Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 187: Chương 187: Món quà tốt nghiệp (hoàn chính văn)




Sau lần đối thoại ngắn ngủi ngày đó, Phó Diên Thăng chưa từng nhắc lại chuyện từ chức với Thích Tự.

Thích Tự ngầm hiểu rằng Phó Diên Thăng đã đồng ý với đề nghị của mình, nhưng đối phương cũng không quay lại công tác luôn, mà xin cấp trên cho nghỉ thêm nửa tháng.

Suốt nửa tháng này, ngoại trừ hai lần tranh thủ đến Yến Thành thì Phó Diên Thăng đều chỉ ở trong viện với hắn.

Khương Oánh vẫn mang đồ ăn dì giúp việc nấu sẵn tới mỗi ngày, mà Thích Phong và Lăng Khả cũng thường xuyên ghé qua thăm.

Hết nửa tháng, Phó Diên Thăng quay lại Thâm Thành, từ ấy cuối tuần nào cũng bay về Hải Thành qua đêm với Thích Tự trong bệnh viện.

Thích Nguyên Thành gần đây vẫn bận xử lí vấn đề cổ phần cho tập đoàn Thiên Bảo, bởi vậy tương đối ít tới, nhưng vẫn thường xuyên gọi điện để cập nhật cho hắn về tình hình công ti.

Các tạp chí thương nghiệp hàng đầu không ngừng bàn tán xôn xao về chuyện Chương Hữu Phát và Chương Ái Phát bị bắt do dính líu đến vụ bắt cóc giám đốc của MeiWei-Liên Tú, từ đó cũng làm lộ ra khúc khủng hoảng tài chính của tập đoàn Lập Tảo. Vì lí do này, không cần Vương Trăn Đống giả rút vốn thì đám tay chân nhà họ Chương đã tự giác rút khỏi Tư Nguyên để quay về cứu vãn tình hình cho Lập Tảo, Thích Nguyên Thành cũng không phải tốn mấy sức để tái cơ cấu cổ quyền trong tập đoàn.

Chẳng mấy chốc đã đến đầu tháng hai, Thích Tự bình phục sớm nên được tháo thạch cao trước thời hạn, xuất viện xong về nhà nghỉ ngơi thêm. Phó Diên Thăng xin nghỉ phép thường niên để quay lại Hải Thành, mùng 2 đã đến nhà Thích Tự chúc Tết, coi như chính thức bước vào gia đình đối phương.

Tối đến, Khương Oánh bảo hắn ngủ lại, Phó Diên Thăng cũng đồng ý không ngần ngại.

Thích Nguyên Thành xoắn xuýt một hồi, rốt cục phải dặn ngay trong bữa cơm: “Thích Tự còn chưa bình phục hẳn đâu đấy...”

Phó Diên Thăng cười đáp: “Cháu biết mà chú, cháu sẽ nằm bên phải cậu ấy.”

Hai người nói xong, Thích Tự cũng xấu hổ muốn độn thổ, không hiểu trong đầu óc thẳng nam của ba hắn cứ nghĩ gì đâu, mà Phó Diên Thăng còn có gan đáp lại thật!

Tối đến hai người về phòng, Phó Diên Thăng giúp Thích Tự tắm rửa lau người rồi sấy tóc thay đồ ngủ, đến khi nằm ra giường mới cảm thán một câu: “Rốt cục cũng được toại nguyện...”

Thích Tự: “Toại nguyện chuyện gì?”

“Hồi tháng 7 năm ngoái, thấy cậu theo ba vào nhà mà không cho tôi đi theo, lúc đứng ngoài tôi cứ nghĩ, một ngày nào đấy nhất định phải danh chính ngôn thuận vào được nhà cậu, nằm trên giường cậu, ôm cậu đi ngủ...” Hắn dịch lại gần Thích Tự, mê mẩn cảm nhận mùi hương trên người đối phương, “Đúng là phải có ước mơ thì đến lúc đạt được mới thấy hạnh phúc mà.”

Thích Tự buồn cười: “Bẻm mép.”

Phó Diên Thăng nhìn nhìn quanh phòng, hỏi: “Trước khi ba mẹ li hôn cậu cũng ở đây à? Cảm giác không giống phòng cho trẻ con lắm nhỉ.”

Thích Tự giải thích: “Trước kia nhà tôi ở chỗ khác, là một căn hộ trong trung tâm thành phố. Hồi đấy tôi chung phòng với em trai, đến năm 9 tuổi mới chuyển về đây, có điều chưa được 1 năm đã ra nước ngoài với ba rồi.”

Phó Diên Thăng: “Vậy tốt nghiệp xong cậu lại về đây à?”

Thích Tự: “Chắc vậy.”

Phó Diên Thăng: “Lớn vậy rồi còn ở với bố mẹ à?”

Thích Tự: “Mỗi ngày có sẵn cơm ăn, nhà cửa lại sạch đẹp, tôi với ba mẹ cũng có công việc riêng của mình, cớ gì không thể ở chung?”

Phó Diên Thăng trầm mặc một lát, hỏi: “Nếu tôi được quay lại Hải Thành, cậu sẽ chuyển ra ngoài với tôi chứ?”

Thích Tự quay đầu sang nhìn hắn: “Anh được quay lại Hải Thành à?”

Phó Diên Thăng: “Tôi chưa biết...”

“Vậy còn nói gì...” Thích Tự ngáp một cái, có vẻ mền mệt: “Chờ được đi rồi tính.”

Phó Diên Thăng nhẹ thở dài, hôn nhẹ lên thái dương Thích Tự rồi thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”

Cuối tháng 2, Thích Tự quay lại Cali chuẩn bị luận án tốt nghiệp cùng ba vệ sĩ, Thích Nguyên Thành còn gọi Anne đến thành phố P để phụ giúp sinh hoạt hằng ngày cho hắn.

Vì mã chiếc móc định vị của đã bị không ít người biết được sau vụ bắt cóc, sau đó Thích Tự đã xin Tô Cánh một cái mới rồi trao đổi lại với Phó Diên Thăng.

Hết đông đến xuân, vụ việc qua đi được ba tháng rưỡi, xương tay về cơ bản đã lành hẳn, Thích Tự cũng bắt đầu rèn luyện phục hồi sức khỏe.

Trong mấy tháng vừa rồi, Phi Á và Lập Tảo liên tục xảy ra đủ loại vấn đề, đồng thởi phải đối mặt với điều tra từ không ít ban ngành liên quan. Trái lại, Tư Nguyên chào đón sự hẫu thuẫn từ Thiên Bảo, MeiWei-Liên Tú thì thuận lợi hợp tác với Tân Điểu, phát triển như chẻ tre, thế cục trên chiến trường thương nghiệp cuối cùng cũng ổn định.

Nghe nói Lâm Hoán đã phải mất rất lâu mới bán tháo được hết cổ phần ở Phi Á-Hồng Trang, phi vụ lần này hẳn cũng trở thành thất bại ê chề nhất trong lịch sử đầu tư của hắn.

Thích Tự không gặp lại Chương Thừa Tuyên ở trường học, theo những gì Diệp Khâm Như nghe ngóng được thì hắn cũng đã bình phục, nhưng vì cần phối hợp với công tác điều tra nên phải xin trường hoãn tốt nghiệp đến năm sau.

Cuối xuân đầu hè, mọi chuyện đều xong xuôi, tất cả cũng yên ắng trở lại.

Xa Phó Diên Thăng một thời gian, cảm giác trống vắng cô độc lại bắt đầu khiến Thích Tự lăn tăn, đôi khi tối đến tĩnh lặng, hắn cũng không tránh khỏi suy nghĩ, nếu thay vì hiểu chuyện mà mình tùy hứng một chút, đòi Phó Diên Thăng cứ thế nghỉ việc thì sẽ thế nào?

Người kia thông minh như vậy, làm gì mà chẳng có mị lực?

Đối phương cũng đã nói mình cam tâm tình nguyện từ chức vì Thích Tự, rốt cục vì sao hắn còn đẩy người đi?

...

Nhưng Thích Tự cũng chỉ dám dừng ở đó, sợ rằng càng nghĩ sẽ càng hối hận đến nao lòng.

Hắn chỉ có thể giải tỏa nỗi nhớ người yêu qua những cuộc video call hàng ngày, đồng thời tự nhủ người trưởng thành ai mà chẳng phải đối mặt với bất đắc dĩ, thay vì hối hận thì thà mong đến ngày tốt nghiệp rồi nhanh nhanh về nước, kéo lại khoảng cách giữa hai người một chút còn hơn.

Tháng 6, Thích Tự chính thức qua hết các bài thi đánh giá.

Vẫn như truyền thống mọi năm, Stafford sẽ tổ chức một lễ tốt nghiệp hoành tráng trong sân vận động với đủ loại nghi thức, từ khai màn, biểu diễn, khách quý phát biểu cho đến v.v.

Ngoài mấy ngàn cử nhân, trường còn sắp xếp vị trí trên khán đài cho người nhà, bạn bè cũng như các mối quan hệ xã hội nào khác của sinh viên.

Lúc này Khương Oánh đã bầu tháng thứ 8, chuẩn bị sinh đến nơi, Thích Nguyên Thành vừa bận bịu công việc vừa phải chăm sóc vợ, Thích Phong và Lăng Khả cũng đang kì tốt nghiệp, gia đình hắn không ai qua dự được, duy chỉ mình Phó Diên Thăng đáp ứng, ở trên điện thoại còn nói sẽ chuẩn bị một món quà tốt nghiệp cho Thích Tự.

Thích Tự tấp tểnh chờ mong, mấy ngày nay còn không ngừng mường tượng ra khoảng thời gian lãng mạn với Phó Diên Thăng tại căn hộ trước kia của hai người. Nơi này đã lưu giữ rất nhiều kỉ niệm đẹp của bọn họ, hôm trước hắn còn tập lại hai khúc violin, dự định sẽ chơi cho Phó Diên Thăng sau một bữa tối lung linh trong ánh nến, vẽ nên một dấu chấm tròn viên mãn cho đoạn kí ức này.

Có điều trời phụ lòng người, không biết vì lí do gì mà mãi đến tận hai hôm trước lễ tốt nghiệp Phó Diên Thăng mới lấy được phê chuẩn cho xuất ngoại, quá sát ngày nên cũng mua được vé bay thẳng.

Hôm tốt nghiệp, trước khi ra khỏi nhà Thích Tự đã nhìn qua định vị trên điện thoại, phát hiện bấy giờ Phó Diên Thăng mới xuất hiện ở sân bay thành phố J, có bắt xe tới luôn cũng chưa chắc đã kịp.

Thích Tự nôn nóng sốt ruột, không khỏi giận cá chém thớt với công việc chết tiệt của Phó Diên Thăng một lần nữa...

Quả nhiên phải ba tiếng sau hắn mới nhận được điện thoại của Phó Diên Thăng. Lúc này buổi lễ đã kết thúc, người ở xung quanh đều đang lục tục ra về.

Thích Tự chạy ra ngoài tìm Phó Diên Thăng theo định vị, thấy người kia đứng bên lề đường, đầu đội mũ lưỡi trai, tay vẫn xách vali hành lí, nhìn rõ mệt mỏi.

Nhưng vừa trông thấy Thích Tự, ánh mắt hắn đã lập tức sáng lên.

Thích Tự đi tới chỗ đối phương, thiếu điều không nhịn được mà cười toét miệng nhưng vẫn cố tình tỏ ý giận dỗi cho bõ giận: “Sao anh không để mai hẵng đến?”

Phó Diên Thăng rõ là áy náy: “Xin lỗi, máy bay khởi hành muộn, vừa rồi đi đường lại còn kẹt xe nữa...”

Dù gì Phó Diên Thăng vẫn đến, Thích Tự cũng không trút giận nữa, chỉ dò xét hắn một lượt vì nhớ tới lời hứa hôm trước: “Quà cho tôi đâu?”

Phó Diên Thăng hơi sửng sốt, vội vàng ngồi xuống mở ngăn ngoài hành lí, lấy ra một phong bì đưa đối phương: “Mừng cậu tốt nghiệp...”

“Gì đây?” Thích Tự nhíu mày nhận lấy, nhìn phong bì lại nhớ tới chiếc thẻ phòng mà Phó Diên Thăng nhờ Thích Phong đưa mình hồi đám cưới ba mẹ năm ngoái, không khỏi gườm gườm nhìn người kia, “Đừng nói lại một chiếc thẻ phòng là xong đấy nhé?”

Phó Diên Thăng chỉ cười không đáp, nhìn Thích Tự mở phong bì rồi rút ra độc một tờ giấy.

“...Thông báo chuyển công tác?” Thích Tự mới đọc được năm chữ đã nhìn về phía Phó Diên Thăng, lại cúi đầu quét qua nội dung trên giấy một lượt.

Phó Diên Thăng dịu dàng nhìn hắn, giải thích: “Hồi năm ngoái ở bệnh viện, cậu từng nói không muốn tôi nghỉ việc đúng không, nghe xong tôi đúng rầu, cậu chẳng nghĩ xem tôi không nỡ rời cậu đến nhường nào gì cả... Nhưng tôi có thể làm gì đây? Cậu nói cậu thích cách tôi giữ vững nguyên tắc, thích tôi theo đuổi công việc kia của mình, chỉ mấy câu đã làm tôi nín lặng, chỉ đành gác lại việc từ chức... Nửa năm vừa rồi, tôi phải nài nỉ cấp trên cho chuyển công tác mãi, tận ba ngày trước mới có phê duyệt chính thức đấy... Đọc thấy gì không?”

Thích Tự thấy trên đó ghi Phó Diên Thăng được điều đến Công ti điều tra Trác Thạch. Hắn vẫn nhớ, đây là công ti mà đối phương từng lấy danh nghĩa để kí hợp đồng trò chuyện với mình hồi đầu.

Phó Diên Thăng giải thích: “Thực chất Trác Thạch là một cơ cấu bên ngoài trực thuộc tổ chức, trước kia không có tác dụng mấy, thậm chí chỉ phụ trợ cho nhóm điều tra viên bọn tôi. Mấy tháng nay tôi đã làm rất nhiều nghiên cứu thị trường, sau đó viết báo cáo trình bày tiềm năng và ưu thế phát triển của công ti này, rốt cục cũng được cấp trên tán thành... Sau này, tôi sẽ điều hành công tác điều tra bên ngoài tổ chức, kiêm nhiệm vụ huấn luyện điều tra viên ở Trác Thạch, nếu phía trên cần hỗ trợ thì thi thoảng sẽ phải đi công tác, nhưng phần lớn thời gian đều sẽ chỉ ở Hải Thành.”

Thích Tự siết lấy phong bì và tờ giấy kia, khó tin nói: “Thật sao?”

Phó Diên Thăng nhướng mày: “Giấy trắng mực đen như thế rồi mà vẫn nghi tôi lừa cậu à?”

Ánh mắt Thích Tự không giấu được vẻ thấp thỏm: “Nhưng để thuận lợi được thế này, tôi không tin anh không phải trả bất cứ giá nào...”

Phó Diên Thăng thận trọng nói: “Cái giá là rời khỏi đội ngũ trọng tâm, không còn cơ hội được khen thưởng hay cất nhắc, trong khi với con đường cũ thì sau một vài năm tôi có thể được điều tới hội đồng Z, hội đồng Y trên cơ cấu chính phủ, hoặc là ở lại tổ chức và lên đến chức vị rất cao, đổi lại thì hạn chế sẽ rất nhiều... Nhưng tôi không quan tâm đến danh lợi hay địa vị, chỉ mong sau này có nhiều thời gian với cậu hơn một chút.”

Lo lắng và bất an trong mắt Thích Tự dần biến thành mừng rỡ: “Vậy nghĩa là, về sau anh có thể ở bên tôi rồi phải không?”

“Ừm, núi không đến chỗ mình, thì mình đi tìm núi thôi.” Phó Diên Thăng đưa tay ôm trọn lấy hắn, để lồng ngực dán sát, để nhịp đập đồng điệu, “Từ giờ trí óc tôi thuộc về nước nhà, còn trái tim chỉ thuộc về cậu thôi... Món quà này, cậu ưng chứ?”

Thích Tự bỗng xúc động đến nóng bừng hốc mắt, vòng tay ôm cổ Phó Diên Thăng, nói: “Chẳng còn gì ưng hơn.”

- Hoàn chính văn -

Đã là truyện cổ tích, thì cho bọn họ một cái kết viên mãn đi XD

****

Lời tác giả - Ghi chép nhỏ hậu Phúc Hắc

Chính văn đến đây là hoàn, từ khi khai hố hồi tháng 5 đến nay cũng nửa năm rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành trong suốt thời gian qua (〒▽〒) Theo thông lệ thì đây là chút ghi chép để tổng kết lại thu hoạch và suy nghĩ của mình về.

Trước tiên nói về những “thách thức” với mình khi viết cuốn này đi.

Thú thực thì lúc tính viết một cuốn anh em của, mình cũng không định viết phức tạp đến vậy đâu, hơn nữa khi ấy nghĩ về Thích Tự, ngoài cái màn trêu trai trong bar ra thì chẳng còn gì hết.

Trước khi khai hố, mình đã bắt đầu bản thảo trên máy được 3 tháng, đến chừng 180k chữ, phát hiện Phúc Hắc 1.0 thật sự không làm bật lên được hình tượng nam chính trong lòng thì phải nói là vô cùng vô cùng bất lực.

Nghĩ thấy nếu nhân vật chính của mình là một tổng tài, thì phải có logic và cách thức hành động như một tổng tài, chứ không phải cứ dán một cái nhãn là được, bởi vì suy cho cùng thì Thích Tự không giống Thích Phong, Thích Phong là hotboy ngốc bạch ngọt trong văn vườn trường, còn Thích Tự sẽ là một bá tổng gây dựng sự nghiệp lớn mạnh cơ.

Thế cho nên mình bắt đầu đào sâu hơn về bối cảnh của nhân vật chính, làm lại thiết lập nhân vật, không ngờ càng làm càng kích động, ngày nào đầu óc cũng gào rú đòi viết thương chiến như bị nhập!

Nhưng bấy giờ hiểu biết của mình về quản lí tài chính chỉ giới hạn trong các bản tin xem được hàng ngày, không phải chuyên môn nên nhiều khái niệm cơ bản còn chẳng hiểu gì. Mình có một người bạn làm trong lĩnh vực liên quan, có lần còn phải chạy đến hỏi cổ mấy vấn đề siêu cấp ngờ nghệch như kiểu công ti quỹ là cái gì (erm, như mấy câu hỏi mà Thích Phong hỏi Thầy Phó đó), làm người kia cũng lo không biết mình có kham nổi cái đề tài này không.

Chính tui còn lo nữa mà, nếu là một cuốn anh em của, viết cái gì đơn giản ngọt ngào một chút đương nhiên sẽ dễ hài lòng hơn, tự dưng đi đâm đầu vào thương chiến, không chỉ tự rước khổ mà còn dễ gặp nguy trên Tấn Giang nữa chứ.

Cơ mà... tay trái cứ thế nắm chặt lấy tay phải—mình cản không nổi sóng trào ý chí ở trong người nữa luôn!

Vậy nên mới đi vào còn đường một chiều này tìm chết đây...

May mà, những nhiệt thành ấy đã cho mình rất nhiều động lực, trong quá trình làm Phúc Hắc 2.0 mình đã tìm tòi và học hỏi rất nhiều, cũng coi như lõm bõm hơn một chút (chính mấy lúc tìm hiểu này đã tạo cảm hứng khiến mình đào hố , bởi vì mình thật sự enjoy việc học), tất nhiên mấy thứ được viết đến (trong truyện) mà được nhìn qua lăng kính chuyên nghiệp thì khó thoát khỏi sạn lắm, cùng lắm chỉ lòe được mấy bạn nhỏ thôi, cũng cảm ơn mọi người đã nhắm mắt cho qua.

Phúc Hắc 2.0 là lần đầu tiên mình thử viết hết đại cương trước kia chắp bút, cũng là lần đầu tiên chú trọng gắn kết tuyến tình cảm với plot đến vậy (trước làm bộ Trợ lí cũng có chút tương tự nhưng vô thức chứ không lên kế hoạch bài bản)

Những tác phẩm trước đây đều chỉ có dàn ý thô, rồi đến khi bắt tay vào viết thì cứ thế đi xa ngàn dặm, riêng bộ này thì đa phần đều không chệch đường ray, khả năng khống chế có tiến bộ chính là điểm mình muốn tự khen ngợi bản thân một chút.

Có điều vì là thách thức, quá trình sáng tác đương nhiên không tránh khỏi trở ngại, cũng để lộ ra không ít thiếu sót.

Điển hình là những lần loay hoay tìm cách hợp lí hóa logic các sự kiện theo đại cương cũng như diễn biến cảm xúc của nhân vật trong quá trình ấy, dẫn đến tình trạng kẹt văn muốn phát rồ, thời gian update cũng không ổn định được nữa.

Bởi vì năng lực hiện tại còn có hạn, mình cũng biết có vài chi tiết chưa được xử lí ổn thỏa cho lắm, những vấn đề liên quan đến chuyên ngành hẳn là vẫn còn lỗ hổng. Không có gì ngạc nhiên nếu người đọc nào phát hiện ra bug, bởi vì mình thực chất chỉ là một tay mơ đang cố gắng đối phó mà thôi, rất hoan nghênh các bạn có chuyên môn chỉ ra vấn đề giùm.

Đồng thời, quá trình viết cuốn này cũng khiến mình ý thức được rằng hành văn của bản thân còn rất nhiều vấn đề.

Không phải trước đây không biết gì, mà mình chỉ nghĩ với văn học mạng thì dùng từ sao cho ngắn gọn chuẩn xác và logic là được.

Background của mình bên khoa học tự nhiên, bình thường đọc sách cũng hay để ý đến tư tưởng tác phẩm, tình cảm nhân vật hoặc là logic hành văn của tác giả hơn là những từ ngữ hoa mĩ. Mãi đến lần này viết Phúc Hắc, mình mới nhận ra từ vựng và diễn đạt của bản thân còn kém quá, nói thế nào nhỉ, đại khái là kiểu đến lúc cần mới biết mình thiếu từ dã man.

Thực tế, muốn viết được ngắn gọn và chuẩn xác thì khả năng dùng từ phải rất tốt, ví dụ như lúc muốn miêu tả cảm xúc nhân vật trong trạng thái nào đấy, cảm giác tưởng tượng trong đầu rõ là sinh động mà viết ra không nổi con chữ như ý đúng là khó chịu gì đâu... Ài, hổ thẹn thật.

Mình biết hành văn cần có thời gian để cải thiện chứ không không phải việc làm một lần là xong, may mà giờ nhận thức được rồi, ít ra đã biết mình cần tìm hiểu và cố gắng hơn ở đâu, cũng coi như có tiến bộ. Xin phép cắm ở đây một cái cờ đánh dấu, cứ từng bước một đi.

Cảm ơn tất cả độc giả đã bao dung với những khuyết điểm và thiếu sót kể trên, sau khi hoàn truyện mình sẽ đánh giá và chỉnh sửa lại Phúc Hắc một lần toàn diện (mong các tình yêu đọc truyện hoàn căn cứ vào bản chỉnh sửa cuối cùng trên TG nhé)

Nhìn chung quá trình viết bộ này đã mang đến rất nhiều niềm vui và hưởng thụ cho mình, ngoài khơi lên lòng ham học hỏi thì còn khiến mình nhìn nhận lại bản thân, và đặc biệt là lời được rất nhiều sự ủng hộ của mọi người nữa chứ.

Suy cho cùng thì viết cũng là để người ta đọc, mỗi lần thấy các bạn vào đọc, tung hoa hay thảo luận kịch bản trong chương mới cũng là một lần mình được tiếp thêm rất nhiều năng lượng, tình cảm không thể diễn tả bằng lời, thôi thì nhìn mình rơi lệ bày tỏ đi nè ~(〒▽〒)

Trong thời đại văn học mạng thì mọi thường hay để ý số liệu để đánh giá độ hay dở của một tác, Phúc Hắc không phải cuốn sách có đánh giá tốt nhất của mình trên TG, thậm chí có thể nói là hơi khiếm tốn, hiển nhiên cho thấy là một tác phẩm thương mại thì nó vẫn còn những điểm yếu nhất định. Có điều bất kể thành tích có thế nào, với mình nó chỉ là một dấu chân trong đời sáng tác, và với một tác giả viết để thỏa mãn nhu cầu tinh thần bản thân là trên hết thì nó đã đem lại cho mình những thu hoạch tuyệt vời nhất rồi.

Mình biết thành tích của nó ở trong lòng mình ra sao, và sau này mình sẽ phấn đấu để làm tốt hơn thế nữa. -3-

Cuối cùng nói qua về dự định trước mắt đi.

Trước hết là viết phiên ngoại, nội dung bao gồm cuộc sống sau này của Cá và Thầy, chào đón sự ra đời của em bé thứ ba nhà họ Thích, câu chuyện về một vài vai phụ, và những chiếc Lamborghini (~cảnh nóng) đang rất được mọi người chờ đón nữa haha, muốn đọc thêm về chuyện gì khác thì các bạn cũng có thể để lại dưới bình luận. Các nội dung khá tản mạn nên mình cứ để hố đó đã, không có lịch đăng cụ thể gì đâu, cũng có thể viết xong hết rồi update một lượt thôi. Nói chung là cứ để xem thế nào, có gì sẽ cập nhật tiến độ trên văn án sau.

Bao giờ toàn văn hoàn, trước hết mình phải chỉnh sửa để phục vụ xuất bản cái đã, sau đấy thì khai hố Tình cờ yêu—vì óc hơi cạn rồi nên bộ này chỉ có yêu đương nhẹ nhàng thôi, nhưng tất nhiên là vẫn có cả thử nghiệm mới, sẽ không quá dài đâu, tình yêu nào hứng thú thì vào mục dự án nghía thử nhé.

Về tình hình bản quyền của Phúc Hắc: đã kí bản giản thể với TianWen Kadokawa, kí bản phổn thể với TianWenBL, trao quyền làm kịch truyền thanh thương mại, theo kế hoạch thì khoảng độ giữa năm sau sẽ bắt đầu quảng bá, những bản quyền khác vẫn đang trong quá trình đàm phán, có tin chính thức sẽ thông báo với mọi người sau.

Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đọc đến tận đây, hẹn gặp lại ở quyển—... À không, gặp lại ở phiên ngoại đã chứ! XD

-

vtrans by xiandzg

T/N: Nhìn thấy hoàn chính văn đã nghĩ nhiều lắm mà dịch được xong đống lời kết của Lingling thì chữ trong đầu mình cũng bay hết rồi, để khi nào toàn văn hoàn mình sẽ làm một sớ sau đi...

Nhưng mà, một câu tâm tâm niệm niệm nhất định phải nói được hôm nay chính là cảm ơn các nạn nhân lọt vào (và quyết định ở lại) chiếc hố ongoing này cùng mình trong suốt 6 tháng qua, các bạn đều là động lực đã giúp mình hoàn thành được PHQĐ của ngày hôm nay. Hi vọng chúng ta vẫn còn duyên gặp lại, không phải với tư cách chủ nhà-bạn đọc thì cùng là bạn đọc của một chiếc hố khác đi ^^

Mà quên, các bạn vẫn sẽ thấy mình trồi lên với phiên ngoại nữa chứ nhỉ....

Vậy sơ qua về kế hoạch tương lai của mình cho PHQĐ luôn đi:

- Bám đuôi Hi lấy phiên ngoại—mọi phiên ngoại không cảnh nóng đều sẽ được đăng lên đây, bất kể là về nhân vật nào đi chăng nữa (mình biết còn nhiều Tống Trạch đảng nằm vùng ở đây lắm mà)

- Những chiếc Lamborghini (aka thịt thà mắm muối) dù bổ sung cho trước kia hay hàng mới về thì mình đều không định đăng ở đây, ai đọc ở trang reup thì nghỉ. Wordpress mình chưa xây xong, hiện tại mới có một cái nhóm nho nhỏ trên facebook, để dành đăng vào đấy đi. Nếu bạn không ngại thì cứ request vào group, mình không có đòi trả lời câu hỏi gì hết, chỉ cần mọi người tôn trọng lẫn nhau là được rồi. Tên group và link mình để trong comment cho ai cần.

- Beta beta beta beta. Hoàn PN xong mình sẽ đi beta. Hi beta xong mình sẽ đi beta lại lần nữa. Trong thời gian beta không khóa truyện, chỉ gắn cảnh báo ở tên truyện và ngoài description.

- Nhất định phải đu xuất bản hờ hờ. Yên tâm nếu có phiên ngoại đặc biệt mình sẽ trồi lên.

Để lại đây một con ảnh kỉ niệm lần đầu tiên lên làm nhất bảng đại lão đi hihi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.