Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 174: Chương 174: Tất cả của cậu




Hai người cứ thế dính nhau trên giường khách sạn đến tận sáng hôm sau, tỉnh xong cũng không buồn dậy, hết ôm ấp lại hôn lên mắt mũi nhau như mèo, để hơi mình quấn lấy toàn thân đối phương.

Mãi đến khi đói hết chịu nổi, bọn họ mới đi tắm rửa thay đồ, xuống lầu ăn brunch.

Thích Tự nhận được vài tin nhắn mừng Giáng Sinh, nhưng không có tin tức gì ba nên cũng chưa vội về.

Đường Hà Tân nằm ngay điểm giao giữa khu thương mại và thắng cảnh Bồ Giang, xung quanh có không ít các hàng hiệu nổi tiếng. Ăn xong thấy thời tiết khá thuận lợi, Thích Tự mới rủ Phó Diên Thăng đi dạo dọc phố một lát.

Nắng đông ấm áp rải đầy mặt sông mặt đường và các toà nhà, sắc vàng rực khiến tâm trạng con người ta cũng thật dễ chịu.

Ý nghĩa của Giáng Sinh ở trong nước khác với nước ngoài, về đây thì nó giống như một ngày lễ để các thành niên tụ tập tìm thú vui hơn là gia đình đoàn viên. Bữa nay còn là cuối tuần, nhìn cả đường đâu đâu cũng thấy tình nhân quấn quýt. Thích Tự và Phó Diên Thăng sóng vai đi cạnh nhau, tuy không thể dắt díu nắm tay như người khác, nhưng tính ra vẫn là một dịp lãng mạn hiếm hoi.

Bọn họ đều cao ráo điển trai, diện mạo của Thích Tự lại còn bắt mắt, cả hai cứ dính lấy nhau nói chuyện mà chẳng hay mỗi lần mặt đối mặt hay mỉm cười lại toát ra không khí ái muội đến nhường nào.

Lúc này chiều ngược lại xuất hiện một đám các cô nàng trẻ tuổi, hẳn là sinh viên đang đi chơi Giáng Sinh, tíu tít ồn ào không ngừng, vậy mà trông thấy Thích Tự với Phó Diên Thăng đều bất giác nhìn theo nhiều chút, âm thanh cũng tự động nhỏ dần đều.

Lối đi bộ chỉ rộng chừng 3m, vì Thích Tự đang đi giữa đường, lúc hai bên lướt qua nhau Phó Diên Thăng còn vô thức đưa tay khoác hờ lên bả vai hắn để tránh va chạm. Nhóm nữ sinh kia chứng kiến cảnh này thì đồng loạt trợn ngược mắt, người nín cười người kinh hô, đi tiếp trong hưng phấn.

“...Đi gần vào đây chút.” Phó Diên Thăng lại thấy có người sắp đến từ khóe mắt, rốt cục đổi chỗ cho Thích Tự đi sát lề, “Cậu vừa nói gì cơ?”

“Tôi bảo nếu không còn việc gì quan trọng, thì giữa tháng giêng tôi quay lại Mĩ, trước khi tốt nghiệp sẽ không về nữa.” Thích Tự như vẫn chìm trong khoảnh khắc vừa xong, cả tim lẫn mắt lúc này đều chỉ nhìn thấy mình Phó Diên Thăng.

“Tết cũng không về à?” Phó Diên Thăng hỏi.

“Ừm, Tết mấy năm trước thì hay bay từ thành phố P qua New York, mấy tiếng là đến rồi, nhưng năm nay ba mẹ tôi cưới lại, hẳn là sẽ ăn Tết trong nước, tôi bay đi bay về cũng phiền nên chắc thôi.” Thích Tự nói.

“Bao giờ đến lễ tốt nghiệp của cậu?” Phó Diên Thăng hỏi.

“Chắc giữa tháng sáu đổ ra.” Thích Tự nhếch miệng, “Anh hỏi làm gì, chẳng lẽ lại còn định qua dự lễ tốt nghiệp của tôi?”

“Tốt xấu gì tôi cũng đã dạy dỗ cậu hai năm qua, muốn thấy “học trò của mình” tốt nghiệp thì có gì sai.” Phó Diên Thăng nhìn hắn hỏi, “Làm sao, không hoan nghênh à, hmm?”

Thích Tự: “Hoan nghênh thì hoan nghênh, vấn đề là anh có thời gian qua không?”

“Câu này hỏi khó thế.” Phó Diên Thăng nhìn về phía trước, khẽ thở dài, “Để gần lúc đấy rồi tính tiếp vậy, tôi sẽ cố dành ra chút thời gian.”

“Không cần cố quá đâu...” Đúng lúc này, hai người đi ngang qua một cửa hàng bán đồ nam, Thích Tự trông thấy chiếc áo măng tô mà manikin bên trong đang mặc thì khựng lại, bảo, “Vào đây xem chút.”

Thích Tự đẩy cửa vào, một nhân viên lập tức ra chào đón: “Chúc quý khách một buổi sáng tốt lành, chào mừng đến với L”armadio del signore, xin hỏi hai vị cần tìm gì?”

Phó Diên Thăng thấp giọng hỏi Thích Tự: “Cậu muốn mua quần áo à?”

Thích Tự không nói gì, nhìn quanh một vòng thấy cách bài trí và phong cách của tiệm này khá được, mới hỏi: “Không biết mình còn hàng cho chiếc áo khoác mà mẫu đang mặc kia không nhỉ?”

Nhân viên đáp: “Đó là mẫu đặc biệt của hãng trong mùa này, cả tiệm chỉ có một chiếc mẫu, nếu ngài muốn thì tôi có thể gỡ xuống cho ngài thử...”

Thích Tự gật đầu: “Vậy phiền chị lấy xuống giúp tôi.”

Nhân viên đeo găng trắng cẩn thận cởi chiếc măng tô trên người manikin xuống, đến khi đưa tới cho Thích Tự, lại được hắn hướng cằm ra hiệu về phía Phó Diên Thăng: “Để cho anh này thử.”

Phó Diên Thăng: “...”

Tranh thủ lúc Phó Diên Thăng thay đồ, Thích Tự lại đi lòng vòng quanh tiệm, chọn thêm được một chiếc khăn cashmere kẻ ô màu xanh đậm.

Mấy phút sau, Phó Diên Thăng đi ra, nhân viên kia còn đang giới thiệu về chất liệu, may mặc và thiết kế của trang phục thì đã thấy Thích Tự lại gần, tự tay quàng khăn cho Phó Diên Thăng rồi thấp giọng nói: “Tôi mới nhìn đã thấy hình thể của anh rất giống với mẫu, biết ngay là cái áo này sẽ vừa mà, quả nhiên.”

Hắn hơi lùi về phía sau, đánh giá một phen rồi lại xích đến chỉnh khăn cho đối phương, hai mắt sáng ngời như đứa nhỏ đang nhìn thứ đồ chơi yêu dấu của mình.

Mà Phó Diên Thăng cũng chiều theo, vừa dịu dàng nhìn hắn vừa dang tay cho người kia chỉnh sửa thỏa thích.

Nhân viên cũng đã ngừng giới thiệu từ lâu, chỉ biết lúng túng đứng một bên, cảm giác như người thừa.

“Đẹp lắm, mua đi.” Thích Tự rút ví ra, nhìn về phía nhân viên hỏi, “Quẹt thẻ được chứ?”

Đối phương đỏ mặt gật đầu: “Được, được, vì là mẫu đặc biệt của dòng cao cấp nên chiếc áo này có giá 86,800 NDT...”

(*sương sương 300 triệu)

Thích Tự cũng không để ý, rút thẻ từ ví da đưa cho nhân viên: “Tính cùng cả chiếc khăn quàng cổ này nữa.”

Trả tiền xong, Thích Tự còn bảo đối phương gói lại áo cũ của Phó Diên Thăng vào túi, để người kia mặc luôn đồ mới.

Ra khỏi cửa hàng, Phó Diên Thăng mới đùa bảo: “Thích thiếu gia đúng là mạnh bạo, đồ tám chục ngàn mà quyết cứ phần phật.”

Thích Tự đút tay vào túi, đánh mắt nhìn hắn: “Thế anh có thích không?”

Phó Diên Thăng cười nói: “Thích, chỉ cần là đồ cậu tặng tôi đều thích, chẳng qua...”

Thích Tự sợ hắn từ chối, vội chặn trước: “Đừng có mà “chẳng qua”, thích thì mặc, tôi không bao giờ nhận lại quà đã tặng.”

Phó Diên Thăng bật cười thành tiếng: “Được rồi, vậy cám ơn được không?”

Thích Tự thấp giọng nói: “Cảm ơn cái gì, anh cũng giúp tôi chuyện của Tư Nguyên nữa mà...”

Phó Diên Thăng dựng cổ áo lên, cố tình bảo: “Cậu định trả ơn tôi chuyện đấy bằng cái áo này thôi hả?”

Thích Tự nhướng mày: “Chứ anh còn muốn gì nữa?”

Phó Diên Thăng ghé sát tai hắn, đè giọng xuống nói: “Muốn bản thân cậu, trái tim cậu, tất cả của cậu.”

Thích Tự hơi đẩy hắn ra, cười mắng: “Một Chủ tịch Ngô mà muốn đổi lấy tất cả của tôi ấy hả? Làm ăn lỗ thế, bản thiếu gia đây không theo.”

Phó Diên Thăng đút tay vào túi áo, nói: “Cậu không muốn cũng được, nhưng tôi có một yêu cầu khác.”

Thích Tự: “Yêu cầu khác?”

Phó Diên Thăng rút điện thoại của mình ra, lắc lắc chiếc móc nhỏ treo trên đó, hỏi: “Cậu có biết hàng ngày tôi băn khoăn về chuyện gì nhất không?”

Thích Tự: “Chuyện gì?”

“Cậu đang ở đâu, đang làm gì, có đang ổn hay không.” Phó Diên Thăng nhìn về phía Thích Tự, “Hai vế sau tôi không nói, nhưng vế đầu ấy...”

Thích Tự nhanh chóng hiểu ra Phó Diên Thăng muốn ám chỉ điều gì, mới bật cười: “Anh cũng muốn theo dõi định vị của tôi?”

Phó Diên Thăng: “Không được à? Tôi còn cho cậu giám sát mình nửa năm rồi, cậu cũng để tôi biết cậu đang ở đâu mọi lúc mọi nơi đi chứ?”

Thích Tự hắng giọng: “Tôi phải nghĩ thêm đã.”

Nói xong hắn lại nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Mà này, anh ghi lại giá của mấy thứ tôi từng mua cho anh làm gì?”

Phó Diên Thăng: “Giá nào?”

Thích Tự: “Tôi thấy cuốn sổ kia từ hồi ở thành phố P rồi, anh định ghi lại để trả tôi chắc?”

Phó Diên Thăng ngại ngùng cười cười: “Không phải, cái đó là để báo cáo.”

Thích Tự: “Báo cáo?”

Phó Diên Thăng: “Ừ, tổ chức có quy định nếu nhận được quà tặng trên 4000NDT trong lúc làm nhiệm vụ thì đều phải báo cáo lại.”

Thích Tự kinh ngạc mất vài giây, rồi đột nhiên túm lấy tay áo Phó Diên Thăng, chất vấn: “Vậy cái áo này thì sao? Cũng phải báo cáo?”

Phó Diên Thăng kéo khăn lên mũi ngửi, nhìn hắn dịu giọng đáp: “Này thì không, nhận quà của bạn trai cần gì báo cáo, mấy đồng nghiệp FA biết được có khi còn đòi xử tôi ấy chứ.”

“Thể chẳng lẽ đồ tôi tặng trước kia không tính là quà của bạn trai!?” Thích Tự giận dữ hỏi một câu, mới đột nhiên nhận ra trọng tâm, “Khoan đã, anh báo cáo gì là đồng nghiệp đều thấy được hết?”

Phó Diên Thăng hoảng hốt vội giải thích: “Bọn họ cũng đâu có rảnh mà theo dõi xem tôi báo cáo những gì...”

Thấy Phó Diên Thăng rõ ràng chột dạ, Thích Tự nhớ tới những thắt lưng giày da mình tặng đối phương đều bị báo cáo lại hết mà không khỏi cả giận vì xấu hổ, quay đầu bỏ đi trước.

“Ơ kìa, Thích Tự.” Phó Diên Thăng rảo bước đuổi theo giữ cánh tay hắn, áy náy nói, “Cưng ơi tôi sai rồi, đừng giận mà, hiện tại cậu cũng không còn là đối tượng trong nhiệm vụ nữa, tôi sẽ không báo cáo gì đâu...”

Nhận thấy việc dùng dằng của bọn họ đang thu hút không ít sự chú ý xung quanh, Thích Tự chỉ đành đi chậm lại: “Được rồi, bỏ tay ra đi.”

Sau đó Phó Diên Thăng còn phân bua rất nhiều, Thích Tự cũng nghĩ chẳng mấy khi hai người mới gặp nhau, để giận dữ thì quá là không đáng, bởi vậy cũng không chấp nhặt nữa.

Gần về khách sạn, Thích Tự nhận được điện thoại của Khương Oánh, báo rằng Thích Nguyên Thành đã lên máy bay về Hải Thành, khoảng chiều tối là đến nhà.

Thích Tự mới nói với Phó Diên Thăng: “Tối nay ba tôi về, còn là Giáng Sinh nên mẹ tôi bảo dì Liễu giúp việc chuẩn bị cơm rồi, tôi phải về nhà ăn tối... Anh tự giải quyết nhé?”

Phó Diên Thăng quay sang: “Ăn xong còn ra ngoài được không?”

Thích Tự nghiêm túc bảo: “Để xem tối thế nào đã, ra được thì ra, không được thì thôi, dù sao mình cũng gặp nhau rồi.”

Phó Diên Thăng: “...”

Đang nói, điện thoại đột nhiên đổ chuông, người gọi đến là Diệp Khâm Như. Thích Tự nghe máy, nói vài câu rồi bịt tạm loa lại, thấp giọng hỏi Phó Diên Thăng: “Bao giờ anh quay lại Thâm Thành?”

Phó Diên Thăng đáp: “1h chiều mai bay.”

Thích Tự nghe vậy thì nói với Diệp Khâm Như: “Được rồi, ngày mai các anh cứ đến trước đi... Ừm, có gì liên lạc.”

Chờ hắn dập máy xong, Phó Diên Thăng mới hỏi: “Có chuyện gì à?”

Thích Tự: “Diệp Khâm Như báo Tân Điểu chuẩn bị mở hội nghị thương mại về hợp tác chiến lược trong ba ngày tại Giang Trấn, bọn họ muốn mời MeiWei-Liên Tú tham gia.”

Phó Diên Thăng: “Bao giờ?”

Thích Tự: “Ngày kia, mai là buổi gặp mặt chiêu đãi khách mời, tôi bảo nhóm Diệp tổng cứ đến trước, Vương Mãnh sẽ chở tôi qua đó sau, chắc cũng kịp.”

Chiều đến, hai người ở trong khách sạn bàn về chuyện hợp tác với Tân Điểu, Phó Diên Thăng bảo hắn: “Tôi nghe nói Tân Điểu đang có ý định phát hành thêm cổ phiếu để mở rộng quy mô trong vòng nửa năm tới. Đừng nghĩ đây chỉ là một công ti với mức giá hơn 2 tỉ trên thị trường, bọn họ cũng làm về hệ thống nền tảng, lại còn nắm độc quyền trong lĩnh vực của mình, tương lai phát triển rất đáng gờm... Bây giờ Tư Nguyên đã có Thiên Bảo chống lưng, khả năng để các cậu hợp tác với Tân Điểu cũng lớn hơn rồi, nhớ bảo phía Diệp tổng cố gắng tranh thủ.”

Thích Tự: “Ừm, mà Diệp tổng bảo đợt này người của Phi Á cũng tới, đây hẳn sẽ là lần đụng mặt công khai đầu tiên của bọn tôi và bên đó. Đợi tối xác nhận với ba về chuyện hợp tác với Thiên Bảo xong, tôi sẽ nói lại cho Diệp tổng luôn.”

Phó Diên Thăng: “Cũng được.”

Thấy không còn bao nhiêu thời gian, Thích Tự mới gọi Vương Mãnh đến đưa mình về nhà. Phó Diên Thăng tiễn người ra tận cửa khách sạn, trước khi tạm biệt còn lưu luyến cầm lấy cổ tay hắn, thâm tình từ tốn bảo: “Tôi chờ cậu ở khách sạn, hẹn tối gặp lại.”

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Bọn họ cũng đâu có rảnh mà theo dõi xem tôi báo cáo những gì...”

Boygroup Toán học: “Không! Bọn tôi biết hết đấy! Toàn đội đều biết kim chủ nhỏ họ Thích của tập đoàn Tư Nguyên yêu cậu đến vô phương cứu chữa! Ngay cả đồ lót cũng phải tự mình mua cho cậu! (Đã nốc no cẩu lương, mài dao quèn quẹt với Số Phức)

Thích Tự: “Phó Diên Thăng! Anh chờ chết đi! (╯‵□′)╯︵┻━┻”

Phó Diên Thăng: “...”

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.