Người nói vô tâm người nghe hữu ý, câu đùa này của Hứa Kính quả thực đã chọc ngoáy vào sự bẽ mặt đằng sau vết thương của Tư Trạch, khiến sắc mặt đối phương vô cùng khó coi.
Tư Trạch rút điện thoại ra mở camera trước, soi thấy bộ dạng hiện tại của mình xong lại chửi tục một tiếng.
Thích Tự đề nghị: “Hay anh đến bệnh viện xem qua đi.”
Hứa Kính cũng nói: “Phải đấy, bệnh viện tư bây giờ có mấy thiết bị xịn lắm, xịt hơi lạnh với thuốc chống sưng thì sẽ nhanh khỏi hơn.”
Tư Trạch hừ một tiếng, có vẻ đồng tình với gợi ý này, bèn đứng dậy nói với hai người: “Cũng nói hết với Hứa tổng rồi, tôi không ngồi lại nữa vậy.”
Hứa Kính đứng dậy theo: “Được rồi, có tin gì tôi sẽ báo lại luôn.”
Hai người tiễn Tư Trạch ra đến cổng, Thích Tự mới nói: “Tư Trạch, anh em mình quen biết chưa bao lâu, mỗi lần gặp nhau lại chỉ bàn mỗi công việc thì không khỏi nhạt nhẽo. Lần này chắc em về tận hai ba tháng cơ, bình thường anh có hoạt động gì thì cho em trải nghiệm ké với.”
Tư Trạch cười cười, giọng điệu có phần thả lỏng: “Anh nghe Tư Hàng bảo cậu không thích chơi bời, chưa kể lần nào về nước cũng vội vội vàng vàng nên anh mới không rủ... Được, chờ bao giờ mắt đỡ rồi anh dẫn cậu đi chơi.”
Sau khi Tư Trạch rời đi, Thích Tự và Hứa Kính lại quay về phòng riêng: “Nói chuyện thế nào rồi ạ?”
Hồi nãy không có nhiều thời gian, hắn cũng chưa kịp nói rõ ràng với Hứa Kính, lúc này đối phương mới nghiêm nghị nói: “Anh đã lừa Tư Trạch theo lời cậu dặn, nhưng mấy đứa đúng nháo quá rồi đấy!”
Thích Tự ngạc nhiên: “Nháo?”
Hứa Kính hạ giọng chất vấn hắn: “Các cậu bất đồng với Tư Trạch về giá cả thì có thể tiến hành bàn bạc nội bộ mà, sao lại vượt mặt cậu ta để thỏa thuận với người của Liên Tú trước.”
Thích Tự giải thích: “Em với Diệp tổng nói bao nhiêu lần rồi, nhưng căn bản là Tư Trạch cố chấp, có để cho ai ý kiến đâu. Mới cả em cũng nghe Thầy Phó và Diệp tổng phân tích về Liên Tú rồi, thấy 180 triệu là mức giá hợp lí cho bọn họ.”
Hứa Kính cau mày nói: “Cậu mới tiếp xúc với những chuyện này được bao lâu? Sao biết có hợp lí thật hay không? Chẳng qua là cấp dưới nói gì cậu cũng tin răm rắp. Tư Thị là cổ đông lớn thứ hai ở Tư Nguyên, ba cho cậu tham gia vào công việc của bộ công nghệ để rèn luyện, nhưng đây cũng là trọng tâm phát triển của tập đoàn đấy. Diệp Khâm Như không lo giữ gìn mối quan hệ với Tư Trạch thì thôi, đã thế còn xúi cậu giúp người ngoài đối phó hắn, anh thấy cậu ta đúng là bị úng não rồi!”
Thích Tự: “...”
Chủ ý này vốn là của Thích Tự, Hứa Kính nói Diệp Khâm Như úng não thì có khác gì đang mắng thẳng mặt hắn đâu.
Thích Tự cắn răng bao biện: “Bọn em đã sớm không đồng tình với tác phong thủ đoạn của Tư Trạch rồi.”
Hứa Kính hỏi lại: “Tư Trạch làm gì mà thủ đoạn?”
Thích Tự: “Diệp tổng nghi ngờ anh ta đang tác động đến cổ phiếu của Liên Tú, cố ý kéo giá của bọn họ xuống.”
Hứa Kính: “Chuyện này thì có vấn đề gì?”
Thích Tự hơi trợn mắt: “Thao túng giá cổ phiếu mà không phải vấn đề sao? Anh ta đang phạm pháp đấy anh!”
Hứa Kính: “Cậu có chứng cứ cho thấy cậu ta thao túng giá cổ phiếu không?”
Bị hỏi câu này, Thích Tự đương nhiên không thể nói cho Hứa Kính về những manh mối mình tra được. Ngay từ đầu Hứa Kính đã không ưng gì chuyện hắn thân cận với Phó Diên Thăng, giờ mà nói cho đối phương biết người kia có khả năng là gián điệp thì khác nào tự vả?
Huống hồ, những thứ mà hắn tra được cho đến thời điểm này cũng chưa thể khẳng định nhóm của Phó Diên Thăng đang điều tra hành vi vi phạm của Tư Thị.
Hứa Kính thấy hắn không đáp nổi, lại được thể hùng hổ: “Không có chứng cứ thì sao nói là thao túng được? Chưa kể, có làm thế thật thì đã sao? Trên thị trường hiện nay, làm gì có nhà đầu tư nào không tác động đến giá cổ phiếu? Ai mà chẳng muốn ép giá đối thủ? Làm ăn quan trọng nhất là bỏ ít lời nhiều, Tư Trạch mà có cách mua được rẻ thì tốt cho tập đoàn Tư Nguyên chứ sao?”
Thích Tự thật sự không tin nổi: “Anh nghĩ như vậy là đúng?”
Hứa Kính quả quyết nói: “Đây không phải vấn đề đúng hay sai, mà đây là hiện thực. Anh biết cậu còn nhỏ, đã quen áp dụng những gì được dạy trong trường vào thực tế, nhưng trường đời phức tạp hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải học cách thích ứng với với những quy tắc ngầm này thôi.”
Thích Tự nhìn hắn với anh mắt phức tạp: “Nếu em không muốn thích ứng thì sao?”
Hứa Kính: “Thì cậu khó mà sinh tồn nổi!”
Thích Tự nhắm lại hai mắt, một lần nữa cảm thấy chán nản như lần mâu thuẫn trước với Hứa Kính.
Hắn không muốn đôi co thêm với đối phương, tận lực kiềm chế âm giọng của mình: “Anh Kính, chính anh cũng nói rồi, ba cho em tham gia vào việc của bộ phận công nghệ là để rèn luyện, bởi vậy em cũng có quyền được đưa ra quyết định mình muốn chứ?”
Hứa Kính gõ gõ đốt ngón tay xuống mặt bàn: “Đúng là có quyền, nhưng cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa? Lần này Tư Trạch nhờ anh nghe ngóng bên phía Lâm Hoán, chứng tỏ hiện tại đã không đề phòng cậu chút nào, thế nhỡ rồi cậu ta phát hiện ra mình bị chúng ta câu kết với người ngoài qua mắt thì sao? Đến lúc ấy đừng chỉ nói hợp tác giữa hai đứa, mà hợp tác của hai nhà Thích - Tư cũng bị ảnh hưởng nữa đấy.”
Thích Tự siết chặt nắm đấm dưới bàn: “Đâu phải em chưa nghĩ gì đã đưa ra quyết định. Dẫu biết làm vậy có điểm không ổn, em vẫn cho rằng đây là cách tốt nhất... Nếu sai, em nhất định sẽ tự gánh chịu hậu quả, sẽ có lời xin lỗi thỏa đáng tới Tư Trạch, sẽ không để liên lụy tới ba!”
Hứa Kính thấy gân xanh trên trán giật giật, dường như còn định phản bác nữa mà nhớ ra thân phận của mình, rốt cục nhẫn nhịn tránh mắt đi: “Mấy hôm trước chủ tịch có gọi bảo anh hỗ trợ cậu một chút, nhưng cậu cứ thế này thì làm sao anh dám ủng hộ đây?”
Thích Tự cũng đang cố gắng bình tĩnh lại, có điều trong lòng vẫn không hề suy chuyển: “Em không bảo anh phải ủng hộ em vô điều kiện, anh có thể bày tỏ quan điểm và đưa ra gợi ý, mà em cũng có quyền lựa chọn tiếp nhận chúng hay không.”
Qua một lát, Hứa Kính mới thở dài, thái độ cũng dịu đi: “Thôi được rồi, cũng không biết cậu trở nên cứng đầu thế này từ bao giờ nữa...”
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vừa rồi gặp Tư Trạch, anh đã đáp ứng nghe ngóng rồi, nhưng vẫn phải nghĩ xem nên giải quyết phía Lâm Hoán thế nào đã. Nói rõ hơn về tình huống giữa các cậu với Liên Tú đi.”
Thích Tự thở dài một hơi, nhanh chóng ổn định tâm trạng rồi kể lại quá trình kết nối với Liên Tú, bao gồm cả chuyện xảy ra ngày hôm nay. Hứa Kính ngồi nghe mà liên tục nhíu mày, nhưng cũng không có phản ứng dữ dội như vừa rồi.
“Cho nên mấy cậu muốn tung tin vờ là Lâm Hoán cũng đang để mắt tới Liên Tú, để kích thích Tư Trạch chịu tăng giá?” Hứa Kính hỏi.
Thích Tự: “Cũng có thể dụ hắn thu mua Liên Tú thật. Nghe nói Lâm Hoán là người cơ hội, nếu biết việc cổ phiếu Liên Tú tụt giá có liên quan đến ý đồ thu mua của Tư Nguyên thì có khi lại cắn câu... Nhưng bọn em kí thỏa thuận thu mua với Liên Tú rồi, cũng không sợ sẽ mất 53% ấy vào tay Lâm Hoán.”
Hứa Kính nhíu mày: “Đây cũng là chủ ý của Diệp Khâm Như?”
Thích Tự: “Vâng...”
Hứa Kính rũ mắt suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh không chắc Lâm Hoán sẽ muốn thu mua Liên Tú hay không, nhưng đúng là nghe nói cậu ta có ý với Hồng Trang.”
Thích Tự ngạc nhiên: “Hồng Trang?”
Hứa Kính: “Năm ngoái cậu chả nhờ anh liên lạc với Hồng Trang là gì? Anh có thăm dò một chút, nghe bảo Lâm Hoán còn đích thân gặp mặt ăn cơm với Tô Cánh ở Yến Thành nữa rồi.”
Thích Tự: “Qua tiếp xúc thì anh thấy Tô Cánh là người thế nào?”
“Nói chuyện quá thẳng thắn, EQ thấp vậy bảo sao trước đây “bài tốt” mà cũng đánh thành như thế...” Hứa Kính lắc đầu, có vẻ không ưng gì người này, “Nói chung là không nhìn ra điểm nào khiến cậu phải dụng tâm lôi kéo hết.”
Thích Tự: “...”
Hai người dùng bữa luôn tại đó, đến 9 giờ mới tách ra. Tuy rằng bầu không khí sau đó đã trở lại bình thường, đến khi rời đi Thích Tự vẫn thấy cả người lẫn óc đều mệt bã.
Mặc dù cuối cùng Hứa Kính vẫn làm theo ý hắn, cuộc đối thoại hôm nay lại càng khiến Thích Tự nhận thức rõ hơn về tam quan khác biệt giữa hai người.
Nhất là khi nghe Hứa Kính nói “có làm thế thật thì đã sao”, Thích Tự cảm thấy lòng sùng kính dành cho đối phương bao lâu nay cũng như sụp đổ...
Hắn đưa tay vuốt trán, rốt cục cũng cảm nhận được giữ gìn sự ngay thẳng là một việc khó đến nhường nào.
Đèn neon ngoài cửa sổ lấp lóe, điện thoại trên tay chợt rung lên, mấy giây sau Thích Tự mưới nhấc máy: “A lô?”
“Về chưa?” Đầu bên kia truyền đến âm giọng quen thuộc.
“Ừm...” Thích Tự đưa mắt nhìn biển báo trên đường, “Sắp tới nơi rồi.”
Xe đi qua một mốc đèn giao thông, sau đó không lâu thì đến đoạn dốc dẫn vào khách sạn. Thích Tự cất điện thoại rồi xuống xe.
Lên tầng trông thấy Phó Diên Thăng, hắn hỏi: “Ăn tối chưa?”
“Ăn với Diệp tổng rồi.” Phó Diên Thăng cầm áo vest hắn cởi ra đi treo lên, “Cậu đi gặp Hứa Kính lâu thế, nói những gì vậy?”
Thích Tự ngồi phịch xuống sofa, hơi ngả người ra sau, lười đáp lại, cũng lười động đậy.
Phó Diên Thăng đi tới cởi cà vạt giúp hắn, Thích Tự để mặc ngón tay đối phương lướt qua cổ mình, nhẹ nhàng nới lỏng nút thắt...
Hắn chỉ ngồi yên ngắm nhìn gương mặt Phó Diên Thăng, đến khi người kia chuẩn bị rút hẳn cà vạt ra, Thích Tự mới đột nhiên đè gáy đối phương kéo về phía mình.
Phó Diên Thăng nghiêng người hôn hắn đầy tự nhiên, hắn cũng lùa tay vào tóc đối phương, khi mạnh khi nhẹ ve vuốt da đầu bên trong.
Nụ hôn qua đi, Thích Tự mới rũ mắt hỏi: “Thuốc lá của anh đâu?”
Phó Diên Thăng sững sờ: “Để làm gì?”
Thích Tự: “Tôi muốn hút thuốc.”
Phó Diên Thăng cũng không hỏi thêm, trực tiếp móc túi lấy ra bao thuốc, trước hết ngậm vào miệng mình, hút một hơi để châm rồi mới đặt lên môi Thích Tự, nói: “Chưa quen thì đừng hút mạnh.”
Lần này Thích Tự không bị sặc, ở lâu với Phó Diên Thăng cũng như mưa dầm thấm đất, đến cả động tác kẹp thuốc còn rất giống đối phương. Hắn rít vài hơi rồi hỏi: “Thứ này có thể giải tỏa áp lực thật không?”
“Với tùy người.” Phó Diên Thăng ngồi xuống đối diện hắn, hỏi: “Áp lực lớn lắm à? Không thể nói tôi nghe sao?”
Nghĩ đến “chứng khoán Minh Thái” vừa khai thác được từ Đường Vĩ Diệp, đến phần mềm chống giám sát được cài trong máy tính bên thành phố P của Phó Diên Thăng, đến tính nguy hiểm trong những việc Tư Trạch đã làm và kế hoạch qua mắt đối phương của mình, cộng thêm cả sự ngờ vực từ Hứa Kính hôm nay, Thích Tự chỉ thấy lòng ngổn ngang trăm mối, chẳng nói nổi ra điều gì.
Hắn chậm rãi nhả ra một ngụm khói, nói: “Không muốn nói.”
Phó Diên Thăng: “Thế tôi đoán nhé?”
Thích Tự: “Ừ, anh đoán đi.”
Phó Diên Thăng đưa gạt tàn đến trước mặt hắn: “Có phải Hứa Kính phản đối việc cậu lừa Tư Trạch không?”
Thích Tự cười cười gảy tàn thuốc, lại nhướng mắt nói: “Thế tại sao anh không phản đối tôi?”
Phó Diên Thăng nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của đối phương—không chỉ có ái mộ và sùng bái thuần túy như trước kia, bên trong giờ đã xuất hiện cả những nét thăm dò và giảo hoạt.
Âm giọng hắn có phần trầm đi, nói: “Bởi vì cậu đã trưởng thành, đã tự đưa ra quyết định bỏ cái gì chọn cái gì được rồi, tôi có phản đối cũng không còn nghĩa lí nữa.”
****
<Epilogue>
Hứa Kính: “Diệp Khâm Như bị úng não đấy à?”
Thích Tự: “...”
Hứa Kính: “Đây cũng là kế của Diệp Khâm Như sao?”
Thích Tự: “Phải...”
Diệp Khâm Như: “Tôi khổ quá mà!!!”
-
vtrans by xiandzg