Thích Nguyên Thành từng bảo với Thích Tự, Tư Trạch lớn hơn hắn 8 tuổi, năm nay đã 28, tức là còn lớn hơn Phó Diên Thăng 1 tuổi. Thích Tự sợ dùng thẳng tên thì bỗ bã quá nên mới lễ phép gọi hắn là "đại ca".
Nhưng nghe giọng điệu đối phương có vẻ cũng không muốn bị gọi như vậy thật, Thích Tự bèn khảng khái đáp: "Thế thì em cung kính không bằng tuân mệnh vậy."
Tư Trạch cười nói: "Quả nhiên cậu thành thục mà hiểu lễ nghi hơn em trai anh nhiều, phải nó thì có khi vừa rồi cũng không biết trả lời thế nào đâu."
Thích Tự: "Có vẻ em ấy vẫn hơi ham chơi..."
Hai người chạm cốc một cái rồi tiếp tục kể về việc học và làm của mình hiện tại, dần dà cũng thân hơn.
Bấy giờ Thích Tự mới biết Tư Trạch học đại học chuyên ngành kinh tế ở London, 21 tuổi về làm ở Tư Thị giúp bác Tư, đến nay đã có 7 năm kinh nghiệm.
Hiện tại hắn giữ chức Phó chủ tịch ở Tư Thị, Giám đốc Đầu tư và sắp tới còn tham gia thêm vào một số công việc ở tập đoàn Tư Nguyên, có thể nói là một người đa chức.
"Nhiều chức trách như thế mà anh vẫn xử lí được hết à?" Thích Tự không khỏi kinh ngạc trong long.
"Nhiều cái chỉ là lấy danh thôi, phần lớn đều có người làm giúp. Về sau chắc cậu cũng vậy à." Tư Trạch nhìn về phía Thích Tự, hỏi dò, "Ngoài đợt thực tập ở MeiWei đợt hè này thì chú Thích có cho cậu tham gia vào công tác nào nữa không?"
Thích Tự: "Có tiếp xúc với bộ phận tiêu thụ nước ngoài ở bên Mĩ trong một thời gian ngắn hồi năm ngoái."
Tư Trạch: "Chỉ vậy thôi à?"
Thích Tự: "Vâng, còn đâu chả có mấy, chủ yếu là tập trung vào việc học."
Tư Trạch: "Vậy bình thường tự cậu có hay đầu tư này kia không?"
Thích Tự: "Cũng chỉ đầu tư vào ít quỹ, hàng kì hạn với cổ phiếu thôi."
Tư Trạch nhìn hắn đầy tò mò: "Thế chắc chú Thích phải tìm được không ít trợ lực rồi mới để cậu tham gia vào công việc phức tạp lần này đấy nhỉ? Chứ sinh viên đại học năm hai như cậu thì lo sao nổi?"
"Không có." Thích Tự hơi nhíu mày, "Chỉ có một thôi."
Mà một này cũng là do hắn tự tìm về đấy chứ...
Chưa kể, hắn cứ tưởng hết hè là có thể đưa Phó Diên Thăng về Cali tận hưởng cuộc sống ngọt ng—à không, là cuộc sống vườn trường thanh bình yên ả rồi chứ, ai ngờ đâm bang thế nào lại thành phải vừa học vừa làm, nghĩ mà áp lực.
Tư Trạch đánh giá Thích Tự vài giây với vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt cũng không còn bén nhọn như trước.
Sau đó nhanh chóng quay đầu đi, nói: "Trong số những người có xuất thân tương tự chúng ta, anh biết một nhân vật rất lợi hại."
Thích Tự: "Ai vậy?"
Tư Trạch: "Lâm Hoán."
"Con trai đại gia số một Yến Thành?" Thích Tự không ngờ mình sẽ nghe lại cái tên này sớm thế.
"Đúng rồi." Tư Trạch cười cười, nói tiếp, "Anh với Lâm Hoán đều học đại học ở London, Lâm Hoán còn học cả trung học bên đó, sau thì vào đại học L, gần đó có một tòa cao ốc tên L&S, chính là của Lâm Hoán mua lại năm 19 tuổi. Nghe bảo từ thời sinh viên, cậu ta đã đầu tư xây lại tầng cao nhất của L&S theo quy chuẩn khách sạn 5 sao, đầy đủ phòng giải trí, phòng tập gym, phòng tiệc tùng để chính mình vào ở, sau đó cải tạo mấy tầng dưới thành chung cư cho sinh viên, có những căn mấy chục mét vuông, có cả những căn mấy trăm mét vuông, cho bạn học cùng trường thuê lại với giá rẻ, thậm chí là free với một vài người quảng giao mà có thành tích học tập tốt. Người nào càng có quan hệ tốt với Lâm Hoán, hoặc là được Lâm Hoán công nhận thì được ở tầng càng cao, đãi ngộ cũng càng tốt—cái luật này cứ thế được áp dụng suốt bốn năm, mãi đến ba năm trước, Lâm Hoán mới bán tòa nhà kia đi, tính ra lời những 20 triệu, cùng cả đống người tài sẵn sàng đi theo cậu ta nữa chứ."
Thích Tự nghe mà kinh ngạc không thôi... thì ra còn có thể thu phục lòng người bằng cách này nữa sao?
Hắn cứ tưởng như Chương Thừa Tuyên đã cao tay lắm rồi, ai ngờ nghe Tư Trạch kể về Lâm Hoán xong, mới biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Nhưng suy cho cùng thì cũng phải tùy thuộc vào xuất thân và tiềm lực tài chính của mỗi người...
Lâm Hoán là con một, vốn chỉ việc an nhàn hưởng tài sản trăm triệu như rồng ra biển, trong khi thân phận của Chương Thừa Tuyên lại tương đối khiêm tốn so với đông đảo các anh chị em trong nhà, kể cả có tham vọng ngập trời thì hắn cũng chẳng vung được bao nhiêu.
Đang chìm trong suy tư, Thích Tự lại nghe thấy Tư Trạch cất lời: "Ngoài vụ chung cư cho sinh viên, anh nghe nói trong lúc đi học ở nước ngoài, cậu ta còn tranh thủ đầu tư vào kha khá nhãn hiệu và công ti do các du học sinh khởi nghiệp, từ những mặt hàng lặt vặt như ô dù, cho đến dịch vụ du lịch với dịch vụ môi giới, nhờ thế mà kiếm được không ít..."
Tư Trạch lại nhìn về phía Thích Tự, cười nói: "Anh còn lớn hơn cậu ta hai tuổi, thế mà bằng hồi anh còn là "sinh viên thơ ngây" thì cậu ta đã vùng vẫy với thương trường rồi, cậu thấy siêu không?"
Thích Tự: "...Vâng." Nói thế thì chính hắn cũng đang là "sinh viên thơ ngây" chứ đâu?
Nghe tới đây, Thích Tự rốt cục cũng hiểu ra vì sao ánh mắt Tư Trạch nhìn mình lại có sự biến đổi.
Vừa rồi Tư Trạch hỏi về kinh nghiệm làm việc, có vẻ là để hiểu rõ năng lực của hắn, đang tiếc là lí lịch của hắn chẳng có gì đáng chú ý thật. Còn đâu việc kể về Lâm Hoán lại cho thấy, chỉ có nhân tài như Lâm Hoán mới khiến Tư Trạch để mắt, coi làm đối thủ, chứ hắn thì vẫn quá non.
Thích Tự đoán, giờ mà hắn có gọi "đại ca" thì chắc Tư Trạch cũng chẳng phản đối đâu.
... Bản năng không chịu thua lại bắt đầu trào dâng trong lòng, khiến Thích Tự không khỏi cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng nói thế nào thì hắn với Tư Trạch cũng chênh nhau tận 8 tuổi, e là đó giờ nghe Tư Lại ca ngợi Thích Tự quá mức nên Tư Trạch mới đơn phương coi hắn là đối thủ, chứ giờ gặp mặt trò chuyện thì thực lực chả lộ ra ngay.
Ăn xong, Thích Tự đứng dậy định tìm Phó Diên Thăng, không ngờ vừa quay đầu đã thấy đối phương đang đi về phía mình.
Một trước một sau đi cùng với Phó Diên Thăng là một thanh niên trẻ trung tuấn tú, tướng mạo và khí chất thoạt nhìn có phần tương tự với Phó Diên Thăng.
Thích Tự vô thức liếc theo một chút, trông thấy người kia đi về phía Tư Trạch.
Thích Tự thu tầm mắt lại, quay ra hướng Phó Diên Thăng: "Anh vừa ăn ở đâu vậy?"
"Cùng bàn với thư kí của ba cậu." Phó Diên Thăng nói.
"Hứa Kính thì sao?" Thích Tự hỏi.
"Biết đâu, chắc là ngồi với người quen thôi." Phó Diên Thăng nói.
Thích Tự nhíu mày, hỏi: "Anh với Hứa Kính nói chuyện gì vậy?"
Phó Diên Thăng: "Lặt vặt mấy câu thôi, anh ta hỏi tôi thành thư kí cho cậu từ bao giờ, với đến khi cậu đi học thì sao, xong tôi bảo tôi qua làm gia sư."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng: "Sao, cậu quan tâm anh ta nghĩ gì lắm à?"
"Không phải..." Thích Tự nghiêng đầu, đúng là hắn có sợ Hứa Kính nghĩ nhiều, tại thấy thái độ hồi nãy của đối phương hơi mất tự nhiên, hình như còn không thích Phó Diên Thăng cho lắm, đi ăn mà cũng không rủ người ta.
"Thôi, đừng quan tâm mấy chuyện linh tinh này làm gì." Phó Diên Thăng đưa mắt nhìn đồng hồ, "Hai mươi phút nữa là vào họp rồi, lên thôi."
Cuộc họp buổi chiều mới là trọng điểm mà Thích Tự và Phó Diên Thăng cần tham dự.
Hai người đi thang máy lên lầu, tới một phòng họp cỡ trung, bên trong đã có nhân viên của hội nghị đang sắp xếp.
Thích Tự và Phó Diên Thăng vào phòng nghỉ cạnh đó ngồi một hồi, nói qua về chủ đề mà Thích Tự vừa trao đổi với Tư Trạch trong lúc ăn, không bao lâu sau thì Tư Trạch cũng lên.
Thích Tự lại trông thấy người đàn ông hồi nãy.
Đến khi hai bên chào hỏi giới thiệu lẫn nhau, Thích Tự mới biết người kia là trợ lí của Tư Trạch, tên Tống Phổ Tâm.
"Hân hạnh được gặp Thích tổng." Ánh mắt Tống Phổ Tâm toát lên vẻ lãnh đạm, nhìn như không có cảm xúc gì, sắc mặt còn hơi tái tái.
"Chào anh." Bắt tay với Thích Tự xong, đối phương cũng lập tức rút tay về, nghiêm chỉnh đứng sang một bên, trầm mặc không nói gì.
Nãy nhìn qua còn thấy người này có khí chất tương tự với Phó Diên Thăng, nhưng qua vài câu trò chuyện, Thích Tự mới nhận ra hai người không hề giống nhau.
Vẻ tao nhã ở Phó Diên Thăng chỉ là biểu tượng, trong khi của Tống Phổ Tâm lại thấm nhuần vào bản chất, thậm chí còn khiến đối phương có vẻ thư sinh yếu đuối...
Đợi đến khi người chủ trì và Thích Nguyên Thành xuất hiện, mọi người mới cùng nhau tiến vào phòng họp.
Cuộc họp này chủ yếu tập trung vào công tác triển khai kế hoạch "Phát triển khoa học kĩ thuật" đã được nhắc đến hồi sáng—bắt đầu với việc thành lập ra bộ phận phụ trách lâm thời, tiếp đó thảo luận về các vấn đề như phương thức phát triển, mục tiêu tham khảo và ảnh hưởng lâu dài, cuối cùng đi tới một hệ kế hoạch, đồng thời công khai danh sách những cá nhân sẽ tham gia vào ban điều hành mà nội bộ đã lựa chọn từ trước.
Ở bộ phận mới, Tư Trạch đảm nhiệm chức vụ giám đốc, Thích Tự là phó giám đốc, Thích Nguyên Thành là giám sát viên lâm thời. Thư kí và trợ lí của mỗi người được hưởng quyền hạn tương ứng, phải cùng nhau chấp hành, phụ trợ hai lãnh đạo triển khai kế hoạch, đạt được mục tiêu thành lập nên một công ti khoa học kĩ thuật của riêng tập đoàn trong năm tới.
Buổi họp kéo dài suốt ba tiếng rưỡi. Thích Tự thình lình bị ba dí vào ghế phó tổng, nội tình còn chưa nắm rõ nữa là chuẩn bị, tiêu hóa xong những tin tức này cũng đã tốn hết nơron của hắn.
Nhưng thực tình hắn cũng không cảm thấy quá áp lực, bởi vì bên cạnh đã có Phó Diên Thăng...
Gần như vấn đề nào cần đến ý kiến của hắn, Phó Diên Thăng cũng phát biểu hộ hết.
Dù là thảo luận với viên chức thông tin của tập đoàn, với thành viên chủ chốt của bộ phận mới, với Tư Trạch và cố vấn của hắn hay bất kì ai khác, người này đều trình bày rất lưu loát, thậm chí còn không ít lần khiến tất cả phải liên tục ghé mắt vì những ý kiến sâu sắc của mình.
Đáng nói là trong lúc thảo luận với mọi người, Phó Diên Thăng cũng không hề làm khách lấn chủ, mà vẫn thường xuyên quan sát ánh mắt của Thích Tự, thấp giọng hỏi ý hắn, sau khi được hắn cho phép thì mới thay mặt phát biểu.
Tất cả những chi tiết này đều được Thích Nguyên Thành lưu vào mắt. Thích Tự chỉ thấy ba cầm chén trà, cứ thi thoảng lại nhìn về phía Phó Diên Thăng mỉm cười gật gù, có vẻ là rất hài lòng với biểu hiện của đối phương.
Đến lúc tổng kết cuộc họp, ngay cả Tư Trạch ở bên cạnh cũng phải quay sang Thích Tự, nhỏ giọng hỏi một câu: "Cố vấn này là chú Thích tìm cho cậu à?"
Thích Tự thấp giọng đáp: "Không, là em tự tìm."
Tư Trạch kinh ngạc: "Tìm ở đâu vậy?"
Thích Tự vốn định bảo là "thư kí của em trai anh đề cử đấy", nhưng nhìn ánh mắt rõ "khát người tài" của Tư Trạch, lại thấy nói vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm anh em người ta, bèn chuyển hướng: "Em tìm được trên mạng."
Tư Trạch: "..."
Tuy là năng lực còn chưa bằng đối phương, nhưng khả năng dùng người nhỉnh hơn một chút vẫn khiến Thích Tự thư thái hơn phần nào.
Khi được hắn hỏi về kế hoạch buổi tối, Thích Nguyên Thành nói: "Tối thì không có tiệc công ti, nhưng chắc là Tư Trạch sẽ mời con đi ăn đấy. Đằng nào sau này cũng làm việc với nhau, người của hai bên cũng nên làm quen giao lưu một chút. Ba sẽ không tham gia cùng."
Thích Tự thấy sắc mặt Thích Nguyên Thành có vẻ nặng nề, hỏi: "Ba có công chuyện à?"
Thích Nguyên Thành: "Ba vừa nhận được tin nhắn, bác Khâu con hẹn gặp."
Thích Tự không khỏi giật mình trong lòng: "Nhanh vậy?"
Thích Nguyên Thành: "Ba chỉ về có năm ngày, cũng cho người tuồn tin ra rồi. Muốn giải quyết vấn đề của con trai thì ông ấy phải tranh thủ tìm đến càng sớm càng tốt thôi."
Thích Tự hơi rũ mắt, bình tĩnh nói: "Vậy ba nhớ chú ý an toàn."
Đợi Thích Nguyên Thành rời đi, quả nhiên Tư Trạch liền tìm tới Thích Tự: "Thích Tự, tối nay cùng ăn chứ? Mời cả thư kí của cậu đi, đến biệt thự Nhuận Phong nhé."
****
<Epilogue>
Số Phức: "A Tâm, chúng ta tập hợp lực lượng thành công rồi."
Số Chẵn: "Tôi mệt rồi, muốn nghỉ việc..."
-
vtrans by xiandzg
T/N: Huynh đệ của Thầy đúng là muôn nơi =)))
Người lên sàn lần này là Tống Phổ Tâm, từng được nhắc đến ở chương 4 và 6–
(—Sunbae nam thần của đồng nghiệp sắp-cũ với Thầy ở CK Minh Thái)
(—Vì vấn đề gì đó mà muốn rút khỏi vị trí gián điệp bên cạnh Tư Trạch, nhưng có vẻ là một năm rồi vẫn chưa rút được