi lặp lại những lời này trong lòng không biết bao nhiêu lần khi ở một mình, chỉ chờ đến lúc bị phát hiện để lấy ra đánh cược một phen.

Kì thực từ hồi tháng năm Thích Tự đến khách sạn Westin tìm ông, điệu bộ cố chấp của đứa nhỏ này khi nhắc đến Phó Diên Thăng đã rất đáng ngờ, chả qua vì tin tưởng, vì Thích Tự đã từng hứa mình sẽ không giống Tiểu Phong, cho nên ông mới lơ là cảnh giác...

Thích Nguyên Thành cũng chẳng rõ hiện mình đang giận Thích Tự ngỗ ngược, hay giận chính bản thân vì đã chủ quan, không biết rút kinh nghiệm từ trường hợp của đứa nhỏ hơn. Chính ông là người để Phó Diên Thăng tiếp cận và khiến Thích Tự mờ mắt, cũng chính ông đã tạo cơ hội cho hai đứa nó ở chung và tìm hiểu nhau, để rồi dẫn đến một Thích Tự như bây giờ.

Nhưng ngẫm lại, dù có quản thế hay quản nữa thì sao?

Nếu muốn để Thích Tự trưởng thành độc lập, suy cho cùng ông vẫn sẽ phải buông tay, cái gì nên đến rồi cũng đến, tránh làm sao cho được vận mệnh.

Thấy động tĩnh, Thích Phong và Lăng Khả trên tầng cũng đã ra ngoài nghe ngóng, trông thấy anh hai đang quỳ gối trước mặt ba, bầu không khí trong phòng khách thì căng như dây đàn, cả hai cứ thế nghệt ra ở đầu cầu thang, lúng túng không dám lại gần.

Khương Oánh không khỏi đỏ mắt vì những lời vừa rồi của Thích Tự, chỉ biết đưa tay lên che miệng, nhìn cả hai cha con, cũng chẳng biết nên đau lòng cho ai.

“Nguyên Thành...” Cô nhẹ giọng mở lời, tiếng nói nghẹn ngào như khẩn khoản cầu xin đối phương.

Bị bức bách từ cả hai, Thích Nguyên Thành rơi vào tiến thoái lưỡng nan, trong lòng chùng đi, khí thế cũng tan tành.

“Con... dậy đi.” Thích Nguyên Thành nhìn Thích Tự, cố gồng mình ra uy, “Lên gác đi, lúc này ba không muốn nói chuyện với con!”

Nghe vậy, Khương Oánh cũng nhận ra chồng mình không còn nổi sùng như vừa nãy, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Thích Tự, chẳng qua không phải đối phương đã hết giận, mà là thấy bất lực thì đúng hơn.

Thích Tự vâng lời đứng dậy, áy náy nhìn lại ba mẹ rồi mới ra cầu thang, chỉ nghe trên tầng lao xao một lát, hẳn là Thích Phong với Lăng Khả vừa cuống quýt bỏ trốn vì ngại đụng mặt với anh trai.

Hắn về phòng, đóng cửa, lại thuận thế dựa lên một hồi, sau đó mới rút ra chiếc điện thoại đang rung lên nãy giờ từ túi quần.

Tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn mới từ Phó Diên Thăng.

F1S: “Thích Tự, đừng gánh vác một mình, để tôi giải thích với hai người họ cùng cậu...”

F1S: “Đều tại tôi, vừa rồi lại kích động ôm cậu.”

F1S: “Cậu không sao chứ? Cho tôi vào đi.”

...

Thích Tự bước tới cửa sổ, kéo màn che ra nhìn xuống, quả thật thấy Phó Diên Thăng vẫn đứng ngoài vườn, đang hút dở một điếu thuốc, thẫn thờ nhìn về phía biệt thự này.

Thích Tự gọi lại cho đối phương, Phó Diên Thăng lập tức bỏ thuốc ra nghe máy: “A lô? Cậu không sao đấy chứ?”

Thích Tự nhìn người bên dưới qua lớp cửa kính, thấp giọng nói: “Nãy bảo anh về đi rồi mà?”

Phó Diên Thăng: “Tôi có thể yên tâm mà về được chắc!? Rốt cục cậu thế nào rồi? Ba cậu có làm gì không?”

Thích Tự: “Tôi không sao, ông ấy có thể làm gì con mình chứ?”

Phó Diên Thăng: “Cậu mở cửa cho tôi vào đi, tôi muốn nói chuyện với ba cậu.”

Thích Tự cau mày: “Phó Diên Thăng, lí trí của anh quẳng hết cho chó gặm rồi hả? Ba tôi đang nóng máu như thế, anh đòi gặp để tìm đường chết sớm à?”

Phó Diên Thăng: “...”

Thích Tự thở dài: “Thôi, đã nói là tôi không sao mà, ông ấy có hai đứa con trai, một đã gay rồi, nãy lại thấy chúng ta ôm nhau nữa, không chấp nhận nổi cũng dễ hiểu thôi.”

Phó Diên Thăng chỉ trầm mặc, ừm một tiếng đáp lại.

Thích Tự đành cúp máy, lại nhìn ra ngoài, chỉ thấy Phó Diên Thăng vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay cầm điện thoại, cả người như hóa đá, mãi cũng không chịu đi.

Thích Tự gửi một tin nhắn đi: “Sao còn chưa đi?”

F1S: “Cậu thấy tôi?”

F1S: “Phòng cậu ở đâu?”

Tự: “Cửa sổ là kính một chiều, anh không thấy được tôi đâu. Tôi chuẩn bị ngủ rồi, anh cũng đừng có đứng sừng sững ra đấy nữa, định làm Thần giữ cửa à.”

F1S: “Không sao, tôi muốn ở gần cậu thêm một lát.”

Thích Tự thấy mắt cay cay, lại nghĩ bụng, tháng sau anh cũng đi rồi, giờ còn ra vẻ lưu luyến với ai?

Chẳng qua nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng chính hắn cũng không nhấc nổi chân mình, cứ thế đứng cạnh cửa sổ như một tên ngốc.

*

Sau tối hôm đó, hai cha con bắt đầu chiến tranh lạnh. Thích Nguyên Thành không còn nhắc lại chuyện của Thích Tự với Phó Diên Thăng, nhưng ánh mắt và hành động vẫn không ngừng nói lên sự bất mãn với hành vi ngỗ ngược của con trai.

Thích Tự cũng không dám xuất hiện cùng Phó Diên Thăng trước mặt ba, để cho thấy “chừng mực” của mình thì thậm chí còn nghiêm chỉnh giữ khoảng cách với Phó Diên Thăng, chứ đừng nói là tình tình tứ tứ.

Thời gian này, Khương Oánh cũng rất tỉ mỉ quan tâm an ủi Thích Tự, còn bảo thuyền đến đầu cầu ắt tự thẳng, không ngừng cổ vũ hắn đấu tranh vì tự do yêu đương của mình; Thích Phong và Lăng Khả thì càng nghe lời hắn răm rắp, thận trọng đủ điều, thức thời giả ngoan, gắng hết sức mình để dỗ anh vui vẻ.

Thích Tự không cho Phó Diên Thăng đi tìm ba mình, chỉ sợ đối phương gánh không nổi hậu quả. Phó Diên Thăng bị người yêu uy hiếp, vừa bất lực, lại vừa biết mình đuối lí, chỉ đành yên phận làm việc cho tốt.

Phương án mà Phó Diên Thăng đề ra cho team của Tiêu Dã được xúc tiến thuận lợi. Sau khi nhậm chức người đại diện chiến đội, Tưởng Húc chỉ mất mấy ngày để lên một kế hoạch kinh doanh chuyên nghiệp hoàn chỉnh, chu toàn từ cả các việc như thuê huấn luyện viên, tìm căn cứ địa hay khởi động lịch tập hàng ngày, khiến Thích Tự cũng yên tâm bỏ tiền ra đầu tư.

Cuối tháng 7, Hứa Kính chính thức nghỉ việc, không rõ là đi đâu.

Đầu tháng 8, Tô Cánh dẫn đoàn đội của mình đến Hải Thành, gia nhập MeiWei-Liên Tú.

Tối đến, Thích Tự mở tiệc tiếp đón bọn họ ở nhà hàng biệt thự Nhuận Phong. Bộ phận Công nghệ đã tách khỏi tập đoàn và hợp nhất với MeiWei-Liên Tú, các nhân viên quản lí trọng yếu của công ti đều có mặt trong bữa tiệc, bao gồm cả mấy người Diệp Khâm Như, Du Liên và Phó Diên Thăng.

Để thể hiện thành ý xã giao trong bữa tiệc, Tô Cánh mới lấy ra một cái hộp, bảo là có quà ra mắt tặng mọi người.

Thích Tự ngồi cạnh ngay cạnh, liếc vào trong hộp mới thấy một đống móc treo nhỏ nhỏ hình điện thoại, giống cái có chức năng định vị mà Tô Cánh từng cho hắn.

Tô Cánh giới thiệu qua rồi chia cho từng người. Nghe xong thứ này chỉ dùng để ghi âm và định vị, ai nấy đều có hơi chưng hửng, nhưng vì Tô Cánh đã nhiệt tình, nên cũng coi như một cái móc khóa hay móc điện thoại rồi đồng loạt cảm rối rít.

Đến mình, Thích Tự lại từ chối: “Em thì không cần đâu, lần trước anh cho em một cái rồi mà?”

Tô Cánh vẫn đưa cho hắn một cái, bảo: “Cái lần trước là demo thôi, team anh dùng thử xong kêu thỉnh thoảng lag lắm, này mới cải tiến, định vị chính xác hơn, ghi âm cũng rõ tiếng hơn... À, thế dùng thử cái kia chưa?”

Thích Tự: “ Dùng rồi.”

Hai mắt Tô Cánh sáng lên: “Chính cậu dùng hả, thấy sao?”

Thích Tự: “À không, là cho chó nhà em...”

Tô Cánh sững người một lúc mới tức tối gào lên: “Đệch, cậu có biết cái chip này được làm từ công nghệ CDMA tân tiến nhất, kết hợp cả hai kĩ thuật định vị AGPS hỗ trợ không dây với AFLT để đạt được độ chính xác, tính khả dụng và tốc độ cao, hơn hẳn phần lớn điện thoại bây giờ không hả, bán ra ngoài ít nhất cũng phải mấy trăm, thế mà cậu đi dùng cho một con chó!”

(*Advanced Forward Link Trilateration: phép đo tam giác dùng liên kết chuyển tiếp cao cấp, dùng trong kĩ thuật điện tử viễn thông)

Thích Tự vội giải thích: “Chó nhà em mắc chứng đãng trí tuổi già, chuyên môn lén ra ngoài không về, chưa kể cái này của anh chỉ định vị với ghi âm, mà chức năng ấy điện thoại em có rồi, biết dùng vào đâu nữa đâu.”

Đây cũng chính là tiếng lòng của mọi người ở đây, bởi vậy cả hội nghe xong thì cười ầm lên, chọc Tô Cánh tức điên, lầm bầm trách Thích Tự không trân trọng kĩ thuật và trí tuệ của mình, mãi đến khi Thích Tự phải thề sẽ không sử dụng món quà này cho chó nữa thì mới cho qua.

Giữa tháng 8, đúng như Chương Thừa Tuyên tiết lộ, nền tảng online của Phi Á-Hồng Trang được tung ra. Cùng ngày hôm đó, Phi Á cũng tổ chức họp báo, tuyên bố chính thức tiến quân vào lĩnh vực công nghệ và thương mại điện tử.

Khi được phóng viên hỏi mình có ý kiến gì về nền tảng MeiWei-Liên Tú cùng loại hình, Chủ tịch Chương Ái Phát bày tỏ—một khi làm, Phi Á sẽ luôn là người đứng đầu. Có thể coi như, lời này đã chính thức khai hoả cuộc chiến đầu tiên giữa Phi Á và MeiWei ở lĩnh vực công nghệ thương mại điện tử.

Trong buổi họp báo, người sở hữu Hồng Trang là Lâm Hoán cũng có mặt. Với xuất thân từ đại gia số một Yến Thành, Lâm Hoán vẫn luôn là tiêu điểm nóng của truyền thông, nhờ hắn mà ngay cả tin tức thương trường vốn chẳng được mấy ai quan tâm cũng lên thẳng hot search ngày hôm đó.

Cùng thời gian, câu lạc bộ Dã Thảo chính thức ra mắt dưới sự chỉ đạo nhanh nhẹn và dứt khoát của Tưởng Húc. Tiêu Dã và các đồng đội cũ lập nên chiến đội GRASS, trực tiếp khiêu chiến LAS của Lâm Hoán, tự tin khẳng định chỉ cần một năm để giành được chức quán quân Đấu trường anh hùng, đì cho LAS hít khói.

Trùng hợp thay, bữa ấy Weibo chính thức của câu lạc bộ cũng đăng lên hình ảnh chiến đội chụp chung với nhà đầu tư chính là Thích Tự. Với ngoại hình không kém gì minh tinh, hắn lập tức thu hút được sự chú ý của dân mạng, thân phận “thái tử” MeiWei cũng nhanh chóng bị đào ra. Kết hợp với thông tin cạnh tranh giữa MeiWei-Liên Tú và Phi Á-Hồng Trang của Lâm Hoán, cũng như việc nòng cốt xây dựng giải thuật cho Hồng Trang là Tô Cánh đã gia nhập MeiWei, cả giới kinh doanh lẫn eSports bắt đầu rộ lên đồn đãi về Thích Tự và Lâm Hoán như hai ông trùm thương nghiệp đối chọi gay gắt không khác gì “thủy hỏa bất dung“.

Chưa kể không biết là bị ai làm lộ số điện thoại, mà kể từ hôm ấy, ngày nào Thích Tự cũng nhận đến cả chục cuộc gọi từ cánh báo chí và người ngoài giới muốn phỏng vấn, hòng đào bới những bí ẩn về hắn.

Thích Tự nhức óc không thôi, ngày càng phải giữ mình kín kẽ hơn. Trong khi đợt nghỉ cứ thế trôi qua với cả đống thăng trầm kịch tính, thời điểm Phó Diên Thăng rời khỏi Sơn Vũ cũng đến gần.

****

<Epilogue>

Lâm Hoán: “Thích công tử, cậu làm bản thiếu gia đây hứng thú rồi đấy.”

Thích Tự: “Dẹp đi, anh chỉ xứng làm nền thế thôi.”

Lâm Hoán: “...”

-

vtrans by xiandzg

T/N: Trên đang cảm động, xuống cuối gặp linh vật phông bạt lại cười muốn điên =))) bao giờ Hi mới định cho bá tổng Lâm-chỉsốngtronglờinóicủangườikhác-Hoán này lên sàn đây trời =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.