Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 176: Chương 176: Truy cầu gì chứ




Xung quanh Hứa Kính thấy vậy cũng đồng loạt nhìn về phía Thích Tự, người không biết thân phận của hắn còn thấp giọng hỏi Hứa Kính: “Hứa tổng, vị này là ai vậy?”

Hứa Kính mới nói được chữ “Tư”, đột nhiên ý thức được gì thì lập tức chuyển hướng: “Là CEO Thích Tự của MeiWei-Liên Tú.”

Nghe xong mỗi người phản ứng một kiểu, có kinh ngạc, có tò mò, người lịch sự thì hơi gật đầu với Thích Tự, nhưng phần lớn đều chỉ nhìn hắn chòng chọc.

Hứa Kính có phần thất thần, giải thích xong về thân phận của Thích Tự thì rơi vào trầm mặc, cũng không giới thiệu về những người bên mình. Đứng cạnh hắn là một người đàn ông cao xấp xỉ Thích Tự, tuấn tú lịch sự, đôi mày toát lên vẻ phong lưu, nổi bật lên giữa đám đông vây quanh.

Thích Tự nhận ra đây chính là Lâm Hoán—hắn đã từng thấy ảnh chụp đối phương ở trên mạng, mà dường như người kia cũng đang dò xét đánh giá Thích Tự đầy hứng thú.

Xét về diện mạo và khí chất, Thích Tự chẳng có gì là kém cạnh, nhưng bên người hắn lúc này lại không còn một ai ngoài Vương Mãnh, cho nên hắn thua.

May mà lúc này Diệp Khâm Như đã ra đến nơi cùng nhân viên đón tiếp, trông thấy đội ngũ hai bên đối mặt, hắn cũng không khỏi sửng sốt, dĩ nhiên là nhận ra nhóm người của Lâm Hoán, bèn khách khí chào hỏi: “Lâm tổng, các cậu cũng đến rồi à?”

Lâm Hoán cười cười, đang định mở miệng nói chuyện thì Thích Tự đã quay đi, ra lệnh cho Diệp Khâm Như: “Chúng ta vào trước đi.”

Diệp Khâm Như vội đánh tiếng lại với bên kia: “Vậy bọn tôi đi trước đã, hẹn gặp lại.”

Lâm Hoán: “...”

Nhân viên phụ trách lái xe điện ra đón bọn họ, trông thấy nhóm người của Lâm Hoán cũng không dám thờ ơ, lập tức đánh điện cho đồng nghiệp, trấn an phía Lâm Hoán vài câu rồi mới đưa Diệp Khâm Như và Thích Tự đi vào.

Thấy sắc mặt Thích Tự lạnh như băng, Diệp Khâm Như chờ lên xe mới quan tâm hỏi: “Sao mà trùng hợp thế, bọn họ nói gì vậy, không làm khó cậu đấy chứ?”

Thích Tự: “Không, bọn họ vừa mới đến thôi.”

“Thế thì tốt.” Diệp Khâm Như nhíu mày lầm bầm, “Quả nhiên là Hứa tổng đầu quân cho Lâm Hoán rồi...”

Diệp Khâm Như nhận ra Hứa Kính, trước đây cả hai đều quản lí công ti con dưới trướng Tư Nguyên, đã từng gặp nhau mấy lần trong đại hội của tập đoàn, có điều là không biết quá nhiều về mối quan hệ của đối phương với Thích Tự.

Năm nay lúc nhà họ Tư gặp sự cố, Diệp Khâm Như cũng có nghe về việc Hứa Kính từ chức ở Sơn Vũ, cách đây không lâu còn được Thích Tự cho biết về chuyện người kia đã đến Tư bản Lâm Hòa và cho Lâm Hòa đầu tư vào Tân Điểu. Diệp Khâm Như cũng không quá để tâm vì thương trường vốn chẳng hiếm lạ gì tình huống này, cho đến vừa rồi trông thấy sắc mặt tối sầm của Thích Tự mới nhận ra có thể phía sau vẫn còn có uẩn khúc gì đó.

Xe điện chở bọn hắn bằng đường VIP, lái từ cổng thắng cảnh vào đến tòa khách sạn 5 sao mà Tân Điểu đã bao trọn cho bọn họ.

Xuống xe, Diệp Khâm Như mới giới thiệu cho Thích Tự: “Sảnh tổ chức hội nghị ở ngay bên cạnh, hôm nay chưa có việc gì quan trọng ngoài buổi tiệc tối của Tân Điểu, khu hoạt động chính tại tầng một khách sạn đang diễn ra buffet trà chiều với hoạt động tuyên truyền giới thiệu của Tân Điểu, chuẩn bị chu đáo phết, Dương tổng cũng đang tiếp khách bên ấy, cậu có muốn qua gặp không?”

Nghĩ thấy phía Lâm Hoán Hứa Kính sẽ sớm vào đây, giờ qua gặp Dương tổng thì kiểu gì cũng lại đụng mặt, Thích Tự lại không khỏi do dự.

Diệp Khâm Như tinh ý nhận ra, nói: “Thật ra bọn tôi đến trước cậu một tiếng, cũng đã qua đó chào hỏi người ta rồi.”

Thích Tự gật đầu nói: “Các anh qua gặp là được rồi, lên tầng cái đã, tôi có chuyện cần nói với anh.”

Để không làm mất chất cổ trấn, khách sạn 5 sao này chỉ được xây có ba tầng, mấy trăm căn phòng đều được bố trí theo vòng tròn trên tầng 2 và 3. Diệp Khâm Như vừa đi vừa nói chuyện: “Đợt này Tân Điểu mời tổng cộng mấy chục cơ sở truyền thông và đối tác tiềm năng, dành riêng cho chúng ta 10 phòng, tôi bảo các quản lí cao cấp của MeiWei-Liên Tú đi hết...”

Thích Tự hỏi: “Tô Cánh có đến không?”

Diệp Khâm Như: “Náo nhiệt thế này làm gì có chuyện thiếu mặt anh ta? Nghe nói Lâm Hoán cũng có mặt, Tô Cánh mới bảo phải tới để còn chọc điên đối phương nữa.”

Thích Tự sửng sốt: “Sao lại chọc điên?”

Diệp Khâm Như: “Nghe nói trước khi rời khỏi Hồng Trang, theo thỏa thuận là Tô Cánh phải bán hết cổ phần công ti trong tay lại cho Lâm Hoán, anh ta lại còn tranh thủ bòn rút được một món hời từ đối phương. Về sau Lâm Hoán biết Tô Cánh đến nương tựa MeiWei-Liên Tú, mới tức điên lên bỏ tiền thuê truyền thông mạng mạt sát anh ta cả tháng trời đấy! Nhìn thấy Tô Cánh, Lâm Hoán không điên người mới lạ!”

Thích Tự nghe vậy mà không khỏi phì cười, tâm trạng cũng tốt lên không ít.

Diệp Khâm Như lại tiếp: “Có cái anh ta cũng không bỏ bê công việc, mang theo cả máy tính đến đây, dọc đường còn nghiên cứu giải thuật với lập trình suốt, bảo là phải thiết kế lại cho MeiWei-Liên Tú một cơ cấu tối tân hơn nữa, chắc giờ đang cắm đầu vào máy trong phòng đấy...”

Thích Tự cười hỏi: “Làm gì mà căng vậy?”

Diệp Khâm Như: “Lại chả căng, từ ngày nghe được những lời mà cậu nói với Lôi tổng hôm ấy, có khi anh ta cảm động đến mức sẵn sàng hi sinh cả cái mạng già của mình vì cậu cũng nên.”

Thích Tự: “...”

Diệp Khâm Như dẫn Thích Tự đến căn phòng đã sắp xếp trước cho hắn, mở cửa ra vẫn thấy Vương Mãnh đi theo mới nói: “Lái xe, à không, vệ sĩ của cậu ở cùng với Tiểu Trịnh được không?”

Phần lớn lái xe đi theo đều được xếp chỗ tại khách sạn thấp cấp hơn một chút ở quanh đó, chỉ có vệ sĩ là được ở gần, nhưng bình thường thì những người như bọn họ cũng chẳng ai mang theo vệ sĩ bao giờ, thân phận của Vương Mãnh mới có phần lạc quẻ là vì thế.

Tiểu Trịnh mà Diệp Khâm Như vừa nhắc đến là một kĩ thuật viên trong đội Tô Cánh, Thích Tự nói “Được” rồi quay ra bảo Vương Mãnh: “Tôi sẽ chỉ hoạt động trong khách sạn, chắc không có vấn đề an toàn gì đâu, anh cũng không cần đi theo suốt, có gì cần tôi sẽ gọi.”

Vương Mãnh nhận lệnh rời đi, Diệp Khâm Như đi vào với Thích Tự, lại hỏi: “Cậu muốn nói chuyện gì với tôi? Có cần gọi Tô Cánh không?”

“Không cần quấy rầy anh ấy, tôi nói cho anh trước đã.” Thích Tự ngồi xuống sofa, bắt đầu thuật lại việc tập đoàn Thiên Bảo chuẩn bị đầu tư vào Tư Nguyên.

Diệp Khâm Như nghe xong mừng rỡ không thôi: “Chuyện này là thật sao?”

Thích Tự: “Là thật, hôm qua ba tôi vừa bay về từ Cảng Thành, đàm phán xong xuôi với Chủ tịch Ngô của Thiên Bảo rồi.”

Diệp Khâm Như khó hiểu: “Đã có quan hệ với cả Thiên Bảo, thì sao ba cậu không tìm đến người ta ngay từ lúc nhà họ Tư rút vốn vì gặp chuyện?”

Thích Tự im lặng một chút, rốt cục nói thẳng: “Không giấu gì anh, lần này Thiên Bảo chịu giúp chúng ta cũng là nhờ Thầy Phó bí mật đánh tiếng với họ.”

Diệp Khâm Như kinh ngạc: “Phó Diên Thăng?”

Thích Tự ừ một tiếng: “Nhưng anh ấy không muốn để lộ ra là mình có góp tay vào chuyện này, anh chỉ cần biết thôi, đừng nói cho người khác.”

Hắn không thể nói với ba, nhưng ít nhất cũng không muốn giấu diếm cả Diệp Khâm Như.

“Tôi hiểu rồi.” Diệp Khâm Như gật gù, lại tò mò nhìn Thích Tự nói, “Nhưng mà Thích tổng này, đừng chê tôi nhiều chuyện chứ đó giờ tôi vẫn rất băn khoăn một chuyện, rốt cục vì sao Phó Diên Thăng lại rời đi?”

Trước thấy Thích Tự kể Phó Diên Thăng rời khỏi Sơn Vũ để đến một công ti chứng khoán ở Thâm Thành, Diệp Khâm Như cũng đã rất ngạc nhiên, còn tưởng là hai người họ có mâu thuẫn, mà khi đó Thích Tự lại vội về trường luôn nên hắn chưa nghe ngóng được gì.

Thích Tự nghe vậy chỉ rũ mắt, điềm tĩnh nói: “Anh ấy có truy cầu của riêng mình...”

“Truy cầu gì chứ? Nghe bảo hình như cậu ấy lại làm nghề cũ ở công ti chứng khoán mà? Tuy Tư Nguyên gặp khó khăn nhất thời, nhưng đã có quan hệ cỡ đó thì sao cậu ấy không chọn đường dễ, không làm CEO công ti đầu tư hay cánh tay phải đắc lực của Thái tử mà còn chạy đến công ti chứng khoán làm gì...” Diệp Khâm Như lắc đầu cười, “Nói thật chứ tôi không hiểu nổi cậu ấy.”

Những lời này cũng như xoáy sâu vào nỗi lòng của Thích Tự, hắn chỉ mới vừa tách khỏi Phó Diên Thăng, còn chưa vượt qua được cảm giác khổ sở sau biệt li, đã đang buồn vì người yêu không ở bên cạnh, nghe vậy thì lại càng thêm phiền muộn.

****

<Epilogue>

Diệp Khâm Như: “Lâm tổng, các cậu cũng đến rồi à?”

Thích Tự: “Chúng ta đi trước đi.”

Lâm Hoán: “Cmn ít nhiều gì cũng phải để cho tôi nói một lời thoại đã chứ!”

Thích Tự: “Không cho.”

Lâm Hoán: “...”

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.