Nhưng Tư Trạch vừa gọi chưa được mấy giây, không biết bên kia nói gì hay không nói gì mà đã dập máy luôn. Toàn thân hắn chấn động, tay run run bấm thêm một cuộc, đáy mắt đã lại đầy vẻ hung ác.
Bọn họ đều tưởng hắn vẫn gọi cho Tống Phổ Tâm, không ngờ vừa máy vừa kết nối, Tư Trạch lập tức quát tháo: “Đến ngay căn hộ trên đường Hòe An của tôi, Tống Phổ Tâm đang ở đấy! Cho cậu 30 phút, có trói cũng phải mang được anh ta đến tòa nhà Đằng Vân cho tôi, nghe rõ chưa!”
Dập máy xong, Tư Trạch lại hung hăng đạp bàn trước mắt, chửi thề: “Mẹ! Tôi ddeos tin mình không trị được anh!”
Cả đám người đều phải kinh sợ, Vinh Kha mới đứng ra làm dịu bầu không khí: “Anh ta làm gì cậu mà cậu giận thế này?”
“Làm gì tôi? Con mẹ nó chứ bây giờ ngoài anh ta ra tôi có động đến ai nữa đâu, anh ta còn không hài lòng cái gì nữa!” Tư Trạch nện điện thoại mình xuống mặt bàn kính, “Hôm nay bảo anh ta đi cùng tôi đến đây anh ta không chịu! Dựa vào cái gì mà không chịu!”
Lâm Đông lúng túng nói: “Người yêu sinh sự là chuyện bình thường mà, cậu để bụng làm gì... Ở đây đang nhiều người, lộ ra ngoài lại không hay...”
Tư Trạch lại ngang ngược: “Tôi muốn cho tất cả đều biết đấy! Để đời này anh ta đừng có hòng mà thoát khỏi tôi!”
Bốn phía lập tức bàn tán xôn xao, ngay cả Đường Vĩ Sùng cũng lắc đầu cười khổ, không sao hiểu nổi: “Chỉ là một trợ lí nam thôi mà, đã thế còn lớn tuổi hơn Tư Trạch... đồng ý là đẹp đấy, nhưng sao lại khiến cậu ta cuồng si đến mức này cơ chứ? Cứ như bị bỏ bùa không bằng.”
Thích Tự: “...”
Hắn nghe vậy mà không khỏi nghĩ đến chính mình và Phó Diên Thăng.
Sau lần nghe lén ở khu nhà vườn suối nước nóng lần trước, Thích Tự vẫn cho rằng Tống Phổ Tâm bị Tư Trạch cưỡng bức, từ một vài chi tiết quan sát được cũng cho thấy thái độ của Tư Trạch đối với Tống Phổ Tâm rất thiếu tôn trọng, thậm chí còn có phần tồi tệ.
Nhưng trông bộ dạng Tư Trạch lúc này, Thích Tự lại cảm giác đối phương không chỉ hoàn toàn đùa bỡn người kia, mà là thật sự để tâm, để tâm đến phát cuồng.
Hắn và Phó Diên Thăng không ai ép ai, quan hệ cũng không náo loạn như hai người kia, có điều bản chất thì hình như là chẳng khác gì.
Hắn không rõ Tư Trạch có biết về thân phận thật của Tống Phổ Tâm hay không, hẳn là không nên mới để Tống Phổ Tâm giới thiệu Từ Nhất Chu cho em trai mình.
Vấn đề là dù Tư Trạch có nói gì đi chăng nữa, một ngày nào đó, Tống Phổ Tâm cũng sẽ rời khỏi hắn... Giống như rồi cũng đến lúc, Phó Diên Thăng sẽ bỏ mình mà đi.
Chỉ khác nhau ở chỗ, Tư Trạch đã phạm phải sai lầm, và vụ việc của Quỹ Vân Hải mà bọn họ bàn tán hôm nay, rất có thể sẽ đến với Tư Trạch trong tương lai.
Thích Tự không khỏi thấy lòng trập trùng, vừa chán nản vì liên hệ đến tình cảnh của mình, vừa lo lắng cho tình cảnh sau này của Tư Trạch...
Ầm ĩ một hồi mà cũng sắp 12h đến nơi, Lý Hân Hân túm túm cánh tay Vinh Kha, mặt mũi lo lắng không thôi.
Bấy giờ Vinh Kha mới nhớ ra đây là buổi tiệc chúc mừng sinh nhật bạn gái mình, vội vàng nhờ Lâm Đông và Đường Vĩ Sùng trông Tư Trạch giúp, mình thì lên sân khấu điều tiết lại bầu không khí.
“Hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của bạn gái tôi Lý Hân Hân, cảm ơn tất cả đã có mặt để chúc mừng, vừa rồi có chút vấn đề nhưng không gì đáng ngại, đều là người nhà cả. Các bạn cứ coi như không có gì thì tốt ha ha, uống cũng uống rồi, nhảy cũng nhảy rồi... giờ để cho cục cưng của tôi lên sân khấu cắt gato rồi hát tặng mọi người thôi chứ nhỉ, cả nhà có đồng ý không ạ?”
“Được—!” Cả sảnh lập tức vang lên tiếng vỗ tay và huýt sáo nồng nhiệt.
Cắt bánh ca hát xong, Vinh Kha lại công khai tặng Lý Hân Hân một sợi dây chuyền kim cương, đích thân đeo cho cô ngay trên sân khấu. Cả hai còn trao nhau nụ hôn ngay dưới spotlight, đưa không khí bữa tiệc lên thẳng cao trào.
12 giờ đến, show diễn ngọt ngào tình cảm đi đến hồi kết, Vinh Kha vội vàng nói lại mấy câu khép tiệc. Mọi người nghe xong đều hiểu, đại khái là muốn tan sớm để Tư Trạch còn xử lí “việc gia đình“.
Chủ nhà đã lên tiếng như thế, khách khứa cũng không tiện ở lại, ngoại trừ mấy người thân với Tư Trạch ra thì đều phải ra về trước.
Trong lúc mọi người đang lục tục rời đi, Tống Phổ Tâm cũng được Hoàng Tuấn Văn và hai trợ lí của Tư Trạch áp tải đến. Sự xuất hiện của hắn ở cổng vào sảnh tiệc lập tức gây xôn xao, khiến cả loạt người xung quanh dừng chân vây xem.
Vinh Kha ra ngoài, lên tiếng: “Có gì đáng xem đâu, tan thôi tan thôi, bao giờ có dịp lại tụ tập tiếp...” Sau đó mới nhìn Tống Phổ Tâm, tận tình khuyên bảo, “Cuối cùng anh cũng đến rồi, hôm nay tâm trạng Tư Trạch không tốt, lát vào anh đừng chọc giận cậu ấy nữa nhé, có gì thì từ từ khuyên bảo, không rồi mọi người lại xì xào bàn tán.”
Đúng lúc này, điện thoại Thích Tự cũng vang lên, hắn hơi giật mình rồi nghe luôn.
“Xong chưa?” Phó Diên Thăng cất lời hỏi từ đầu bên kia.
“Chưa đâu, anh đừng lên vội...” Thích Tự căng thẳng nói.
“Tôi đang ở trước cổng sảnh vào.” Phó Diên Thăng nói.
Thích Tự: “...” Đệch.
Hắn ra ngoài đảo mắt một vòng, quả nhiên trông thấy Phó Diên Thăng đang cầm di động đứng trước cổng vòm bằng hoa, nơi có phục vụ và bảo vệ giám sát, không phải khách mời thì không vào được.
Thích Tự đi ra chào hỏi người kiểm tra danh sách trước cổng, Phó Diên Thăng lại chỉ nhìn thẳng ra phía sau hắn, liếc Thích Tự hỏi: “Không định giới thiệu về vị này à?”
Thích Tự quay đầu lại mới nhận ra Hạ Hàm vẫn đang theo sau mình.
Hắn cứng rắn nói: “Bạn hẹn... mới quen...”
Trong mắt Phó Diên Thăng lập tức nồng nặc vẻ ghen tuông cáu kỉnh, nhưng chỉ thoáng chốc đã bình tĩnh lại, không hề gây khó xử cho Thích Tự.
“Mọi người xuống hết rồi, sao cậu vẫn ở trên này?” Hắn trầm giọng hỏi.
Thích Tự giải thích: “Tư Trạch uống say, bí tỉ rồi nằng nạc đòi Tống Phổ Tâm đến bằng được. Mấy người Hoàng Tuấn Văn vừa đưa trợ lí Tống đến xong, e là sẽ có chuyện...”
Ánh mắt Phó Diên Thăng lập tức lạnh đi: “Ở đâu?”
Thích Tự quay ra nói một tiếng bảo Hạ Hàm về trước, sau đó mới đưa Phó Diên Thăng vào.
Tống Phổ Tâm đã đi tới khu ghế sofa giữa sảnh đối mặt với Tư Trạch, cả hội trường cũng rơi vào bầu không khí nặng nề khó nói.
Người ở lại không quá nhiều nhưng cũng đến mười mấy, trong đó có Vinh Kha, Lý Hân Hân, Đường Vĩ Sùng, Lâm Đông và Hoàng Tuấn Văn vừa đến.
Nhìn là biết Tống Phổ Tâm bị người ta ép ra đấy, bởi hai vệ sĩ của Tư Trạch vẫn còn đang đứng ngay phía sau đối phương.
Âm nhạc đã tắt, cả sảnh tĩnh lặng, tập trung nhìn Tống Phổ Tâm lãnh đạm nhìn Tư Trạch, thấp giọng hỏi: “Làm loạn chưa đủ à?”
Tư Trạch đã say đến mơ hồ, hồi lâu mới có phản ứng, vậy mà lại trực tiếp bổ nhào về phía Tống Phổ Tâm, cưỡng hôn đối phương ngay trước mặt mọi người.
Tống Phổ Tâm tái mặt, lập tức giãy dụa, nhưng lại quá gầy để đọ với Tư Trạch, huống hồ người kia còn uống say, khí lực như có thể cắn xé hắn ngay lúc này.
Thích Tự liếc sang Phó Diên Thăng, chỉ thấy đối phương căng cứng cả người, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt.
Vinh Kha cũng sợ Tư Trạch làm người ta bị thương, mới hô lớn “Kéo cậu ấy ra”, theo đó mấy gã con trai xung quanh lập tức tiến lên tách hai người ra.
Đám người kia xúm vào giữ tay hắn, Tư Trạch vẫn hổn hển trừng Tống Phổ Tâm như con dã thú bị bao vây.
“Tổ tông của tôi ơi, có gì từ từ nói không được à, người ta cũng tới rồi mà? Sao chưa chi đã phải động thủ rồi!” Vinh Kha vừa khuyên giải Tư Trạch, vừa điên cuồng nhấm nháy ra hiệu cho Tống Phố Tâm nói vài lời an ủi.
Nhưng Tống Phổ Tâm vốn còn chẳng nhìn đến bọn họ, trận giằng co vừa rồi đã khiến trang phục của hắn trở nên lộn xộn, cũng để cho Thích Tự tinh mắt trông thấy vết tích lấp ló trên làn da phía sau cổ áo đối phương. Hắn đứng đó với bộ dạng khốn đốn, ánh mắt trống rỗng, cả người toát ra vẻ u uất nặng nề.
Thích Tự nhớ lại lúc Tống Phổ Tâm đến bệnh viện thăm mình hồi tháng 8 năm ngoái, khí chất ở đối phương tuy đạm mạc nhưng vẫn còn có chút ấm áp.
Nhớ rất rõ, nụ cười của Tống Phổ Tâm cũng giống như ánh nắng ngày đông, mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu.
Nhưng lúc này đây, chút ấm áp ấy đã biến mất hoàn toàn. Hắn đứng đó, không khác gì một cái vỏ không hồn.
Thích Tự nhìn biểu cảm dữ dằn và con mắt đỏ ngầu của Tư Trạch, không ngờ lại hiểu cho đối phương trong khoảnh khắc.
Khả năng là Tống Phổ Tâm không thích hắn, nhưng rõ ràng Tư Trạch đã yêu, vì không có được... cũng vì không có được đối phương, bản thân lại chẳng thể buông tay, cho nên mới vừa dằn vặt người, vừa dằn vặt mình đến như vậy.
Vinh Kha và Đường Vĩ Sùng vẫn tiếp tục khuyên bảo, người khuyên Tư Trạch, người khuyên Tống Phổ Tâm. Lằng nhằng cả nửa tiếng, Tư Trạch rốt cục cũng tỉnh táo lại, sau đó dẫn Tống Phổ Tâm đi với sự hộ tống của Hoàng Tuấn Văn và hai vệ sĩ.
Theo dõi náo loạn một hồi, cả đám cũng mệt đến bã người.
Bấy giờ Vinh Kha mới trông thấy Phó Diên Thăng bên cạnh Thích Tự, bèn hỏi: “Đây là?”
Thích Tự giới thiệu: “Một người bạn, tới đón em.”
Vinh Kha chỉ ồ một tiếng, bắt tay Phó Diên Thăng xong cũng không hỏi gì thêm.
Mấy người cùng bước vào thang máy, Vinh Kha mới cười hỏi Thích Tự: “À đấy còn chưa kịp hỏi, cô nàng anh giới thiệu cho cậu vui vẻ kia thế nào, ưng chứ?”
Thích Tự: “À...”
Vinh Kha cười khà, bảo: “Không sao không sao, cứ làm quen dần, anh thấy em gái kia nhanh nhẹn, tuổi lại tầm tầm cậu...” Sau còn ghé tai Thích Tự thầm thì, “Nghe bảo là gái tân đấy, chưa yêu đương bao giờ đâu, không biết có phải thật không.”
Thích Tự: “...”
Lên xe, Phó Diên Thăng không hé nửa lời, Thích Tự cũng chẳng biết nói gì, chuyện vừa phát sinh trên đó khiến hắn cảm thấy nặng nề, chỉ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Về lại khách sạn, hai người lần lượt tắm rửa rồi lên giường. Vào đến trong chăn, Phó Diên Thăng mới chồm lên trên hắn, ấn môi hai người lại với nhau: “Càng ngày càng gan, còn lén tìm đối tượng sau lưng tôi à?”
Thích Tự biết Phó Diên Thăng đã nén bực nãy giờ, đêm nay đối phương không động vào hắn mới là lạ.
“Tôi tìm đối tượng thì sao?” Thích Tự cợt nhả phản bác, “Tôi cũng đâu thể đưa anh lên giới thiệu là bạn trai m—Ưmphhh!”
Phó Diên Thăng hung hăng ngấu nghiến hôn hắn, giằng co một hồi, Thích Tự cũng nhanh chóng bị đẩy vào trạng thái.
Có điều, hắn cứ nghĩ hai người sẽ chỉ làm một lần rồi thôi, ai ngờ đêm nay đối phương cứ như cắn nhầm thuốc, không ngừng làm hắn để xả giận.
Đến lần lên đỉnh cuối cùng, Phó Diên Thăng mới đè ép hắn thấp giọng hỏi: “Cậu thấy mình vẫn còn dư tinh lực thể lực để tìm đối tượng? Quên điều khoản “nửa kia duy nhất” trong hợp đồng rồi phải không?”
Bị Phó Diên Thăng lải nhải dạy dỗ đến nhão cả óc, chưa kể hồi tối còn uống rượu, rốt cục Thích Tự mơ mơ hồ hồ buộc phải thừa nhận mình chỉ nhờ cô gái kia diễn trò chứ không có gì là thật, mới được đối phương tha cho.
Để rồi ngủ thẳng một mạch đến 11h hôm sau, khi tỉnh lại cả người mềm nhũn như tàn phế, thế mà mở mắt đã thấy Phó Diên Thăng đang mặc đồ ngủ ngồi cạnh mình đọc tài liệu.
Giận dữ và ức chế cứ thế sôi trào... Mẹ, uổng công hắn còn nghi ngờ thể lực của Phó Diên Thăng, cái gì mà nhiều nhất hai lần một tuần, chẳng phải cũng chỉ là chiêu trò náu mình chờ thời của đối phương thôi sao!?
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: “Rất giận, từ giờ không thể nuông chiều được nữa (╰_╯)”
-
vtrans by xiandzg
T/N: Bormej vậy mà mình không để ý cp Tư Tống là niên hạ ORZ......
Giải thích: Tư Trạch và Lâm Hàm (đồng nghiệp cũ của thầy ở CKMT—chương 4) đều hơn Thầy 1 tuổi, Tống Phổ Tâm lại còn là đàn anh của Lâm Hàm hồi đại học => Tống lớn hơn Tư, chắc 1-2 tuổi gì đấy.
Xin lỗi cả nhà vì thiếu sót này, mình sẽ đi sửa lại xưng hô của hai bạn cho phù hợp.
Lại nói đúng là không hổ danh F1S!!! Thầy em bá thế cơ mà, phải lên hình nhiều chút như này mới đáng chứ ứ ứ Xử cá xử cá nhưng đừng xử quá để em được thấy một cuộc quyết đấu đúng nghĩa nữa nhaaaaaaaaaaaaaa