Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 36: Chương 36: Nhà cái chứng khoán




"???" Vì cái mẹ gì mà anh phải dí sát thế mới nói được!?

Thích Tự thấy xương cốt toàn thân như oằn ra, thiếu điều đổ cả người vào lòng Phó Diên Thăng.

Mặc dù Phó Diên Thăng đã nhắc vậy, nhưng tình thế hiện tại lại như không cho hắn cơ hội từ chối, cả Mạnh Văn Huy và Tư Hàng đều đang chờ một câu trả lời...

"Tôi..." Cảm nhận được áp lực bên hông, Thích Tự lại rùng mình, đột nhiên ngẫm nghĩ: Thầy Phó mà đã ngăn cản thì nhất định phải có lí do, tuy hơi xấu hổ nhưng phải thừa nhận rằng, nếu để tin tưởng, hắn dĩ nhiên sẽ chọn người đàn ông ở sau lưng thay vì Tư Hàng.

"Anh thì thôi, còn Văn Huy muốn vay bao nhiêu?" Thích Tự rốt cục nói.

"100,000. Cậu có 100,000 mà phải không?" Mạnh Văn Huy phấn khích ra mặt.

"Tối đa chỉ có thể cho cậu mượn 50,000 thôi." Thích Tự nhíu mày, "Cậu cũng không cần chia % cho tôi, lời được bao nhiêu cậu cứ giữ."

Mới đầu nghe Thích Tự chỉ đồng ý cho vay 50,000, Mạnh Văn Huy còn bĩu môi chê không đủ, nhưng thấy người kia bảo không cần %, hắn lập tức vui vẻ: "Được được được! Biết cậu tốt với tôi nhất mà!"

Thấy hắn quyết định không theo, Tư Hàng cũng không quá để ý, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thích Tự nghe về vụ này, cẩn trọng là bình thường.

Thích Tự thở phào một cái, bấy giờ mới tức tối nhìn Phó Diên Thăng, dùng sức kéo tay đối phương ra—bộ người này nghĩ eo hắn là cái gì vậy? Công tắc khống chế à? Hết nhéo rồi lại thả!

Người kia bị buộc phải giơ tay lên, lại đặt về thành ghế sofa ở phía sau.

"Sao là bảo tôi đừng tham gia?" Thích Tự hạ giọng hỏi.

"Lát ra ngoài sẽ nói cho cậu..." Nét mặt Phó Diên Thăng phảng phất vẻ dịu dàng, dường như rất hài lòng với sự nghe lời của Thích Tự vừa rồi.

*

Buổi tụ tập kéo dài mãi đến nửa đêm mới kết thúc, có Phó Diên Thăng kè kè bên cạnh Thích Tự như thế, Đường Vĩ Diệp cũng không dám tấn tới chuốc nhục nữa.

Lúc ra về, Thích Tự có liếc qua đối phương, chỉ trông thấy sắc mặt người kia thảm đến không thể thảm hơn... Cũng không biết có phải do thấy được hành động mập mờ của Phó Diên Thăng với Thích Tự hay không, nhưng lúc này, ánh mắt của Đường Vĩ Diệp đã thiếu điều xanh lè vì ghen tức.

Do cả hai đều uống rượu, Phó Diên Thăng bèn gọi người đến lái chiếc Lamborghini thể thao về, đúng lúc Đường Vĩ Diệp cũng thấy được.

Lúc này bọn họ đang ở dưới tầng hầm để xe, Đường Vĩ Diệp trông thấy Phó Diên Thăng thì cay cú nói: "Anh Phó, hồi nãy cũng chưa hỏi, gia đình anh kinh doanh gì vậy?"

Vào được hội này của Tư Hàng thì đều phải là người có gia cảnh không tầm thường, đôi khi kết giao cũng chẳng quan tâm người kia là ai, mà chỉ để ý xem đằng sau họ là cái tập đoàn nào.

Bị Đường Vĩ Diệp dò xét, Phó Diên Thăng cũng không giấu diếm, chỉ cười cười nói: "Không kinh doanh gì, người bình thường thôi."

Đường Vĩ Diệp có chút khó tin: "Bình thường?"

Phó Diên Thăng khoanh tay ừ một tiếng, lại bổ sung thêm: "Làm công cho nhà nước thôi."

Nét mặt Đường Vĩ Diệp mới trở nên kinh ngạc.

Xe đến, Phó Diên Thăng cũng không để ý đến người này nữa, mở cửa cho Thích Tự xong, hai người một trước một sau lên xe luôn.

Chờ đến khi rời khỏi club 88 đường Hoài Kim rồi, Thích Tự mới hỏi Phó Diên Thăng: "Vừa rồi anh nói làm công cho nhà nước là có ý gì? Sao Đường Vĩ Diệp có vẻ kinh ngạc thế?"

Phó Diên Thăng thản nhiên nói: "Câu này rất đa nghĩa, cậu ta có thể hiểu theo ý trên mặt chữ—chỉ cần là người nộp thuế cho nhà nước, thì đều là đang làm công cho nhà nước thôi, tôi cậu hay cậu ta đều vậy, mà người qua đường ABC thì cũng thế; thu hẹp phạm vi một chút, cậu ta có thể hiểu thành gia đình tôi đều là công chức nhà nước, có thể là công chức thường, cũng có thể là quan to quyền cao chức trọng không thể để lộ tên... Có điều nhìn mặt cậu ta hồi nãy, thì chắc là hiểu thành trường hợp cuối cùng rồi, dù sao tôi cũng quen cậu cơ mà."

Thích Tự bật cười, Thầy Phó đi đâu cũng giăng bẫy được vậy?

Nhưng mà nói mới nhớ, Thích Tự cũng chưa từng nghe Phó Diên Thăng nói về gia đình mình bao giờ, vì vậy không khỏi tò mò: "Vậy người trong nhà anh rốt cục là làm gì?"

Phó Diên Thăng liếc hắn, cười hỏi: "Làm sao, chuyện giữa hai chúng ta, cậu cũng để ý vấn đề môn đăng hộ đối à?"

"Tất nhiên là không rồi." Thích Tự nói xong mới sửng sốt, trợn mắt nói, "Mà không, tôi làm gì có chuyện gì với anh?"

Phó Diên Thăng nhẹ nhàng chậc lưỡi: "Nửa tiếng trước còn thỏa mãn dựa vào ngực tôi mà, giờ đã trở mặt phủi sạch rồi à."

"...???" Thích Tự gấp gáp phản bác, "Ai thỏa mãn? Rõ ràng là anh kéo tôi dựa vào mà!"

Thích Tự thừa nhận, lúc nãy tâm tình của hắn có bị khuấy động thật... nhưng đó là do ảnh hưởng của cồn, của âm nhạc, và một loạt hành động ám muội khác của Phó Diên Thăng, hiện tại đã tỉnh táo, hắn tuyệt đối không thể để Phó Diên Thăng tiếp tục lẫn lộn mập mờ thế được.

Phó Diên Thăng nhìn hắn vài giây, rồi đột nhiên nói: "Làm trong trường học."

"Ha... hả?" Trí óc Thích Tự vẫn đang ngập chìm trong những nghi vấn và phủ nhận về tính hướng của mình, tốc độ xử lí hoàn toàn không có theo kịp tốc độ chuyển chủ đề của Phó Diên Thăng!

Phó Diên Thăng nhìn đi chỗ khác, nghiêm túc nói: "Tôi nói là gia đình tôi làm trong trường học."

Thích Tự: "..."

Thích Tự: "À..."

Chả trách Phó Diên Thăng trông thư sinh như vậy, lại còn thích được người ta gọi là thầy, thì ra là do ảnh hưởng của gia đình.

Thích Tự nhớ ra, lại hỏi: "Đúng rồi, anh còn chưa giải thích vụ cổ phiếu của Tư Hàng hồi nãy, sao lại không để tôi tham gia vậy?"

Phó Diên Thăng hỏi lại hắn: "Lúc nghe Tư Hàng nói về việc đó, suy nghĩ đầu tiên của cậu là gì?"

Thích Tự: "Mô hình Ponzi?"

Mô hình Ponzi là loại mưu đồ hình kim tự tháp trong lĩnh vực tài chính, được sáng lập bởi một kẻ lừa đảo người Ý có tên Charles Ponzi, hứa hẹn lợi nhuận cực hời để nhử người ta đầu tư và đồng thời huy động thêm nhiều nguồn vốn nữa, béo bở cho đám người ở trên đỉnh kim tự tháp là chủ yếu. Thực chất, doanh nghiệp được đầu tư không hề sinh lời, cho nên một lượng lớn những người đến sau cùng sẽ bị lừa cho mất cả chì lẫn chài.

(*hiểu nôm na chính là kiểu scam pyramid dùng tiền của người đến sau/dưới đáy để trả cho người đến trước/gần đỉnh, trùm là đứa khơi mào/trên đỉnh)

Từ nhỏ, Thích Nguyên Thành đã dạy Thích Tự phải luôn cảnh giác với những miếng ăn từ trên trời rơi xuống như vậy, chỉ là với thân phận và gia cảnh ấy, Thích Tự khó lòng nào mà liên tưởng Tư Hàng thành một kẻ lừa đảo cho được.

Dù gì trong phòng lúc ấy đều là bạn bè thân thiết, có muốn lừa thì hẳn là Tư Hàng cũng sẽ không ra tay với người quen như vậy.

...Chẳng lẽ đây mới chỉ là khởi điểm của kim tự tháp?

Nhưng bên cạnh Tư Hàng đã có một nhân tài quản lí tài chính như Từ Nhất Chu, nhà họ Tư cũng chẳng thiếu gì tiền, vì cớ gì Tư Hàng phải mạo hiểm làm chuyện có thể khiến mình thân bại danh liệt như thế?

Phó Diên Thăng cho hắn suy nghĩ một hồi, rồi mới khoanh tay nói: "Công ti mà Tư Hàng bảo các cậu mua cổ kia có tồn tại, cũng có lợi nhuận thật."

"Không phải mô hình Ponzi?" Thích Tự sững sờ, "Vậy thì là gì?"

Phó Diên Thăng không trả lời mà hỏi lại, "Cậu biết là đằng sau thị trường chứng khoán luôn có những nhà đầu tư bí ẩn cầm trịch thị trường chứ?"

"Biết." Thích Tự gật đầu, nhưng hắn chỉ mới nghe về khái niệm "nhà cái", chứ hoạt động thực tế ra sao thì hoàn toàn mờ mịt.

Phó Diên Thăng giải thích: "Những thế lực khủng này thường được biết đến với cái tên nhà cái, nhà cái chính là nhân tố lôi kéo các nhà đầu tư nhỏ lẻ, bọn họ thường bỏ hàng trăm triệu, thậm chí là hàng tỉ ra để chi phối một loại cổ phiếu, phần lớn với mức vốn áp đảo lên tới 50%. Bình thường, nhà cái phân cấp và định hướng cổ phiếu, thu mua ép giá, ủn giá đánh lên,... đại khái là mọi hành động đều có ảnh hưởng trực tiếp hoặc gián tiếp tới lợi ích của các nhà đầu tư và giá cổ phiếu trên sàn."

Thích Tự: "Chẳng lẽ loại cổ phiếu này của Tư Hàng có liên quan đến nhà cái?"

"Không sai, công ti mà Tư Hàng giới thiệu cho các cậu là doanh nghiệp đang vận hành thật, cho nên khả năng cao là có nhà cái đứng sau, dựa vào tin tức mà Tư Hàng cung cấp về xu hướng giá chứng khoán của công ti này, tôi đoán là bọn họ đang ở trong giai đoạn thu mua hoặc đẩy giá ngắn hạn..." Phó Diên Thăng nhìn về phía Thích Tự, "Còn nhớ cái người vào báo tin mật cho Tư Hàng không?"

Thích Tự: "Có..."

Phó Diên Thăng: "Khả năng cao đây chính là người có được thông tin của thế lực "đằng sau" ấy. Để không bị cơ chế giám sát thị trường nắm được thóp, các nhà cái thường sẽ chiêu mộ một ít đại gia và nhà đầu tư dư dả cùng hành động với mình, cho nên phần tiền mà nhóm Tư Hàng kiếm được rất có thể chính là thù lao cho việc hỗ trợ thao túng giá cổ phiếu của nhà cái đứng sau."

Thích Tự sững sờ: "Nói vậy, bọn họ sẽ kiếm được một món hời như vậy thật?"

Phó Diên Thăng gật đầu: "Khá chắc là thế."

Thích Tự thở phào một hơi, thấy may vì Mạnh Văn Huy không có bị lừa, nhưng rồi lại kì quái hỏi: "Nếu vụ này hời như thế, tại sao anh lại ngăn tôi tham gia?"

Phó Diên Thăng nhìn hắn: "Chẳng phải tôi vừa nói đấy à, nhà cái là đang muốn lách khỏi sự kiểm soát của cơ chế quản lí, về bản chất, thao túng thị trường chứng khoán và mô hình Ponzi đều lợi dụng sự thiếu tin tức của quần chúng cũng như nhược điểm của con người để gian lận, có điều mưu đồ Ponzi thì hoàn toàn là hình thức hút vốn phi pháp, còn cầm trịch thị trường, chỉ cần không dính líu đến các hoạt động mua bán tay trong, lũng loạn trật tự, thì không hề phi pháp."

Không hiểu sao, Thích Tự cảm giác lúc nói những lời này, ánh mắt của Phó Diên Thăng nhìn mình sắc bén hơn hẳn bình thường, giống như đang muốn moi móc hết tất cả ý nghĩ tham lam trong lòng hắn ra, phơi dưới mặt trời rồi hung hăng quất cho một trận.

Thích Tự rũ mắt nói: "Thì tôi cũng nghe lời anh mà."

"Thích Tự." Phó Diên Thăng bỗng nhiên gọi tên hắn, bình tĩnh hỏi, "Sau này khi trở thành một thương nhân có vốn có liếng, cậu đã nghĩ về việc sẽ tuyệt đối trung thành với nguyên tắc nào chưa?"

Thích Tự có chút ngơ ngác, không nghĩ lại bị vấn đề này làm cho ngây ngốc hồi lâu mà vẫn không trả lời được.

Nguyên tắc nào? Thì là không phạm pháp thôi.

Nhưng hắn lại cảm thấy, đây không phải đáp án mà Phó Diên Thăng muốn nghe.

Quả nhiên, đối phương không chờ hắn bao lâu đã chuyển chủ đề: "Điều tra ở MeiWei thế nào rồi?"

"Ờm, vẫn không tiến triển gì." Thích Tự nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi ảo não vì mình quá vô dụng.

Phó Diên Thăng im lặng một lát, sau đó hỏi: "Thứ bảy có rảnh không?"

"Thứ bảy á?" Thích Tự quay đầu lại.

"Thứ bảy là ngày mai." Phó Diên Thăng nhắc hắn.

"Ồ..." Chục ngày nay Thích Tự chỉ miệt mài lo làm việc và lôi kéo Ngô Song tăng ca đi điều tra cùng mình, không nhận ra ngày mai đã là cuối tuần, "Vốn định đến Ninh Thành với Ngô Song một chuyến, xưởng dệt với xưởng may của MeiWei đều nằm ở Khâu Trấn gần Ninh Thành, tôi muốn đi xem thế nào."

Thích Tự liếc nhìn thời gian trên điện thoại: "Nhưng mà nay muộn quá, cuối tuần trước Ngô Song cũng chưa được nghỉ rồi, lát tôi sẽ nhắn bảo anh ta nghỉ ngày mai, ngày kia rồi đi vậy."

"Nghỉ là đúng rồi." Phó Diên Thăng nhìn mặt hắn nói, "Cậu ý, phơi mặt mình thành mông khỉ đến nơi rồi đấy, làm gì mà căng dữ vậy?"

Thích Tự buồn bực: "Anh bảo ai mông khỉ cơ?"

Phó Diên Thăng: "Để ngày kia tôi đi cùng hai người."

Thích Tự ngẩn người: "Anh đi cùng?"

Phó Diên Thăng nhíu mày: "Làm sao? Hiếm khi tôi mới rảnh cuối tuần, cậu không muốn tôi đến hỗ trợ à?"

Thích Tự: "...Muốn."

Xe dừng lại trước cửa khách sạn của Thích Tự, trước khi hắn xuống, Phó Diên Thăng còn nói: "Ngày mai có ở khách sạn chứ? Ăn trưa xong tôi sẽ đến tìm cậu, xem xem thời gian vừa qua cậu đã tìm hiểu được những gì."

Thích Tự: "..."

****

<Epilogue>

Một—

Phân Số: "Rõ ràng đều là gián điệp, vì cớ gì cậu thì có người đẹp trong lòng mà tôi chỉ có thể ngồi xó?"

Số Phức *hút thuốc mỉm cười*: "Chứng tỏ là tôi biết quản vợ chứ sao."

7Tự: "Quản cái đầu anh! Bỏ cái tay thúi của anh ra đi (╰皿╯)"

Hai—


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.