Nói chuyện với ba xong, Thích Tự cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Hắn để lại tin nhắn cho Số Phức, sau đó xuống nhà ăn thêm một chút, đến khoảng bảy giờ tối mới nhận được trả lời của đối phương.
F1S: "Tối qua bị cậu gọi dậy nên giờ tôi như suy nhược thần kinh rồi đây."
F1S: "Lần sau mà còn thế thì tôi không khách khí nữa đâu."
Thích Tự mở điện thoại ra, gửi đi một cái meme: [Cáo nhỏ rưng rưng.gif]
F1S: "..."
F1S: "Đường đường là một tên con trai cường tráng mét87 mà lại dùng mấy cái hình dễ thương này à?"
Tự: [Tuzki lắc điên cuồng.gif]
F1S: "Thôi cậu quay lại chế độ dễ thương đi..."
Đấu võ mồm thêm vài câu nữa rồi Thích Tự cũng nói vào vấn đề chính: "Ba tôi muốn gặp anh."
F1S: "Ông ấy muốn gặp tôi thật luôn?"
Thích Tự vốn không muốn nói ra việc ba mình muốn gặp mặt vì sợ rằng đối phương sẽ từ chối thẳng thừng. Nhưng dẫu sao cũng phải gặp được Số Phức rồi thì ba mới yên tâm cho hắn giao lưu với người kia tiếp.
F1S: "Tôi ở trong nước mà, gặp thế nào?"
Tự: "Ba tôi cũng hay về nước công tác."
F1S: "Vậy được, cậu cứ đưa số điện thoại của tôi cho ba đi, có gì ông ấy hẹn tôi trước."
Nhận được câu trả lời chắc chắn từ đối phương xong, Thích Tự liền báo lại với Thích Nguyên Thành.
Thích Nguyên Thành nói: "Qua Giáng sinh ba cũng chuẩn bị về Hải Thành một chuyến, có gì tiện thể hẹn gặp cậu ta luôn."
Bỗng dưng Thích Tự lại thấy mình như thể đang làm mai không bằng...
Thích Tự nghỉ ở nhà thêm hai tuần rồi quay trở lại trường học.
Có lẽ do biết ba sắp gặp được Số Phức, Thích Tự cũng bắt đầu tò mò về tướng mạo của đối phương, đến một hôm đang gọi điện thoại thì không nhịn nổi nữa, nói: "Anh thật sự không thể video call với tôi à?"
Kết quả bị Số Phức đốp cho một câu: "Cậu muốn yêu qua mạng với tôi đấy à, sao cứ xoắn xuýt mãi vụ video vidủng thế?"
—Một lời này lập tức khiến Thích Tự hạ quyết tâm sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa!
Mười chín năm trên đời chỉ có người khác mong gặp hắn, chứ chưa có ngược lại bao giờ cả, đm.
Khoảng cuối tháng 1, Số Phức có gửi cho hắn một tin: "Ba cậu hẹn mai gặp tôi."
Tự: "Mấy giờ?"
F1S: "Bảy giờ tối, khách sạn ngay bãi biển, cảm giác như đi Hồng Môn yến vậy."
(*Hồng Môn yến: đại khái là những lời mời tưởng chừng như quý hóa mà thật ra là bẫy)
Tự: "Anh không cần căng thẳng, ba tôi là người tốt mà..."
F1S: "Tôi không căng thẳng, chỉ là thấy thú vị thôi. Đi làm bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên tôi đi gặp bố của khách hàng."
F1S: "Yên tâm, đảm bảo sẽ biểu hiện sao cho ba cậu hài lòng."
F1S: "Mà nhân tiện giải thích luôn này, đây chính là trò chuyện thương mại, bình thường nếu đối tượng có cấp bậc như ba cậu là tôi phải lấy ít nhất 80,000 đấy. Cơ mà nể tình cậu đã đứng về phía tôi, cho nên tôi làm miễn phí."
Thích Tự: "..."
Ngày hôm sau, đến giờ hẹn của Số Phức với Thích Nguyên Thành, Thích Tự cũng không tài nào tập trung làm được việc gì khác, bởi vì đầu óc còn bận tưởng tượng xem hai người họ sẽ nói về những chuyện gì.
Chờ mãi đến chừng mười giờ sáng, điện thoại mới vang lên âm báo tin nhắn Wechat quen thuộc.
F1S: "Xong rồi."
F1S: "Hóa ra cậu còn muốn tôi ra nước ngoài để kèm cậu học à? Ha ha."
Thích Tự: "..."
Ba hắn còn thật sự đề cập đến chuyện này!?
Nói như thế tức là ba cũng hài lòng về Số Phức?
Nhưng mà Số Phức "ha ha" là ý gì? Khinh nhau à?
Thích Tự vội vàng phân trần: "Đây là ý của ba, không phải của tôi, anh đừng có nghĩ lung tung."
F1S: "Ồ, thì ra là vậy."
F1S: "Vậy để tôi gọi lại cho ông ấy luôn, nói không cần cân nhắc nữa."
Thích Tự: "!!!!"
Tự: "Anh định cân nhắc à?"
F1S: "Cậu hỏi ba mình thì biết."
Thích Tự cầm điện thoại trên tay, đi đi lại lại trong phòng khách chung cư, tim đập thuỳnh thuỳnh như chuẩn bị nhảy khỏi lồng ngực đến nơi.
—Số Phức thật sự cân nhắc lời đề nghị kia?
Anh ta giỏi giang như vậy, sao lại cân nhắc đến chuyện kèm mình học? Chẳng lẽ ba đã phải đề nghị một mức giá trên trời?
Giờ mà gọi ba luôn thì có cho thấy là mình coi trọng Số Phức quá không?
...Hay là nhịn thêm? Đợi mai rồi hỏi?
Nhưng chỉ được 15 phút là Thích Tự đã chịu hết nổi.
Hắn sốt ruột bấm luôn số ba, điện thoại vừa kết nối, Thích Tự phải lập tức nén đi vẻ sốt sắng, bình tĩnh nói: "Nghe thầy Phó bảo, hôm nay ba vừa gặp anh ấy à?"
Từ khi thưa chuyện với ba, Thích Tự vẫn luôn gọi đối phương là "thầy Phó" để chứng tỏ quan hệ đứng đắn của bọn họ, ngay cả tên lưu trên danh bạ cũng để vậy.
Ở đầu bên kia, Thích Nguyên Thành bật cười: "Tin tức của con cũng nhanh gớm."
Thích Tự: "Ba thấy anh ấy thế nào?"
Thích Nguyên Thành ung dung nói: "Quả thật là một người trẻ ưu tú, gặp ba mà không kiêu ngạo cũng không tự ti, lập trường quan điểm rất rõ ràng. Ba hỏi tại sao cậu ta lại dạy con qua mạng, mà còn thu ít tiền như vậy, con biết cậu ta trả lời thế nào không?"
Thích Tự: "Thế nào ạ?"
Thích Nguyên Thành: "Nó bảo cái hợp đồng với con là kí cho vui thôi, chủ yếu do nhìn ra tố chất tiềm năng của con nên mới muốn dạy con cho tốt, những người như chúng ta đã sở hữu rất nhiều tài nguyên của xã hội rồi, dạy con thành tài tức là mang lại lợi ích cho xã hội sau này, bởi vậy nó cũng không quan trọng tiền nhiều hay ít, làm vì đam mê thôi."
Thích Tự: "..."
Đây là cái... tinh thần cao cả gì vậy trời!?
Thích Nguyên Thành cười nói: "Ban đầu ba cũng nghĩ nó chỉ nói hay thế thôi, sau đặt đến vấn đề có muốn kèm cặp phụ tá con hay không, còn nói luôn là lương sẽ rất cao, thì nó do dự một lát rồi bảo sẽ cân nhắc, nhưng mà với hai điều kiện."
Thích Tự sửng sốt: "Điều kiện gì?"
Thích Nguyên Thành: "Nó bảo chỉ có thể đáp ứng kèm cặp con nhiều nhất là hai năm, về sau thế nào thì còn phải xem năng lực và biểu hiện của con rồi mới quyết định tiếp."
Thích Tự: "...???"
Còn muốn khảo sát năng lực của mình? Sao anh ta không đòi lên trời luôn đi?"
Thích Nguyên Thành cười nhẹ một tiếng: "Chim khôn biết chọn cây đậu, xã hội bây giờ, hiếm thấy thanh niên nào có nguyên tắc với lập trường như nó lắm."
Thích Tự: "..."
Cmn... có khi nào đây là chiêu trò bàn chuyện của đối phương không!?
Quả nhiên là một buổi trò chuyện thương mại đáng giá 80,000NDT, Số Phức lợi hại thật...
Thích Tự nhớ ra ba chỉ mới nói có một điều kiện, lại hỏi: "Vậy điều kiện còn lại là gì?"
Thích Nguyên Thành cười cười: "Nó bảo tiền lương không cần ba lo, thay vào đó nó muốn đàm phán trực tiếp với con, bởi vì làm là làm cho con chứ không phải làm cho ba."
Thích Tự khẽ giật mình, không hiểu sao lại thấy có phần thỏa mãn khi nghe được điều kiện này... Giống như ý là, người này về sau sẽ hoàn toàn chỉ thuộc về hắn.
Không giống Hứa Kính, mặc dù cũng rất tốt với hắn, nhưng suy cho cùng vẫn là người của ba...
Ngắt điện thoại với ba xong, Thích Tự vẫn chưa hết lâng lâng.
Hắn lần chần một lát rồi quay ra gửi tin nhắn cho Số Phức: "Anh muốn tôi trả bao nhiêu thì anh mới đồng ý?"
Mãi sau, đối phương mới nhắn lại: "Ơ, chuyện đó tôi chỉ nói cho qua chuyện với ba cậu thôi mà, hoá ra cậu muốn tôi sang thật hả?"
Thích Tự: "..." Đệt!
*
Đầu tháng 2, Thích Tự nghỉ hai ngày bay về New York đón tết âm lịch.
Hai cha con gặp lại, Thích Tự lại nhắc đến chuyện với Số Phức, cố ý thăm dò: "Nói chứ, con còn chưa thấy mặt anh ta lần nào."
Thích Nguyên Thành sờ sờ cằm, nói ra tám chữ: "Ngoại hình không tồi, tương đối nổi bật."
(*theo bản gốc thì bác Thành khen anh Phó là "nhân trung long phượng"—một người xuất chúng nổi bật như rồng phượng giữa nhân gian)
Khiến Thích Tự lại càng tò mò hơn...
Mấy ngày nay trong nước cũng đang ăn Tết, hôm giao thừa, Số Phức gọi cho Thích Tự chúc mừng năm mới, có điều lúc nhận điện thì ở chỗ hắn mới có 12 giờ trưa.
"Giao thừa có kế hoạch gì chưa?" Số Phức hỏi.
"Đến nhà bạn ba tôi." Thích Tự nói.
Người bạn kia tên Mạnh Gia Hòa, là "chú Mạnh", cha của Mạnh Văn Huy. Ở Mĩ, chú Mạnh kinh doanh cả chục cái nhà hàng Trung Quốc và siêu thị Trung Quốc, là bạn làm ăn thân thiết của Thích Nguyên Thành, từ hồi Thích Tự theo ba qua đây chín năm trước thì hai nhà đã thường xuyên qua lại.
Biết nhà Thích chỉ có hai cha con, ăn Tết không khỏi hiu quạnh, cho nên năm nào chú Mạnh cũng mời bọn họ qua dùng cơm tất niên cùng.
Số Phức nghe Thích Tự giải thích vài câu xong nói: "Được rồi, chơi vui nhé, bao giờ bên đó giao thừa tôi lại gọi."
Lại nói, Thích Tự rất quý chú Mạnh với vợ là dì Phương.
Cả hai vợ chồng đều tốt với hắn, nhất là dì Phương. Hồi hắn mới sang Mĩ, dì Phương thấy hắn mới lên 10 hắn đã phải xa mẹ nên rất thương, cứ thỉnh thoảng lại gọi hắn đến nhà họ ăn cơm, còn thường xuyên gửi cho Thích Tự không biết bao nhiều đồ ăn lặt vặt.
Cùng với tuổi tác lớn lên, ngoại hình Thích Tự cũng ngày một xuất sắc. Dì Phương thấy vậy thì tiếc hùi hụi vì mình không có con gái, phải mà có thì nhất định sẽ đặt làm thông gia của Thích Tự luôn từ bé.
Mong ngóng thế nào, năm năm trước dì Phương cũng đẻ được một đứa con gái thật, đặt tên là Mạnh Văn Tĩnh. Lúc ấy hai nhà gặp mặt, chú Mạnh với dì Phương đã đùa rằng muốn gả Mạnh Văn Tĩnh cho hắn.
Thích Nguyên Thành nghe xong còn cười hỏi: "Thích Tự nhà tôi lớn hơn con gái hai người tận 14 tuổi mà cũng muốn à?"
Dì Phương vui vẻ nói: "Lớn thế mới biết trân trọng yêu thương chứ, gả cho con bác thì làm gì có chuyện lỗ."
Thích Tự vốn chỉ coi đó là lời nói đùa của người lớn, vì sự thật là Mạnh Văn Tĩnh vẫn còn quá nhỏ.
Kết quả Tết nay, Thích Tự vừa bước chân vào nhà họ thì đã có một bé gái mặc váy đỏ chạy ào tới, hào hứng quấn lấy hắn: "Anh Thích, ôm ôm!"
Thích Tự cúi đầu nhìn xuống, ngạc nhiên vì Mạnh Văn Tĩnh dưới chân mình đã cao đến nhường này.
Thích Tự chưa bao giờ thích bị con gái vô cớ bám lấy, nhưng nhìn đứa nhỏ ngây thơ cũng dễ thương, bèn đồng ý ôm nó ngồi lên cánh tay mình, cười nói: "Bé Văn Tĩnh càng lớn càng xinh ra đấy nhỉ."
Nghe vậy, Mạnh Văn Tĩnh liền cười hì hì ôm đầu hắn, mạnh dạn thơm lên má đối phương một cái, sau đó cất lên âm giọng con nít của mình: "Lớn lên Văn Tĩnh muốn làm cô dâu của anh Thích!"
Thích Tự sững người vì ngạc nhiên.
Người lớn xung quanh nghe xong đều kích động trêu đùa, Mạnh Văn Tĩnh thấy mình được người lớn hưởng ứng thì phổng hết cả mũi vì tự hào.
Thích Tự ngượng nghịu không nói gì, dỗ Văn Tĩnh thêm một lát rồi đặt bé xuống, đi chào hỏi người lớn.
Năm nay gia đình bác Lâm Thế Phong cũng có mặt. Hơn chục người quây quần lại một nhà, vô cùng náo nhiệt và tấp nập.
Thích Tự với Mạnh Văn Huy trông thấy nhau, bèn tiến lên chào hỏi đối phương.
Hai người đã từng là bạn thân trong suốt mấy năm đầu Thích Tự tới Mĩ, mặc dù sau đó vì chí hướng khác biệt mà dần dà xa cách, nhưng giao tình thời niên thiếu dĩ nhiên vẫn còn đó.
Năm trước gây ra chuyện tày đình xong, nghe chừng cậu bạn đã bị chú Mạnh quản giáo ra trò, nay nhìn có vẻ quy củ hẳn, thậm chí còn có phần uể oải rũ đầu đứng một bên.
Trong nhóm thanh thiếu niên ở đây, Thích Tự hiển nhiên là nhân vật xuất sắc nhất, cho nên không tránh được việc bị mọi người lấy ra nêu gương liên tục, nào hỏi hắn việc học ở trường, nào hỏi hắn có đang tìm người yêu hay, tương lai dự định thế nào...
Sớm đã quen với tình huống như vậy, Thích Tự đối đáp rất chuẩn lễ phép.
Chú Mạnh khen hắn không ngớt lời, vừa hỏi Thích Nguyên Thành bí quyết làm sao mà dạy Thích Tự tài như vậy, sau lại bắt đầu quay ra quở mắng Mạnh Văn Huy bên cạnh: "Mày thấy Thích Tự nhà người ta chưa!"
Thích Nguyên Thành vội gàn: "Ông đừng có mắng thằng bé xơi xơi trước mặt bao nhiêu người như thế, con nó cũng biết tự ái chứ."
Nghe Thích Nguyên Thành ra mặt bảo vệ mình như thế, Mạnh Văn Huy cũng mạnh miệng bật ba: "Bố thấy chú Thích nhà người ta chưa!"
Nói xong mà cả nhà cười vang, ai cũng nhao nhao hòa giải: "Thôi thôi được rồi, con trẻ nào mà không phạm sai lầm, chuyện cũng qua rồi mà."
Thích Nguyên Thành nhìn Mạnh Văn Huy, ôn hòa nói: "Văn Huy, cháu đã 20 tuổi, không còn nhỏ nữa rồi, đàn ông thì phải biết đảm đương những trách nhiệm của đàn ông. Hồi xưa 20 tuổi là bố cháu cũng đã tung hoành thiên hạ bên này rồi, nhưng cháu có học ba thì chọn điểm nào tốt mà học."
Mạnh Gia Hòa trừng mắt lườm Thích Nguyên Thành: "Sao ông nói như thể tôi nhiều điểm xấu lắm vậy!"
Cả nhà: "Ha ha ha ha..."
Thích Nguyên Thành nâng cốc lên chạm với Mạnh Gia Hòa, cười nói: "Làm gì có ai là hoàn hảo."
****
<Epilogue>
Một— (đã bị xóa)
Mạnh Văn Tĩnh: "Lớn lên Văn Tĩnh muốn làm cô dâu của anh Thích!"
Phó: "Đã được anh đây cho phép chưa?"
Hai—
Ba Thích *sờ cằm*: "Anh bạn Tiểu Phó này đúng là rất được, ngoại hình thì như rồng phượng giữa nhân gian, vừa tài hoa vừa quy củ... [đã lược bớt một ngàn từ khen ngợi]
Nhiều năm sau.
7