Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 20: Chương 20: Mưa nguồn sau dông




Do chung khóa với Chương Thừa Tuyên, hai người đụng mặt ngày một nhiều, ngoại trừ các môn chuyên ngành giống nhau thì về sau Chương Thừa Tuyên còn thường xuyên hẹn gặp Thích Tự để thảo luận về môn học khởi nghiệp kia.

Thích Tự không từ chối, bởi vì sau khi suy nghĩ lại, hắn vẫn công nhận là Chương Thừa Tuyên có điểm khiến hắn vừa mắt.

Có điều, quan hệ giữa bọn họ tạm thời cũng chỉ là vì trao đổi lợi ích như Số Phức đã nói, còn chuyện kết thân như Chương Thừa Tuyên bày tỏ trước đó, Thích Tự thấy mình vẫn cần tiếp xúc thêm với đối phương rồi mới quyết định được.

Hôm ấy, Chương Thừa Tuyên hẹn Thích Tự đến một nhà hàng Ý ăn tối.

Nhắc đến chủ đề gia đình, Chương Thừa Tuyên hỏi hắn: "Cậu là anh hay em trong hai anh em sinh đôi?"

"Anh."

"Ồ, vậy hiện tại bố cậu chỉ có mình cậu thôi hả?" Thấy Thích Tự gật đầu, Chương Thừa Tuyên lại hỏi, "Quan hệ của cậu với em trai vẫn tốt chứ?"

"Cũng tạm..." Tuy cứ gặp nhau là đấu võ mồm, nhưng Thích Tự cũng chỉ có một em trai duy nhất, không tốt thì xấu với ai.

"Thích nhỉ." Chương Thừa Tuyên tỏ vẻ hâm mộ, "Không phải lục đục trong nhà với nhau."

Nghe vậy, Thích Tự bỗng nhớ đến những anh chị em có tên gần giống với đối phương, tò mò hỏi, "Nhà cậu hay lục đục đục lắm à?"

"Cũng không hẳn." Chương Thừa Tuyên miễn cưỡng cười cười, "Tôi có một em gái, hai em trai, ba anh trai, bốn chị gái, cứ năm ngày ba bữa lại được xem kịch tại gia."

Thích Tự: "..."

Hắn nhớ rõ ràng trên Chương Ái Phát cũng chỉ còn hai Phát nữa, đâu ra mà lắm con cháu vậy!?

Chẳng lẽ...

"Đều là con của... bác hai cậu hả?" Thích Tự hỏi.

Chương Thừa Tuyên phụt cười: "Đâu, ngoài ba cả với bác hai thì tôi vẫn còn hai người cô nữa. Có điều gia đình vẫn trọng nam khinh nữ, đời tôi cũng chỉ có mỗi ba người con trai của bác cả với bác hai là có địa vị cao trong nhà thôi. Còn một đứa em trai có thân phận gần giống tôi nữa, có điều nó không may mắn bằng, chỉ được nuôi ở bên ngoài thôi, hiếm lắm mới gặp."

Thích Tự đoán ba người có vị thế kia chính là Chương Thừa Mân, Chương Thừa Hoan và Chương Thừa Duệ ở trong danh sách cổ đông hôm trước.

Chương Thừa Tuyên thở dài: "Chưa kể anh em trong nhà cũng chẳng hòa thuận gì, ba người ấy còn kéo bè kéo cánh để giẫm đạp nhau nữa cơ mà."

Lời này của đối phương cũng như xác nhận lại phỏng đoán của Thích Tự trước đó.

Bỗng dưng hắn mường tượng ra cảnh ba mình có anh em, xong cũng đẻ một đống con như thế, nào Thích Diệp, Thích Cuồng, Thích Vũ, rồi cả bọn ngày nào cũng đánh nhau cãi nhau... Mới nghĩ thôi đã thấy nhức hết cả đầu.

Cũng may mình chỉ có một đứa em, đã thế còn đơn thuần dễ quản.

Thích Tự dò hỏi: "Nhưng mà công ti Phi Á giờ do bố cậu quản mà, chẳng lẽ sau này còn không thuộc về cậu?"

"Không đâu, bố nhận tôi làm con nuôi, cũng vì thấy tôi chăm chỉ học hành từ bé nên cho chút hư danh thôi." Chương Thừa Tuyên cười cười, thẳng thắn nói, "Danh phận tôi như thế thì sao dám trèo cao trong nhà, bác hai cũng nói rồi, chờ tôi tốt nghiệp về sẽ cho đi giúp anh ba."

"Anh ba?"

"Là con cả của bác hai, tên Chương Thừa Hoan, lớn hơn tôi bốn tuổi, còn chưa học xong đại học đã về đi làm rồi, anh ta á, ầy..." Chương Thừa Tuyên lắc lắc đầu, tỏ vẻ không thể nào diễn tả được bằng lời, sau đó nói tiếp, "Tóm lại là về xong thì anh ấy lên thẳng chức COO của Phi Á rồi, bao giờ tôi tốt nghiệp thì chắc cũng về làm cho anh ấy thôi."

(*COO: C-level phụ trách các hoạt động kinh doanh hàng ngày của công ti)

Nghe được những lời này, Thích Tự lại không nhịn được mà thông cảm với đối phương hơn.

Nhưng đồng thời vẫn thấy rất nghi hoặc—người ta bảo có ai vạch áo cho người xem lưng bao giờ đâu, vậy tại sao Chương Thừa Tuyên lại đi kể hết những chuyện lục đục trong nhà cho người thừa kế sau này của công ti đối thủ?

Cậu ta rốt cục là ngốc thật, hay là còn có mục đích gì khác đây?

Hai người ăn được một lúc thì Chương Thừa Tuyên bỗng hỏi: "Mà nói chứ, bữa cậu đồng ý đi picnic làm tôi ngạc nhiên lắm luôn, chẳng lẽ từ lúc ấy là cậu đã biết về lai lịch của tôi rồi?"

Nhưng chưa đợi Thích Tự trả lời, Chương Thừa Tuyên đã lại lẩm bẩm: "Cơ mà tôi đâu phải người có vị thế gì ở nhà họ Chương, trước đây cậu cũng chưa gặp tôi bao giờ, sao có thể biết được chứ..."

Xong bỗng dưng bừng tỉnh nghĩ ra một khả năng, hai mắt nhìn Thích Tự như phát sáng: "Tôi thấy bảo người thừa kế tập đoàn hay được cả một đội ngũ tài ba kè kè bồi dưỡng phải không, kiểu đi học có giáo sư riêng, có người học cùng, rồi bảo mẫu với vệ sĩ nữa, không cần cậu mở miệng đã có người điều tra về tất cả những người xung quanh rồi báo lại cho cậu luôn, phải không?"

Thích Tự: "..."

Cái gì mà giáo sư riêng? Lại còn bảo mẫu cả vệ sĩ? Chương Thừa Tuyên móc đâu ra mấy chuyện này vậy?

Kè kè với hắn có mỗi một người để nói chuyện qua mạng, còn là do chính hắn bỏ 60,000NDT ra thuê nữa mà...

...Đương nhiên, nếu Chương Thừa Tuyên đã muốn nghĩ như vậy, Thích Tự cũng không ngại phối hợp.

Dưới ánh đèn trầm trầm trong nhà hàng, nhạc jazz êm dịu bên tai, Chương Thừa Tuyên thấy đối Thích Tự cười như không cười cầm cốc rượu lên, hướng về phía mình.

Chương Thừa Tuyên cũng nhanh chóng chạm cốc lại.

Hai người giương mắt nhìn nhau, mỉm cười với đối phương.

Không cần phải nói gì nữa.

*

Thời gian sau đó, Thích Tự đều chỉ giữ quan hệ với Chương Thừa Tuyên ở mức không mặn không nhạt như vậy.

Tuy có những suy đoán ảo diệu kia về hắn, Chương Thừa Tuyên cũng biết đường duy trì một khoảng cách đúng mực, không nịnh bợ thái quá, không cực lực tránh né, khiến Thích Tự tương đối hài lòng.

Nhưng có lẽ vì đối với người khác thì Thích Tự vẫn cứ lạnh lùng như trước kia, cho nên việc Chương Thừa Tuyên tiếp cận được với hắn bỗng trở khác thường. Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy ngay cả Hoàng tử lạnh lùng mà cũng bị thiên tài xã giao Chương công tử thu phục thành bạn thân.

Thích Tự không hề để ý đến những việc lặt vặt này, chỉ chuyên tâm vào việc học và sinh hoạt của mình.

Gặp vấn đề hay có ý kiến gì, cũng không ngần ngại quấy rối Số Phức, tranh thủ như thể 60,000 bỏ ra thuê người trò chuyện cũng có đầy đủ công dụng bồi dưỡng mình như trong suy tưởng của Chương Thừa Tuyên.

Cuối tuần lại đến, lần này Thích Tự bắt Số Phức giảng cho mình về kiến thức một môn chuyên ngành. Có điều đang nói dở thì nhận được một cuộc điện thoại khác.

Thích Tự cầm lên xem, là Hứa Kính.

"Chờ chút, có người gọi tôi." Hắn báo với Số Phức một tiếng rồi cúp máy nhận điện.

"Thích Tự." Giọng nói ôn hòa của Hứa Kinh vang lên, "Gần đây bận bịu gì à?"

"Bận gì đâu, em đi học bình thường thôi." Thích Tự tiện thể đi lấy đồ ăn luôn, vừa rồi chuyên tâm nghe Số Phức giảng bài quá mà đói lúc nào không hay.

"Không bận?" Hứa Kính cười nói, "Thế sao hai tháng nay không thấy cậu tìm anh nữa?"

Thích Tự lấy ra một hộp bánh quy cá con từ trong tủ, vừa bóc vừa nói: "Thì tại cũng không có chuyện gì đặc biệt mà anh."

(*giống bánh Marine Boy ở mình)

"Thôi đi, năm ngoái tuần nào cậu chả gọi cho anh." Hứa Kính trêu hắn, "Bài tập không làm được cũng gọi, ăn không ngon miệng cũng gọi, sao năm nay lại không có chuyện gì được? Chắc cho anh vào dĩ vãng rồi chứ gì."

"...Đâu có." Trước kia hắn quấn Hứa Kính như thế thật à?

"Khoan nha, cái giọng điệu này sao là lạ, cậu đang giấu anh chuyện gì phải không?" Hứa Kính truy hỏi.

"Err..." Thích Tự cũng không tiện nói cho Hứa Kính về việc mình tìm một người trên mạng để trò chuyện.

"Có người yêu hả?"

"..."

Miếng bánh quy Thích Tự vừa bỏ vào miệng thiếu điều bị phun ra!

Hứa Kính lại hào hứng hỏi: "Thôi đúng rồi, có người yêu đúng không?"

Thích Tự: "...Không phải."

Hứa Kính: "Yêu thì yêu chứ sao phải ngại, em cậu còn có bạn trai rồi kia mà..."

"Khụ khụ khụ!" Thích Tự sặc bánh quy.

Sợ Hứa Kính lại suy đoán lung tung, hắn thở không ra hơi đã vội vàng giải thích: "Chỉ là em quen được một người bạn ở trên mạng thôi."

Hứa Kính: "Uây, lại còn yêu qua mạng?"

"..."

Thích Tự dở khóc dở cười: "Thật sự không phải mà!"

Hứa Kính không trêu hắn nữa: "Được rồi được rồi, cậu nói không phải thì không phải... Nhưng mà vụ quen bạn mạng là thế nào đấy?"

Thích Tự do dự một lát, rồi cũng nói cho đối phương về chuyện mình quen được Số Phức qua Từ Nhất Chu. Tất nhiên, hắn cũng không quên trầm trồ về năng lực như bách khoa toàn tư của người kia với Hứa Kính.

Nhưng nghe xong, giọng điệu Hứa Kính lại trở nên nghiêm nghị hẳn: "Lợi hại như vậy cơ á? Cậu không bị lừa đấy chứ?"

Thích Tự hơi bất mãn: "Em giống người dễ bị lừa lắm sao?"

Hứa Kính kiên nhẫn nói: "Thích Tự, cậu trưởng thành hơn so với các bạn đồng lứa thật, nhưng đấy là cậu chưa gặp phải mấy tên cáo già trong xã hội bao giờ, bọn họ phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều đấy."

Thích Tự: "Nhưng em đã thanh toán 60,000NDT tệ rồi, mà ngày nào anh ta cũng giải đáp đủ loại vấn đề cho em, anh ta có thể lừa em cái gì?"

Hứa Kính trầm mặc một lát mới lên tiếng: "Nếu anh nói là, có thể anh ta đang lừa cậu để..."

Thích Tự: "Để làm gì?"

"Bỏ đi, cũng không có gì đâu, chắc là do anh nghĩ nhiều thôi." Hứa Kính cười nói, "Lúc nào anh cũng nghĩ cậu vẫn còn mười ba mười bốn tuổi như hồi mới gặp ấy, suýt thì quên năm nay đã sắp hai mươi đến nơi rồi."

Thích Tự nghe vậy mà cảm động, cũng quan tâm hỏi han đối phương một câu: "Anh Kính, gần đây công việc bận không?"

Hứa Kính cười nói: "Bận chứ, bận bình định thiên hạ thay cậu chứ đâu."

Thích Tự mỉm cười: "Sao lại cho em, là cho ba em chứ?"

Hứa Kính hỏi lại: "Thế cậu với ba cậu không phải một à, mà chẳng lẽ cậu không biết ý nghĩa của công ti đầu tư mà anh đang quản lí này là gì?"

Thích Tự: "??? Là gì?"

Hứa Kính không giải thích, chuyển sang hỏi hắn về mấy chuyện lặt vặt hàng ngày khác, cuối cùng nói: "Được rồi, cậu không có chuyện gì là anh yên tâm rồi, chú ý chăm sóc bản thân cho tốt, gặp vấn đề gì thì cứ a lô anh."

Thích Tự tạm biệt Hứa Kính xong, cúp điện thoại đã thấy tin nhắn của Số Phức trong Wechat: "Đợi cậu thêm 15 phút, chưa quay lại nữa thì tôi đi ngủ trước đây [buồn ngủ]."

Thích Tự vội vàng gọi lại luôn: "Xong rồi đây."

Nghe giọng Số Phức quả nhiên hơi mệt mỏi: "Gọi điện với ai mà lâu thế?"

Thích Tự giải thích: "Trợ lí cũ của ba, khá thân với tôi, lâu rồi không liên lạc nên nói hơi lâu."

Số Phức hỏi: "Trợ lí cũ? Bây giờ không phải nữa à?"

"Ba tôi phái anh ấy về nước quản lí một công ti đầu tư." Thích Tự nói xong lại nhớ câu hỏi hồi nãy của Hứa Kính, cũng thử nghĩ nghĩ xem công ti đầu tư đó có ý nghĩa gì.

Đúng lúc này, Số Phức bỗng lên tiếng: "Công ti đầu tư Sơn Vũ hả? Cho nên người vừa gọi cậu là Hứa Kính?"

Thích Tự sững sờ: " Sao anh biết?"

Số Phức thản nhiên nói: "Tra một chút là ra ai đang quản lí công ti được Tư Nguyên đầu tư thôi mà."

Thích Tự: "Sao cái gì anh cũng tra thế!"

Số Phức: "Thì để phục vụ cho tốt chứ sao, nếu không thì biết nói chuyện gì với cậu?"

Thích Tự quả nhiên liền chịu thua...

"Mà tên công ti cũng ý nghĩa phết nhỉ, tách từ chữ Tự-屿 tên cậu mà thành phải không. Hay là thấy cậu không hợp kinh doanh, nên ba cậu định cho cậu tốt nghiệp xong về nước làm đầu tư?" Số Phức nói đầy ẩn ý, "Dông nổi báo mưa nguồn, chậc, nghe tên đã thấy hoành tráng rồi."

(*Tự = 屿/yǔ/ → 山与 /shānyǔ/ → 山雨 /shānyǔ/ = Sơn Vũ = mưa nguồn)

Thích Tự: "......" Cái năng lực liên tưởng siêu phàm này là sao!?

Số Phức thấy hắn không nói gì, đánh tiếng hỏi: "Sao vậy?"

Thích Tự mạnh mẽ bỏ một miếng bánh quy cá con vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Không có gì, Thầy đúng là siêu nhân, học tiếp thôi!"

****

<Epilogue>

Tiểu Chương: "Ở nhà cậu có cả một đội bảo mẫu với vệ sĩ thần bí học cùng phải không?"

Cá nhỏ nở một nụ cười bí ẩn.

Tiểu Chương: "Không dám đắc tội không dám đắc tội!"

Cá nhỏ: "Phải tận dụng chồng triệt để mới được!" o( ̄ヘ ̄o)

Phó: "Tôi khổ quá mà."

-

A/N: "Phong Diệp Cuồng Vũ" là tên QQ và tên trên game của Thích Phong—đoạn Thích Diệp Thích Cuồng Thích Vũ là từ đây ra.

-

vtrans by xiandzg

T/N: Công nhận anh Phó siêu phàm thật, em nó còn chưa kịp thắc mắc đã được giải đáp rồi =)))

À, còn phong diệp cuồng vũ dịch ra là lá phong múa điên cuồng =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.