Thích Nguyên Thành nhìn con trai như vậy, bỗng dưng trong lòng lại nổi lên một nỗi bất an còn lớn hơn cả lo lắng cho tập đoàn, có điều chính ông cũng không biết rốt cục nỗi bất an ấy xuất phát từ đâu.
Là một người từng trải, ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lần nữa ngồi xuống sofa rồi chất vấn Thích Tự: “Con bắt đầu nghi Phó Diên Thăng điều tra Tư Thị từ bao giờ?”
“Đợt Giáng Sinh năm ngoái, lần bọn con cùng về nước bàn chuyện thu mua Liên Tú, con vô tình nghe được đối thoại của anh ấy với trợ lí bên Tư Trạch, nói lộ ra tin này...”
Thích Tự kể lại toàn bộ manh mối và suy đoán của mình cho ba, bao gồm cả chuyện hắn quen được Phó Diên Thăng qua Từ Nhất Chu ra sao, bắt đầu nghi ngờ đối phương là người của chính phủ từ khi nào, tuyệt nhiên không giấu diếm.
Nhưng dĩ nhiên Thích Tự cũng không dám nói ra mối quan hệ thật sự giữa mình và Phó Diên Thăng. Biết hắn với người kia không chỉ là thầy trò mà còn bí mật yêu đương nữa thì có khi ba hắn sẽ tăng xông phát ngất luôn quá!
Nghe hắn giải thích xong, Thích Nguyên Thành cũng giận bản thân vì đã quá sơ suất, càng giận Phó Diên Thăng vì đã lừa gạt hai cha con mình—bất kể mục đích của đối phương có là gì đi chăng nữa.
Thích Tự nhìn sắc mặt lạnh lùng của ba, không đoán ra ông đang nghĩ gì, chỉ thấy trong lòng nóng ran như lửa đốt.
“Ba...” Hắn lại gọi một tiếng.
Thích Nguyên Thành lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt lo lắng của Thích Tự mới chợt nhận ra nỗi bất an trong lòng mình là từ đâu mà ra.
Ông nhìn con trai với vẻ mặt phức tạp, do dự mà khó hiểu hỏi: “Thích Tự, con cứ thế theo phe Phó Diên Thăng?”
Thích Tự vốn là người kiêu ngạo, ghét nhất sự dối trá, nhưng từ khi Phó Diên Thăng xuất hiện, con trai ông cũng một mực bị người này thu hút, cứ nhắc đến đối phương thì từ ánh mắt cho đến giọng điệu đều tỏ rõ vẻ ca ngợi và sùng bái.
Sau khi biết về Phó Diên Thăng, Thích Nguyên Thành đã đích thân đi gặp mặt, cho người điều tra về gia cảnh, lại còn phí tâm đưa đối phương về cho con trai—ông làm nhiều như thế cũng không phải vì Phó Diên Thăng sở hữu năng lực khủng khiếp đến đâu, mà là vì mong muốn của Thích Tự chứ gì nữa?
Nhưng hiện tại, thân phận của Phó Diên Thăng rõ ràng có điểm mờ ám, động cơ tiếp cận Thích Tự cũng lộ ra là giả dối, Thích Nguyên Thành thật không hiểu nổi vì sao Thích Tự vẫn còn tình nguyện tin tưởng người kia như thế.
Đối mặt với ánh mắt của ba, Thích Tự vươn tay ra nắm lấy đầu gối, chậm rãi lên tiếng: “Ba, con quen anh ấy gần hai năm rồi, từ lúc còn nói chuyện qua mạng cho đến một năm nay làm gia sư, người này vừa dạy con rất nhiều kiến thức, cũng dạy con cả những nguyên tắc kinh doanh và hành xử. Anh ấy giúp con hiểu rõ hơn về thế giới này, luôn dẫn dắt con phải kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình. Với con anh ấy không chỉ là thầy, mà còn là một sợi dây quản thúc...”
Thích Tự nhớ lại ngày đó ở trường đua nhà họ Đường, lí trí gần như “tuột xích” của hắn đã tự giác quay về ngay khi nhìn thấy Phó Diên Thăng.
Cảm giác khi vừa chịu sự quản thúc thì chẳng thoải mái chút nào, thậm chí còn khiến hắn gào lên đòi tự do, nhưng đến khi tỉnh táo lại, Thích Tự mới thấy may mắn biết bao.
“Hồi con còn bé, chính ba đã dạy làm người thì luôn phải giữ lấy sự sùng kính trong lòng. Trước đó con không hiểu lắm, nhưng giờ thì rõ rồi, ấy không phải lòng sùng kính dành cho thần linh hay một người nào đó, mà là lòng sùng kính đối với nguyên tắc đạo nghĩa của mình. Nếu không có Thầy Phó, có lẽ con cũng đã dần trở thành một người coi thường kỉ cương như Tư Trạch... Đấy không phải điều con muốn, bởi vậy dù biết Phó Diên Thăng tiếp cận mình để có cơ hội điều tra Tư Thị, con vẫn sẵn lòng muốn giúp anh ấy...”
Giọng nói đầy chân thành của cậu trai như tiếng violin phiêu diêu trong phòng khách, Thích Tự nhìn về phía Thích Nguyên Thành với ánh mắt lấp lánh: “Không phải theo phe, mà là đồng tình với sự chính nghĩa và nguyên tắc của anh ấy.”
Thích Nguyên Thành hoàn toàn không ngờ Thích Tự có thể nói ra những lời này, bởi vậy mà xúc động hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại nổi.
Thích Tự còn nói: “Ba, con biết ba thân với bác Tư đã nhiều năm, hẳn sẽ không đành lòng nhìn nhà họ gặp nạn như vậy. Nhưng nhóm người của Thầy Phó đã mai phục quanh Tư Thị từ rất lâu, chúng ta là chỉ là một móc nối trong số đó thôi, ba muốn can dự có lẽ cũng không kịp rồi...”
Thích Nguyên Thành thấp giọng nói: “Thích Tự, con về trước đi, để ba suy nghĩ đã.”
Thích Tự: “Ba...”
Thích Nguyên Thành giơ tay ngắt lời hắn, nghiêm nghị đáp: “Đừng nói nữa, ba hứa với con tạm thời sẽ không cho ai biết về chuyện này. Nhưng đây không phải chuyện nhỏ, ba cần thời gian để suy nghĩ thêm, con cứ về trước đi.”
Thích Tự chỉ biết im lặng, có lo lắng đến đâu cũng không dám cãi lời ba, chỉ đành đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng.
Đợi Thích Tự rời đi rồi, một dáng nữ thanh thoát mềm mại mới chậm rãi bước ra từ phòng ngủ.
Không phải ai khác, chính là Khương Oánh.
Thích Nguyên Thành ngẩng đầu nhìn lên, mệt mỏi nói: “Em nghe hết rồi phải không?”
Khương Oánh: “Ừ.”
Thích Nguyên Thành: “Sao vừa rồi em không ra?”
Khương Oánh: “Anh vừa về chiều nay mà tối đến em đã qua ngủ cùng, để con nhìn thấy lại nghĩ mẹ nó vồ vập lắm.”
Thích Nguyên Thành dở khóc dở cười: “Vợ chồng rồi mà em còn ngại cái gì...”
Khương Oánh ra ngồi xuống đối diện Thích Nguyên Thành, nhớ lại vẻ thâm tình trong giọng điệu của con trai hồi nãy mà không khỏi cau mày: “Tiểu Phó kia là người anh tìm về làm gia sư cho Thích Tự à?”
Thích Nguyên Thành lắc đầu: “Tự nó tìm được, vừa rồi thằng bé chả nói rồi đấy thôi, hai đứa quen nhau qua mạng.”
Khương Oánh cầm li nước của Thích Tự lên uống một ngụm: “Tính anh cẩn thận như thế, chắc làm gì có chuyện để yên cho một người ất ơ đến cạnh con?”
Thích Nguyên Thành thở dài: “Không phải anh chưa điều tra, nhưng nếu nó là người của chính phủ thật, thì chỉ sợ giấy tờ hộ khẩu các thứ đều giả hết thôi, anh tra thế nào được?... Mà, em có biết trên giấy tờ ghi cha của nó là ai không?”
Khương Oánh: “Ai?”
Thích Nguyên Thành: “Phó Nhàn, chính là thầy giáo dạy toán từng cứu Thích Tự lần nó bị bắt cóc hồi bé ấy.”
Khương Oánh kinh ngạc không thôi: “Trùng hợp thế?”
Thích Nguyên Thành: “Cũng chưa chắc, nhưng vừa thấy là anh đã nhớ đến anh Phó kia, bởi vậy mà bớt đi cảnh giác với nó bao nhiêu. Giờ nghĩ lại mới thấy, mình đúng là chủ quan...”
Khương Oánh: “Chủ quan cái gì, nó dạy dỗ con anh tốt thế còn gì nữa.”
Thích Nguyên Thành nghẹn họng, trợn mắt đáp lại vợ mình: “Nhưng nó đến để điều tra chúng ta! Nhỡ như anh cũng từng nhúng tay vào việc gì đó với Tư Lại, bọn họ sẽ bỏ qua cho anh chắc? Huống hồ tổ chim bị phá thì trứng nào yên ổn, Tư Thị gặp chuyện cũng đồng nghĩa với việc Tư Nguyên sẽ phải đối mặt với biến động cực lớn!”
Ông càng nói càng căng thẳng, đột nhiên vớ lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm, sắc mặt u ám trầm trọng.
Khương Oánh hỏi lại đối phương: “Nguyên Thành, anh còn nhớ lí do khiến anh quyết định xuất ngoại hồi đó chứ?”
Thích Nguyên Thành: “Hmm?”
Khương Oánh: “Chính là vì bị Phi Á cạnh tranh ác ý, nhằm đúng lúc MeiWei chuẩn bị được Hải Hà đầu tư thì bắt cóc Thích Tự, còn móc nối quan hệ với quan chức để chèn ép MeiWei trước khi công ti đăng kí niêm yết ở trong nước. Anh vẫn luôn căm ghét hành vi quan-thương cấu kết của nhà họ Chương, sau khi nhận được nguồn đầu tư từ Tư Lại, Tư Lại cũng nói anh ta có thể giúp MeiWei lên sàn ngay lập tức, nhưng anh biết về bối cảnh của đối phương nên đã không đồng ý, thà tự mình qua Mĩ mở rộng thị trường hải ngoại, hoãn lại kế hoạch đăng kí niêm yết cho MeiWei đến tận bốn năm sau còn gì... Nguyên Thành, trước giờ anh vốn không cùng một dạng người với Tư Lại, đây cũng chính là điểm thu hút em nhất ở anh. Con trai giống anh, cho nên em cũng chẳng ngạc nhiên khi nghe con nói ra những lời vừa rồi.”
Thích Nguyên Thành kinh ngạc nhìn vợ mình, lại nghe đối phương nói tiếp: “Em làm về tin tức kinh tế tài chính ở đài bao năm nay, cũng đã gặp đủ loại người nổi tiếng trong cái giới này, nhưng giờ nhìn lại, chắc cũng phải một nửa trong số những doanh nhân từng vang bóng một thời kia đều vào tù rồi... Nếu những gì Thích Tự nói là thật, thì xem nhà họ Tư kia hết thời hết vận rồi, dù sao anh cũng không ngăn được, đừng rối rắm giữa ân tình và giới hạn luật pháp ở thời điểm này.”
(*vào tù: đoạn này Hi typo thành một cụm lệch pha, mình dựa vào ngữ cảnh và pinyin gần nhất thì đoán là vào tù, nếu sai sẽ sửa sau)
Thích Nguyên Thành nghe vợ nói mà không khỏi xao động, đành lầm bầm: “Để anh nghĩ, nghĩ thêm đã...”
Khương Oánh cầm tay đối phương, dịu dàng nói: “Em sẽ cùng anh.”
*
Thích Tự ra ngoài nhưng chưa rời đi luôn, lại đứng yên trước cửa hồi lâu. Hắn căng thẳng cầm điện thoại trên tay, mong mỏi ba có thể sớm nghĩ thông, sớm gọi điện lại cho mình...
Nhưng hắn chờ mãi vẫn không thấy điện thoại của ba, mà lại nhận được cuộc gọi từ Phó Diên Thăng.
“Vẫn đang ở chỗ ba cậu à?”
“Ừm...”
Hai người sau đó cùng im lặng, qua một lát, Phó Diên Thăng nghe ra bên cạnh Thích Tự không có ai, mới thấp giọng nói: “Tôi đang chờ cậu ở tầng trệt khách sạn Westin, bao giờ xong thì xuống đây.”
“Ừ...” Thích Tự dựa tường đứng chờ thêm nửa tiếng, vẫn không đợi được điện thoại của ba, rốt cục thở dài một hơi rồi ảm đạm đi thang máy xuống nhà.
Qua lớp cửa kính dưới sảnh khách sạn, Thích Tự trông thấy Phó Diên Thăng mặc trench coat đen đang đứng bên ngoài hút thuốc, sườn mặt với đường nét sắc bén toát lên vẻ cô độc, nhưng chỉ vừa bắt gặp Thích Tự, biểu cảm đã lập tức trở nên dịu dàng.
“Xong rồi à?” Phó Diên Thăng không hỏi Thích Tự nói chuyện gì với ba, chỉ dập thuốc vào ngay gạt tàn trước cửa khách sạn rồi thấp giọng bảo, “Đi thôi.”
Chỗ ở của bọn họ chỉ cách khách sạn Westin một con phố, bởi vậy Phó Diên Thăng cũng không lái xe qua.
Bấy giờ đã là 10h tối, hai người về khách sạn, tắm rửa qua xong xuôi, Phó Diên Thăng lại chuẩn bị lên giường chiều hắn như thường lệ.
Từ khi đưa ra quyết định giúp Phó Diên Thăng, Thích Tự vẫn luôn có cảm giác tội lỗi với người nhà, cũng không biết mình với người này còn có thể ở với nhau bao lâu, tâm thế luôn là hôm nay có rượu hôm nay say, chưa bao giờ từ chối khi đối phương gạ gẫm.
Chỉ là tối nay, hai người vừa vào hứng thì điện thoại Thích Tự đột nhiên rung điên cuồng.
Hắn vừa liếc thấy màn hình báo đã thót tim, vội đẩy Phó Diên Thăng ra, cầm di động lên nghe: “Ba!”
Thích Nguyên Thành trầm giọng nói qua điện thoại: “Sáng sớm mai qua chỗ ba đi.”
Thích Tự: “... Mấy giờ ạ?”
“Sau 8h đi.” Thích Nguyên Thành ngừng lại một chút, “Đúng rồi, đưa cả Phó Diên Thăng đến đây.”
Thích Tự căng thẳng nói: “Ba muốn gặp anh ấy?”
Thích Nguyên Thành: “Là mẹ con muốn gặp nó.”
Thích Tự: “???”
Thích Nguyên Thành: “Thôi, không nói vội, đi nghỉ sớm đi.”
Dập máy xong, Thích Tự vẫn chưa hết mơ hồ, mẹ muốn gặp? Sao mẹ hắn biết Phó Diên Thăng? Hồi nãy ba còn bảo muốn suy nghĩ thêm cơ mà? Chẳng nhẽ sau đấy lại gọi điện cho mẹ?
Phó Diên Thăng lại gần hôn nhẹ lên khóe môi hắn, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Thích Tự ngưng dòng suy nghĩ, nhìn Phó Diên Thăng đầy khó hiểu: “Ba tôi muốn sáng mai chúng ta qua đó, còn bảo là mẹ tôi muốn gặp anh.”
Phó Diên Thăng cũng không khỏi sửng sốt: “Mẹ cậu?”
Nhớ tới trực giác và thính giác đáng sợ của mẹ mình, Thích Tự không nhịn được mà cảnh cáo đối phương: “Hôm trước gọi điện mẹ tôi còn nghe ra anh đang ở bên cạnh đấy, mai đến nhớ giữ thái độ cho đứng đắn, tuyệt đối không thể để lộ ra cái gì đâu rõ chưa!?”
Phó Diên Thăng chồm lên người hắn, thở dài một hơi: “Rõ rồi, thưa thiếu gia của tôi...”
Thích Tự lại đẩy hắn ra lần nữa: “Hôm nay nghỉ đi, tôi không có hứng.”
Phó Diên Thăng: “...”
****
<Epilogue>
Thích Nguyên Thành: “Giờ nghĩ lại mới thấy, đúng là chủ quan quá.”
Khương Oánh: “Đồng chí Thích đáng thương đúng là chủ quan rồi, đã biết cả hai quý tử của anh đều yêu đàn ông chưa?”
-
A/N (tác giả):
Thấy khu bình luận mấy ngày nay rất thú vị, cho nên mình muốn tâm sự với mọi người một chút.
Viết bộ này cũng là cơ hội để mình thử nghiệm một điều: cố gắng khắc họa tính cách và lựa chọn của phần lớn các nhân vật—bao gồm cả Tư Trạch, Hứa Kính, Tống Phổ Tâm, Tô Cánh v.v.—một cách khách quan nhất có thể, trong lòng mình thì họ đều là người thật hết.
Tạm thời chưa spoil Hứa Kính rốt cục có bỏ Cá đi hay không, nhưng kể cả có bỏ thì cũng chẳng hề đồng nghĩa với việc nhân vật này trở thành phản diện hay bị mình bôi đen, anh ta chỉ đơn giản đưa ra lựa chọn dựa theo lập trường của mình, mà lựa chọn ấy là tốt hay xấu thì còn tùy vào nhận định của mỗi người đọc.
Trong truyện chỉ có Thầy và Cá đại diện cho cái mà mình cho là “chính nghĩa”, và theo thế giới quan của tiểu thuyết, họ sẽ được tuyên thưởng vì điều này.
Có bạn nói Cá nhỏ quá lí tưởng hóa, thậm chí còn có phần “thánh mẫu”, nhưng mà không phải như vậy đâu.
Đúng là người như Cá và Thầy ở ngoài đời rất ít, chiếm đa số vẫn là những Hứa Kính và Lâm Hoán, song cái “ít” ấy không nên trở thành lí do để mọi người công kích chủ nghĩa lí tưởng.
Trong xã hội thực dụng như ngày nay, hầu hết đều nhất nhất đề cao cái lợi, coi tiền tài là biển chỉ đường duy nhất của đời, quá nhiều người bỏ qua nguyên tắc, bỏ qua tôn chỉ, bởi vậy mình mới muốn xây dựng nên những nhân vật chính theo chủ nghĩa lí tưởng như Thầy Phó và Cá nhỏ.
Đời đã vất rồi, coi như vào tiểu thuyết thưởng thức cái đẹp xa vời ấy đi.
Hi vọng câu chuyện này sẽ không chỉ khiến mọi người tìm thấy mình trong các nhân vật khác nhau, mà còn có thể mang đến phần nào năng lượng cho các bạn nữa. -3-
-
vtrans by xiandzg
T/N: Cá nhân mình khá thích quan điểm của Hi—Có sống thực tế cũng không cần quá bi quan. Xác định giá trị và mục tiêu để theo đuổi là tự do của mỗi người, đạo bất đồng bất tương vi mưu, nhưng khác biệt về quan điểm cũng không nhất thiết phải có người đúng người sai. Đừng vì những mảng đen trong đời mà phủ nhận chủ nghĩa lí tưởng, vì sự thật là ngoài kia vẫn còn cả những vùng sáng nữa. Utopia might be impossible, but good things are still happening all the time✌️
Mặt khác thì... Hôm qua mình đã biết ngay là có vấn đề từ lúc bác Thành quần áo xộc xệch lại còn rề rà mãi mới ra mở cửa mà =)))))))))))))))))))
Chờ mong buổi ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu của Thầy ngày mai, biết chắc Cá nó sẽ xông pha bảo vệ Thầy rồi nên cũng không có gì muốn chúc hết, hi vọng là chờ được tin khải hoàn của Thầy -3-