Đường Vĩ Diệp nhân thể ngồi xuống cạnh Thích Tự, còn gọi Tư Hàng đến giới thiệu cẩn thận lại cho mình về người kia.
Nghe vậy, Tư Hàng bắt đầu nổ về gia cảnh với trình độ của Thích Tự như được mùa, thiếu điều tả hắn thành một nhân vật siêu phàm nào đó.
Đường Vĩ Diệp trêu hắn: "Tư Hàng lợi hại nha, sao mà nhóc quen được một người bạn khủng thế?"
Vừa nói vừa trắng trợn tia Thích Tự, vừa nói vừa giơ tay ra: "Nào, Thích Tự, chính thức làm quen cái nhỉ, tôi là Đường Vĩ Diệp, anh em tốt của Tư Hàng."
Chu Lân ở bên cạnh còn bổ sung một câu, "Đường Khải Nhất Khí là của nhà Đường Vĩ Diệp đó anh."
Đường Khải Nhất Khí? Sản xuất ô tô?
Thích Tự nhướng mày, đưa tay ra bắt với Đường Vĩ Diệp.
Không ngờ bắt mãi mấy giây, Đường Vĩ Diệp vẫn chưa chịu thả, mãi đến khi thấy Thích Tự sầm mặt lại, mới hơi bóp tay hắn một cái rồi buông ra.
"Năm nay Thích Tự bao tuổi rồi?" Thấy chén đối phương đã vơi, Đường Vĩ Diệp rót đầy rồi sáp lại chỗ Thích Tự, khiến chân hai người gần như đụng chạm đến nơi.
"20." Bên trái vẫn còn Tư Hàng, hắn cũng không dịch đi đâu được nữa, chỉ có thể tiếp tục trò chuyện với người kia.
"Hê, vậy là nhỏ hơn tôi 2 tuổi." Đường Vĩ Diệp dúi cốc rượu vào tay hắn, hỏi, "Về nước lâu chưa? Ở lại Hải Thành bao lâu?"
"Hôm kia, hai tháng."
"Mới về à? Ở nước ngoài chắc cũng chả có mấy đồ ăn ngon đâu nhỉ? Hải Thành này thì nhiều lắm, cậu thích ăn đồ gì? Hôm nào tôi dẫn cậu đi ăn nhé?"
Thích Tự còn chưa trả lời lại, Mạnh Văn Huy đang đánh bài ở bên cạnh đã không nghe nổi nữa, quay ra bảo: "Ủa anh trai, ai bảo anh là nước ngoài không có đồ ăn ngon thế? Gia đình tôi mở nhà hàng bên đấy đây, mời toàn đầu bếp xịn trong nước sang nhé, đừng có nghĩ bọn tôi bên đấy như kiểu hủ lậu kiết xác lắm vậy, ai chứ Thích Tự ấy mà, từ nhỏ muốn ăn gì là mẹ tôi đều bảo đầu bếp đến nấu cho hết nhé!"
"Ha ha." Đường Vĩ Diệp cười hỏi, "Anh bạn này là ai vậy?"
Tư Hàng nhanh chóng giới thiệu Mạnh Văn Huy cùng cả hai vệ sĩ đi cùng cho hắn, nói là bạn của Thích Tự.
Đường Vĩ Diệp ồ lên một tiếng, lại nhìn về phía Thích Tự, hỏi: "Cậu thích đua xe không? Nhà tôi có một trường đua tư nhân ở phía bắc Hải Thành gần Tô Tỉnh đấy... À đúng rồi, còn có cả đường đua cho go-kart nữa, chơi vui lắm, ở nước ngoài chắc cậu không chơi bao giờ phải không?"
Mạnh Văn Huy hào hứng xen vào: "Đường đua go-kart á?"
Biết là bạn của Thích Tự, Đường Vĩ Diệp nể mặt giải thích nhiệt tình, rồi mời cả hắn luôn. Mà Mạnh Văn Huy thì dĩ nhiên liền vui vẻ nhận lời.
Đường Vĩ Diệp cứ nghĩ giải quyết được Mạnh Văn Huy thì cũng giải quyết luôn được Thích Tự rồi, bèn quay ra hỏi Thích Tự: "Ngày mai rảnh không? Cậu đi cùng luôn chứ?"
Thích Tự vuốt ve cốc rượu, làm bộ khó xử nhìn về phía Tư Hàng ở bên trái: "Tư Hàng..."
Được giọng điều nhờ vả này của thỏa mãn hư vinh, Tư Hàng lập tức quay ra giải vây: "Đường Vĩ Diệp, lần này Thích Tự về là để giải quyết công việc thay ba, người ta bận rộn lắm chứ rảnh đâu, anh đừng có phiền nữa!"
Đường Vĩ Diệp ngượng ngùng nhấp một hớp rượu, ngồi một lúc bỗng nhiên lôi điện thoại ra: "Thích Tự, mình add Wechat đi!"
Thích Tự sửng sốt, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa trả lời Phó Diên Thăng.
Có điều Đường Vĩ Diệp cũng không để hắn kịp nhắn lại, vừa add xong Wechat đã lại lôi kéo hỏi tiếp: "Ở bên kia cậu hay giải trí thế nào?"
Thích Tự: "..."
*
Sau nửa tiếng ngồi nói chuyện, Thích Tự rốt cục không chịu được nữa, bèn lấy lí do đi toilet để ra ngoài hít thở một chút.
Vừa ra khỏi phòng kín, nụ cười trên mặt hắn cũng tắt ngúm.
Từ lúc Đường Vĩ Diệp mở miệng với hắn khi vào cửa, Thích Tự đã nhận ra người này có ý với mình, chỉ là hắn không thể nào ngờ, đối phương lại chèo kéo mình một cách lộ liễu như vậy.
Ngay cả hơi lạnh 18°C của điều hòa cũng không át đi nổi độ nwngs kinh tởm mà đối phương túa ra vô tội vạ trong đó...
Nếu không vì muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ hữu nghị với Tư Hàng, Thích Tự thiếu điều đã đuổi thẳng cổ Đường Vĩ Diệp tránh xa mình ra rồi.
Thích Tự vã nước lạnh lên mặt, hòng lấy lại tỉnh táo cho bản thân một chút.
Nếu như một năm trước hắn còn hoài nghi tính hướng của bản thân, thì hành vi của Đường Vĩ Diệp hôm nay đã giúp hắn nhận thức được rõ ràng quan điểm của mình về phương diện này.
Nhưng cùng lúc này, Thích Tự cũng cảm thấy có chút mê man.
—Nếu đã không gay, tại sao hắn lại có thể tiếp nhận nụ hôn của Phó Diên Thăng?
Trong khi rõ ràng cùng là nam, thậm chí so với Đường Vĩ Diệp, Phó Diên Thăng còn cao lớn hơn, chín chắn hơn, vị... đàn ông lại càng rõ rệt hơn.
Thích Tự lắc lắc đầu, lôi điện thoại ra, do dự một lát rồi nhắn lại cho Phó Diên Thăng: "Đi gặp bạn, ở club số 88 đường Hoài Kim."
Đối phương trả lời gần như trong tức khắc.
F1S: "Vẫn đang ở đấy à? Có cần tôi tới đón không?"
Tự: "Anh đang rảnh à?"
F1S: "Ừm."
Tự: "Vậy anh đến đi."
Ra khỏi toilet, Thích Tự bất ngờ thấy một vệ sĩ đi cùng hắn hôm nay đang đứng đợi ngoài cửa.
Không khỏi khâm phục độ chuyên nghiệp của đối phương, hắn cất lời hỏi: "Anh tên gì vậy?"
"Vương Mãnh." Người kia đáp.
Thích Tự gật gật đầu, sau đó bảo: "Quay lại đi, đừng để bọn họ nhìn ra vấn đề."
Để Tư Hàng biết được mình đến tiệc của hắn mà còn mang theo vệ sĩ, nhỡ mà nảy sinh mâu thuẫn thì hỏng.
Sau khi quay lại phòng kín, Thích Tự chơi với bọn họ thêm mấy ván bài rồi quay ra bảo Tư Hàng ngày mai mình còn có việc, cho nên phải về trước.
Đường Vĩ Diệp móc chìa khóa xe ra, ân cần nói: "Cậu ở đâu? Cần tôi đưa về không?"
Thích Tự nhìn sang hắn, cười nói: "Anh uống bao nhiêu rượu như vậy rồi mà vẫn lái được à?"
Đường Vĩ Diệp cười đáp: "Vậy... gọi người lái thuê? Tôi về cùng cậu?"
Thấy đối phương tấn công không buông tha, Thích Tự rốt cục không nhịn được nữa, nói: "Anh Đường này, nể tình anh là bạn của Tư Hàng nên tôi thẳng thắn khuyên anh một câu, làm bạn thì được, nhưng đừng tốn công tán tỉnh tôi làm gì, chúng ta không có cùng hứng thú đâu."
Hắn nói mà còn cố ý nhấn mạnh, để cho Tư Hàng ở bên cạnh cũng nghe được.
Đường Vĩ Diệp không khỏi sững sờ, mặt mũi rốt cục cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Tư Hàng thấy hắn kinh ngạc như vậy mà lại hả hê: "Đấy nhé, nghe thủng chưa? Anh Tự nhà này là người thẳng thắn, giận lên thì không có nể nang gì đâu! Bớt bớt lại đi, anh đi chỗ khác thì không tia nổi ai à hay sao? Đừng có làm mất hòa khí anh em!"
Đường Vĩ Diệp ỉu xìu lảng đi, không nói thêm gì nữa.
Hai vệ sĩ thấy Thích Tự đứng dậy cũng định đi theo, nhưng sợ Tư Hàng nhìn ra vấn đề, Thích Tự bèn cố ý nói: "Mấy cậu cũng lâu rồi chưa được về nước mà, cứ ở lại chơi thêm đi, tôi gọi xe về khách sạn trước, không phải lo."
Nói xong quay ra tạm biệt cả hội rồi rời đi trước.
Đi khỏi phòng kín, Thích Tự lấy điện thoại ra mới thấy Phó Diên Thăng đã nhắn cho mình một tin từ hai mươi phút trước.
F1S: "Tôi chờ cậu trước cửa hàng tiện lợi đối diện club, ra thì bảo."
Thích Tự đi ra ngoài mới biết, trời còn đang lất phất mưa.
Bầu không khí ẩm ướt, không còn khô nóng như ban ngày, nhưng vẫn có chút ngột ngạt.
Qua làn mưa bụi, hắn quả nhiên trông thấy một cửa hàng tiện lợi 24h ở bên đường, hắt ra ánh đèn sáng choang.
Bên dưới mái hiên ngoài cửa hàng có một người đàn ông cao dong dỏng đang đứng, ánh đèn hắt ra soi được một bên mặt, cho thấy đó chính là Phó Diên Thăng.
Thích Tự đi qua đường, chậm rãi hướng về phía đối phương.
Có vẻ người kia cũng đã thấy hắn, nhưng không hề thay đổi thế đứng, chỉ có ánh lửa đỏ rực được kẹp giữa hai ngón tay là nhẹ nhàng di chuyển trong trời đêm theo từng động tác hút thuốc của hắn.
Đợi Thích Tự tới gần, Phó Diên Thăng mới trầm giọng hỏi: "Xong rồi à?"
Hiện tại đã là 12 giờ đêm, Thích Tự nói đùa: "Thầy Phó, dịch vụ đưa đón này hình như không có trong hợp đồng nhỉ?"
Phó Diên Thăng dập khói, ném điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, hỏi hắn: "Cậu không muốn tôi tới đón à? Thế còn nhắn địa chỉ làm gì?"
Thích Tự: "...???"
Phó Diên Thăng không nói nhảm tiếp với hắn, thấy có chiếc taxi đang tới liền vẫy lại: "Về luôn đi."
Thích Tự sững sờ, cứ thế về luôn? Bọn họ còn chưa nói chuyện được hai câu mà.
Phó Diên Thăng không muốn hỏi mình gặp ai, hay có cái gì mới không à?
Trong lúc hắn còn ngây ra như phỗng, chiếc xe kia đã đỗ lại trước mặt bọn họ.
Phó Diên Thăng mở lên một cái ô màu đen, thấy hắn vẫn ngẩn người đứng đó thì bật cười: "Đại thiếu gia, không định lên xe à, hay còn chờ tôi mở cửa cho nữa?"
Thích Tự buồn bực quay ra mở cửa rồi lên xe.
Kết quả là Phó Diên Thăng cũng chui vào ngồi cạnh luôn.
"Sao anh cũng lên?" Thích Tự buộc phải ngồi dịch ra.
"Đưa cậu về khách sạn chứ sao, không phải cậu gọi tôi đến là vì thế à?" Phó Diên Thăng đáp lại như đương nhiên, sau đó quay ra nói địa chỉ cho bác tài.
Thích Tự nghẹn ngào thảng thốt, bắt đầu hoài nghi việc mình gọi đối phương tới đây có phải sai lầm hay không... Khoan đã!
Hắn giật mình nhớ ra, rõ ràng là người này chủ động đề nghị đến đón mình cơ mà!
Đệt! Nhất định là tại hắn uống nhiều quá hóa lú, bỏ lỡ mất cơ hội phản pháo rồi!
Đang quen ngồi trong xe riêng rộng rãi, lòng xe taxi chật chội khiến Thích Tự thân cao chân dài không khỏi cảm thấy bức bối.
Hắn lại bắt đầu suy tư, rốt cục người đàn ông này tốt với mình như vậy, là vì cái gì kia chứ...
Cứ cho là quan hệ của bọn họ đã vượt qua giới hạn phục vụ và được phục vụ ở trong hợp đồng, thì Phó Diên Thăng cũng đâu cần nửa đêm đội mưa đi đón hắn như vậy?
Mà khoan, Thích Tự chợt nghĩ ra điều gì đó.
Có khi nào người này...
Đúng lúc này, Phó Diên Thăng bỗng nhiên quay ra ngửi hắn một cái, sau đó cau mày nói: "Cậu uống bao nhiêu rượu vậy?"
Tự nhiên thấy tim hẫng mất một nhịp, Thích Tự phải đè giọng xuống ra vẻ bình tĩnh: "Nhiều lắm."
Phó Diên Thăng rời mắt đi, cười khẩy một tiếng: "Thảo nào vừa gặp tôi đã gọi "Thầy", bình thường có bao giờ thấy cậu chủ động gọi thế đâu."
Thích Tự: "..."
Bộ máy trong đầu Thích Tự bỗng nhiên chạy hết công suất, như thể vừa được rót vào cả một bình bôi trơn.
Nhớ đến hai lần Phó Diên Thăng khen mình đẹp lúc trong bar, lại nhớ đến trải nghiệm bị người cùng giới "tấn công" nhiệt tình hồi nãy, Thích Tự không thể không bắt đầu hoài nghi...
Có khi nào, người đàn ông này cũng thích hắn giống Đường Vĩ Diệp?
—Kiểu như trước kia người này đã điều tra về Thích Tự, sau được Từ Nhất Chu giới thiệu cho thì tình cờ phát hiện ra đây chính là người mình từng hôn trong bar, thế rồi bắt đầu nghĩ ra đủ đường giúp đỡ, đối tốt với hắn.
Nếu vậy, chẳng lẽ thứ mà người này nhắm đến... là thân xác của hắn??
!!?
Thích Tự nhận thức rất rõ về mị lực của bản thân, tuy sẽ thường xuyên thu hút ong bướm phiền phức, nhưng đây cũng chính là thứ vũ khí có khả năng mê hoặc lòng người, nếu không thì hắn đã chẳng lợi dụng điểm này để đuổi mấy người có ý đồ câu dẫn em trai đi.
Hắn giả vờ lơ đãng liếc sang Phó Diên Thăng một chút, nghĩ bụng, hay là... thử thăm dò đối phương một chút?
Cũng không biết có phải do tác dụng của cồn hay không, Thích Tự bỗng nhiên lại thấy hưng phấn với ý nghĩ này.
Cơ mà, thử thế nào đây?
Từ khi gặp mặt đến giờ, tuy có khen hắn đẹp trai thật, nhưng Phó Diên Thăng cũng chưa vượt qua giới hạn bao giờ.
...Mượn rượu giả điên?
Thích Tự nhắm mắt lại, hơi nhíu mày, ra vẻ không được thoải mái cho lắm.
Phó Diên Thăng quả nhiên quan tâm hỏi: "Khó chịu à?"
Thích Tự "ừm" một tiếng xong, lại nhíu mày sâu hơn nữa.
Phó Diên Thăng im lặng một lát, sau đó nói: "Lát về thì nghỉ ngơi sớm đi."
Thích Tự: "???"
Chỉ có thế? Không quan tâm thắm thiết hơn à?
Đã đang bận buồn bực, tài xế bỗng dưng lại cua gấp, khiến hắn mất đà ngã nhào về phía đối phương.
Ngửi được hương nước hoa phật thủ nhàn nhạt trên người Phó Diên Thăng, hô hấp của Thích Tự bỗng trở nên gấp gáp. Đang tính có nên mượn thế câu dẫn luôn hay không, thì tài xế đột nhiên phanh đánh hự.
—Cú phanh gấp thiếu điều lắc cho Thích Tự ói ngay tại chỗ!
Phó Diên Thăng đỡ hắn ngồi lại tử tế, hỏi: "Không sao chứ?"
Lúc này, Thích Tự đã sớm không còn để ý đến việc thăm với chả dò, vị cồn xộc lên từ dạ dày khiến hắn khó chịu đến mức chỉ muốn chửi đm—còn giả say cái mẹ gì nữa? Hình như hắn say thật rồi còn đâu!
Một khi say cảm nhận từ các giác quan đều như bị phóng đại, suốt nửa chuyến còn lại, Thích Tự chỉ thấy mình như đang ngồi trên một con thuyền lắc lư, mỗi lần xe dừng xe đi là một lần Thích Tự thấy hoa mắt chóng mặt thêm.
Hành xác mãi rốt cục cũng về đến khách sạn, lúc xuống xe Thích Tự còn thấy chân như rủn cả ra.
Phó Diên Thăng còn đứng cạnh khoanh tay, phán một câu xanh rờn: "Tửu lượng có thế mà cũng đòi uống nhiều?"
Thích Tự thiếu điều tức muốn hộc máu, giận dỗi phất tay: "Anh về được rồi!"
Phó Diên Thăng liếc hắn: "Cậu có đứng vững được nữa không vậy? Thôi được rồi, đã giúp thì giúp cho trót, để tôi đưa cậu lên."
Thích Tự cắn răng nói: "Khỏi!"
Phó Diên Thăng thở dài: "Thôi không phải gồng, mặt sắp trắng bệch ra như từ giấy rồi kia kìa." Nói xong liền tiến đến đỡ lấy eo hắn.
"...!!!"
Lúc này Thích Tự mới nhớ ra kế hoạch câu dẫn trọng đại của mình!
Vừa để đối phương đỡ mình, trong lòng lại vừa như nổi trống, nhỡ như tên Phó này đúng là gay, rồi muốn ra tay thật thì hắn thoát thân thế nào đây?
Hiện tại hắn vừa uống rượu, đầu nặng chân nhẹ, nhìn là thấy không đánh lại được đối phương rồi!
Mải suy nghĩ miên man, Phó Diên Thăng đã đưa hắn lên tầng rồi vào phòng từ lúc nào.
Nhịp tim Thích Tự càng ngày càng tăng tốc.
Đây chẳng phải chính là dẫn sói vào nhà đấy à?
Nhỡ thế thật, hắn mà từ chối thì chắc là họ Phó này cũng không dám làm gì đâu?
Đối phương biết ba hắn là ai, nếu dám làm gì, ba chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta!!
Phó Diên Thăng đỡ đối phương ngồi xuống giường, rót cho một cốc nước nóng rồi lại đi vò khăn ấm đưa hắn.
"Sao rồi? Đỡ chưa?"
Uống nước với lau mặt xong, Thích Tự quả nhiên đã thấy khá hơn nhiều.
Có điều, sao trông Phó Diên Thăng vẫn bình tĩnh vậy?
Chẳng lẽ là do hắn câu dẫn chưa đủ?
Thích Tự siết lấy khăn mặt, rũ mắt nói: "Thầy, cho tôi thêm một chai rượu đi, tôi muốn uống nữa."
Phó Diên Thăng đột nhiên cau mày: "Giở chứng hả? Mai đi làm rồi mà nửa đêm vẫn còn phóng đãng thế này à!"
Thích Tự: "...???"
Cmn... anh bảo ai phóng đãng cơ!!!???
Phó Diên Thăng cũng không để ý ánh nhìn chằm chằm của đối phương, mạnh mẽ nắm vai ấn đối phương nằm xuống, đắp chăn xong ra lệnh: "Mau ngủ đi."
Lát sau, người kia đi rót một chén nước đặt ở đầu giường, rồi dặn hắn: "Tôi về đây, sáng mai dậy nhớ tắm đi đấy, người toàn mùi rượu."
Nửa phút sau, Thích Tự nghe thấy tiếng Phó Diên Thăng đóng cửa rời đi.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, không phải vì trút được gánh nặng hay gì, mà tuy có hơi vỡ mộng vì kế hoạch thất bại, nhưng biểu hiện của Phó Diên Thăng đêm nay lại khiến hắn rất yên tâm.
Người đàn ông này, quả thật là một chính nhân quân tử mà.
Thích Tự nhắm mắt lại, nhớ đến câu nói "chim khôn biết chọn cây đậu" của ba mà không khỏi chờ mong... nếu mình thể hiện tốt, Phó Diên Thăng sẽ tiếp tục ở bên cạnh mình chứ?
*
Nhờ có trận say nhè nhẹ, Thích Tự lại thuận lợi điều chỉnh được đồng hồ sinh học của mình.
7h30 sáng thứ hai, hắn tỉnh dậy, tắm rửa, thay quần áo đi làm rồi sảng khoái xuống tầng dưới ăn lót dạ.
Trong lúc đó, Trình Lệ Quân cũng gọi điện đến, nói 8h30 sẽ có mặt ở khách sạn đón hắn đi lắm.
Thích Tự đồng ý xong, lại vào Wechat nhìn khung trò chuyện với Số Phức, tin nhắn cuối cùng vẫn là lúc đối phương đến đón hắn.
Thích Tự vừa ăn cháo, vừa nhắn tin chào hỏi người kia một câu: "Chào buổi sáng, cảm ơn vì tối qua."
F1S: "Không cần khách khí."
F1S: "Cậu say rượu đáng yêu ra phết."
Thích Tự: "..."
8h30, Trình Lệ Quân đến, sau khi lên xe thì báo cáo cho hắn về một vài công việc của hôm nay.
"Nhân ngày đầu tiên ngài đến công ti, giám đốc Tần định mở một cuộc họp để trưởng các phòng ban làm quen với ngài, thấy hứng thú với bộ phận nào thì ngài có thể xuống tận nơi tìm hiểu thêm."
"Được rồi." Thích Tự gật đầu, lại hỏi, "Việc tuyển trợ lí đến đâu rồi?"
Trình Lệ Quân lập tức đưa ra một chồng sơ yếu lí lịch: "Tính đến hạn cuối là 12 giờ đêm qua, có tổng cộng 12 người dự tuyển nộp CV, tôi đã chọn ra được 7 người phù hợp với yêu cầu của ngài. Ngài cứ xem qua, ưng hồ sơ nào thì để tôi email gọi bọn họ tới phỏng vấn."
****
<Epilogue>
Nhân vật lái xe qua-đường: "Ngại quá, tự dưng lại thành best trợ thủ."
Phó Diên Thăng, sau khi rời khách sạn: "Fắc, con cá nhỏ say rượu này, muốn thách thức tính tự chủ của anh đấy à! (Bực bội, nghe người ta gọi Thầy mà lỡ cứng ngay tại chỗ#)
-
vtrans by xiandzg
T/N: Định lực của anh Phó quá xịn =))))))