Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 66: Chương 66: Tuân thủ nguyên tắc




Ăn tối với ba xong, Thích Tự quay về khách sạn, cảm thấy cả người có chút uể oải.

Khoảng nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên. Thích Tự biết là ai nên trực tiếp ra mở cửa, mở xong cũng không chủ động nói chuyện, lại mệt mỏi ngồi về sofa.

"Sao vậy?" Phó Diên Thăng bước vào rồi hỏi, "Không hài lòng với kết quả họp ban giám đốc à?"

"Anh chả đoán trước được rồi còn gì?" Thích Tự hơi quay sang đối phương, hỏi, "Ăn tối chưa?"

"Vừa tăng ca để viết báo cáo bàn giao ở công ti xong đã bị cậu gọi một cuộc triệu hồi rồi còn đâu, ăn vào lúc nào." Phó Diên Thăng ra tủ đồ ăn lấy một chai nước suối, rồi mới quay lại ngồi xuống cạnh Thích Tự.

Thích Tự có chút sửng sốt: "Tôi gọi đồ ăn cho anh nhé?"

"Cứ bình tĩnh, nói chuyện với cậu một lát đã." Phó Diên Thăng mở nước uống vài ngụm rồi mới hỏi, "Bọn họ không muốn xử lí công khai phải không?"

Thích Tự chống khuỷu tay lên gối, cúi đầu nói: "Ba tôi đề nghị bỏ phiếu kín trong cuộc họp, có chín người thì sáu người muốn xử lí nội bộ."

Quả nhiên Phó Diên Thăng không hề ngạc nhiên, bắt chéo một chân lên hỏi: "Ba cậu có thái độ thế nào?"

Thích Tự: "Tôi cũng không biết nữa."

Phó Diên Thăng: "Không biết?"

"Ừ." Thích Tự không biết thật, vì từ đầu đến cuối Thích Nguyên Thành đều không thể hiện thái độ gì ra ngoài, mà hắn cũng chẳng hỏi ba đã viết con số nào lên giấy.

Phó Diên Thăng hỏi: "Vậy còn cậu, cậu nghĩ sao?"

Thích Tự ỉu xìu nói: "Tôi nghĩ thế nào có quan trọng không?"

Lúc Thích Nguyên Thành đứng trong phòng hỏi hắn một câu kia, Thích Tự mới đột nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của ba.

Với cái mác cổ đông lớn của tập đoàn, ai nhìn qua cũng tưởng Thích Nguyên Thành chính là người sở hữu doanh nghiệp, nhưng thực tế thì công ti đã không còn nằm trong quyền kiểm soát của một mình ông. Nếu hi vọng doanh nghiệp có thể tiếp tục kinh doanh thuận lợi, ông buộc phải nhìn vào đại cục, chú trọng ân tình và vô vàn vấn đề sâu xa hơn...

Đến ba còn thân bất do kỉ như thế, huống hồ là hắn.

Cho nên lúc ấy, hắn đã không đưa ra câu trả lời nào.

Phó Diên Thăng mỉm cười: "Là ai còn khẳng định "không phải vấn đề gì to tát" trên điện thoại với tôi tối qua? Thế nào? Sau một cuộc họp mà đã cảm thấy mình không quan trọng nữa rồi à?"

"Vậy chứ tôi làm gì được nữa?" Thích Tự buồn bực nói, "Những cổ đông kia bảo, chuyện này mà vỡ lở ra thì sẽ thành bê bối của doanh nghiệp, khiến MeiWei mất uy tín, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, công tác PR mà không tốt thì còn gây ra tổn thất lớn hơn cho công ti..."

Phó Diên Thăng thở dài, nói: "Thích Tự, đối với cậu thì đảm bảo công bằng hay mù quáng bảo vệ giá cổ phiếu của công ti quan trọng hơn?"

Thích Tự bị hỏi mà nghẹn họng.

Phó Diên Thăng: "Cậu đừng quên, MeiWei đã đăng kí niêm yết, vốn dĩ phải chịu sự giám thị xác đáng của nhà nước, làm ăn lừa đảo là phạm pháp, làm ăn thiên vị cũng là phạm pháp. Khâu Như Tùng lạm dụng quyền chức suốt ba năm, kinh doanh phi pháp đến cả trăm triệu, không chỉ xâm phạm đến lợi ích của các cổ đông trong công ti, mà còn là lợi ích của những người đầu tư bình thường. Ý kiến của các cổ đông trong cuộc họp hôm nay có thể đại diện cho tất cả mọi người không? Bọn họ vốn dĩ chỉ đang thể hiện lập trường của ban giám đốc, chỉ muốn duy trì được giá cổ phiếu của MeiWei để bảo toàn cho thân phận và lợi ích của chính mình mà thôi. Nếu chỉ xử lí nội bộ, để Khâu Như Tùng và Khâu Minh Dương đền bù một phần tổn thất cho xuôi chuyện, thì ai sẽ giải thích cho những người tiêu dùng đã bị lừa gạt trong suốt ba năm nay? Ai sẽ giải thích cho những người đã đầu tư theo báo cáo tài chính hư cấu của MeiWei?—Số liệu trong báo cáo là giả, thông tin công khai cũng là giả, và cả hai đều lợi dụng nguồn vốn của công chúng, MeiWei mà làm như vậy thì có công bằng với những doanh nghiệp đang chấp hành nghiêm chỉnh quy tắc kinh doanh khác không? Cậu đã bao giờ nghĩ đến những vấn đề này hay chưa?"

Phó Diên Thăng nói những lời này rất điềm đạm, mặt không đỏ thở không gấp, giống như chỉ đang trần thuật lại sự thật khách quan.

Thích Tự chợt nhớ tới lần nhờ cậy Phó Diên Thăng vì báo cáo tài chính hồi năm ngoái, sau khi biết ba hắn không có ý định điều tra vấn đề tồn đọng ở MeiWei, đối phương cũng đã giáo huấn hắn một hồi trong Wechat. Lúc ấy, hắn cho rằng Phó Diên Thăng chỉ trích mình, thậm chí còn cảm thấy người kia chỉ đang quan trọng hóa vấn đề.

Nhưng giờ nghe được những lời này, Thích Tự lại chỉ thấy giật mình trong lòng.

Hắn nhìn sang Phó Diên Thăng với ánh mắt phức tạp: "Cho nên anh muốn tôi tố giác Khâu Như Tùng?"

Phó Diên Thăng lắc đầu: "Tôi không có quyền quyết định thay cậu, tôi chỉ muốn cậu nhìn chuyện này ở một góc độ toàn diện hơn thôi. Còn có lẽ đáp án cho câu hỏi "nên làm thế nào" đã ở sẵn trong lòng cậu rồi."

Thích Tự: "..."

Thích Tự nhớ lại những lí luận của mấy người trong ban giám đốc, khổ não nói: "Nhưng nếu vụ này mà bung bét, một vài người vô tội cũng sẽ bị liên lụy và tổn thất mất."

Phó Diên Thăng hỏi ngược lại: "Người vô tội mà cậu nói là ai?"

Thích Tự: "Những cổ đông nhỏ không biết gì về hành vi của Khâu Như Tùng chẳng hạn."

Một khi giá cổ phiếu sụt giảm, tổn thất mà bọn họ phải chịu kiểu gì chẳng nghiêm trọng hơn những nhà đầu tư nhỏ lẻ.

Phó Diên Thăng cười nói: "Thích Tự, cậu lại nhầm rồi. Cậu có bao giờ nghĩ, vì sao bọn họ lại không biết gì không? Cùng là cổ đông mà chẳng lẽ bọn họ không xem báo cáo tài chính? Bọn họ không hiểu thực trạng kinh doanh của công ti à? Cổ đông không phải những người rảnh rỗi chỉ biết ngồi chờ tiền chia đến tay, vốn dĩ bọn họ còn phải gánh vác rủi ro đầu tư và trách nhiệm giám sát công tác vận hành doanh nghiệp. Công ti làm ăn ổn thỏa thì bọn họ chia nhau hoa hồng, đến lúc công ti gặp vấn đề lại không biết đường tìm cách giải quyết thích đáng, chỉ thích hưởng cảnh thái bình giả tạo, thì cậu nghĩ họ có vô tội không? Để chuyện đi đến nước này, tội của bọn họ chính là thất trách."

Thích Tự chỉ im lặng, đúng rồi, sao hắn lại không nghĩ theo hướng này cơ chứ?

Phó Diên Thăng nói tiếp: "Khoan nói đến việc vỡ lở sẽ ảnh hưởng thế nào đến giá cổ phiếu, mà hãy tự vấn một chút, giá cổ phiếu của MeiWei có đang xứng với thực tế hay không? Tôi từng nói rồi mà, quyết định nào cũng có cái giá của nó. Trên đời này không có gì hoàn mĩ toàn phần, vấn đề là cậu có đồng ý trả ra cái giá tương ứng để đổi lấy điều mình nhắm đến hay không thôi... Trong mắt tôi, tố giác lập án không phải gây ra tổn thất cho công ti, mà chỉ đưa giá cổ phiếu của MeiWei về đúng với giá trị của nó—đây là cái giá mà trên dưới MeiWei phải trả vì đã dung túng cho hành vi phạm pháp của Khâu Như Tùng trong suốt ba năm qua. Phải cắt đi cái ung nhọt này, thì công ti mới có thể tiếp túc phát triển lành mạnh và bền vững được."

Nghe những luận điệu hùng hồn này của Phó Diên Thăng, Thích Tự chỉ càng thêm khâm phục người này, nhưng nhớ đến cái nhíu mày đầy mệt mỏi của ba...

Hắn nhìn sang đối phương, không nhịn được mà hỏi: "Phó Diên Thăng, vì sao anh có thể tỉnh táo như vậy?"

Đến ba hắn còn phải trăn trở không thôi, mà Phó Diên Thăng lại có thể trôi chảy như vậy, chẳng lẽ vì đối phương là người ngoài nên không buồn cân nhắc đến phương diện ân tình gì đó?

Phó Diên Thăng ngừng lại vài giây, nhìn về phía hắn nói: "Cậu nhớ có lần tôi đã hỏi, nếu sau này trở thành một thương nhân có vốn có liếng thì cậu sẽ vẫn tuân thủ theo nguyên tắc chứ..."

Thích Tự sửng sốt, hắn nhớ lúc ấy mình đã vô thức nghĩ, không phạm pháp chính là nguyên tắc.

Hắn nhận ra, thế mà trước khi nói chuyện với Phó Diên Thăng, bản thân suýt nữa còn chẳng làm được cái điều đơn giản này—thái độ của những cổ đông trong cuộc họp hôm nay đã tạo ra áp lực khiến hắn định dung túng cho tội phạm...

Phó Diên Thăng: "Một khi có thể trả lời câu hỏi này một cách dứt khoát, cậu sẽ không còn phiền não vì những vấn đề nhỏ nhặt như thế nữa, cũng biết rõ bất cứ khi nào lâm vào hoàn cảnh khốn cùng thì mình nên lựa chọn điều gì và từ bỏ điều gì. Tôi nghĩ, có khi ba cậu cũng nên nghiêm túc ngẫm lại vấn đề này một chút—cậu cứ thử hỏi xem, ban đầu ông ấy lập nên MeiWei với mục đích gì, công thành danh toại? Hay đơn giản chỉ là lợi ích? Tất cả lựa chọn của ông ấy bây giờ, chắc chắn đều có liên quan tới điều mà ông ấy theo đuổi."

Nghe Phó Diên Thăng nói xong, Thích Tự lại rơi vào trầm mặc hồi lâu.

Hắn đột nhiên như được khai sáng cho tỉnh lại, phải rồi, bọn họ sở hữu nhiều như vậy, vốn đã có thể tự do phân phối tài sản, làm những chuyện mà lòng mình thực sự muốn, việc gì phải chịu sự chi phối và áp lực từ người khác?

Nếu mục đích của ba chỉ là tạo ra trang phục tốt, thì kể cả xuống sàn rồi MeiWei vẫn có thể sản xuất ra trang phục tốt như thường, cớ gì phải mở rộng đến quy mô đến như hiện nay?

Nếu đã không quản nổi nữa, thì sao còn cố gánh vác tiếp để làm gì?

...

Những vấn đề trước đây chưa từng khiến Thích Tự băn khoăn đột nhiên lao cả đến, tẩy rửa nhận thức vốn có của hắn một phen...

Thấy hắn cúi đầu trầm tư, Phó Diên Thăng cũng không quấy rầy nữa, đứng dậy gọi quầy dịch vụ mang lên một phần đồ ăn, cố ý để cho đối phương thời gian suy nghĩ.

Chờ đến khi Thích Tự lấy lại tinh thần, Phó Diên Thăng cũng đã ăn xong, đang thong thả châm một điếu thuốc ngay bên cạnh.

"Thông suốt chưa?" Phó Diên Thăng nhướng mày, "Định làm thế nào?"

Vốn còn đang bất an với quyết định của mình, mà nhìn đến dáng vẻ điềm tĩnh của Phó Diên Thăng, Thích Tự đột nhiên cảm thấy mình như được tiếp cho sức lực vô biên, như được cả thiên quân vạn mã hậu thuẫn.

Ánh mắt Thích Tự hơi lóe lên, hắn cố ý nói: "Thầy Phó, nếu tôi cứ định bỏ qua như vậy thì anh có thất vọng không?"

Phó Diên Thăng: "Cậu sẽ không bỏ qua như vậy."

Thích Tự không hiểu: "Tại sao chứ?"

Phó Diên Thăng nhả ra một ngụm khói, cười nói: "Nếu đấy là quyết định của cậu, thì quá bảo công tôi dạy dỗ suốt một năm vừa rồi đều thành công cốc à."

Thích Tự: "..."

Được rồi, hắn thừa nhận là mình đã chịu ảnh hưởng từ Phó Diên Thăng.

Ngay cả khi người này nói sẽ không quyết định thay hắn, thì thái độ và lập trường được thể hiện qua từng lời nói hành động của đối phương cũng đã khiến Thích Tự bất giác bị thu hút mà nghiêng lòng theo.

Giống như Phó Diên Thăng có nói, trong lòng hắn đã sớm tồn tại đáp án cho câu hỏi "nên làm thế nào", chẳng qua là chút khúc mắc về tình và lợi đã khiến hắn dao động, khiến hắn phiền não, mà Phó Diên Thăng thì giống như một liều thuốc trợ tim, đã giúp hắn tìm lại sự kiên định cho bản thân mình.

"Tôi vẫn muốn giải quyết chuyện này theo hướng chính quy." Thích Tự hơi nhíu mày, "Nhưng cũng không muốn ba phải khó xử vì những quyết định của cá nhân tôi."

Phó Diên Thăng ngẩn người: "Nghĩa là cậu định làm chuyện ấy một mình?"

Giọng điệu Thích Tự hơi trầm đi: "Ừm, hồi tối ăn cơm, ba tôi bảo ông ấy đã đoán được thái độ của những cổ đông này từ trước rồi, hơn nữa dù là họp kín nhưng đảm bảo sẽ có người tiết lộ tin tức cho Khâu Minh Dương. Một khi lộ ra việc điều tra, ước chừng chỉ trong vòng hai ngày là Khâu Minh Dương sẽ chủ động bày tỏ thái độ, có khi Khâu Như Tùng còn tranh thủ tiêu hủy được mấy chứng cứ liên quan luôn cũng nên... Nhìn là thấy ba vẫn nể nang tình nghĩa với bác Khâu lắm. Tôi mà đi tố cáo Khâu Như Tùng thì sẽ khiến ông ấy mất cả uy tín lẫn lòng người trong tập đoàn."

Phó Diên Thăng trầm ngâm một lát rồi chỉ ra: "Nếu mục đích của cậu chỉ là khiến Khâu Như Tùng phải nhận chế tài đích đáng, thì cũng không nhất thiết phải ra mặt tố cáo mới được."

Thích Tự: "Chẳng lẽ tôi phải tìm người đi tố cáo hộ?"

Phó Diên Thăng lắc đầu, gẩy thuốc xuống gạt tàn một cái rồi nói: "Giờ trong MeiWei có vấn đề nổi cộm như thế, giả sử ba cậu muốn lặng lẽ ém đi, nhưng cậu lại muốn để mọi người bên ngoài và cơ quan giám thị tương ứng phát giác ra hành vi ung nhọt của bọn người kia, thì cậu còn có thể làm gì?"

Thích Tự nhìn chằm chằm vào ánh lửa của tàn thuốc vài giây, mới ngẩng lên nói: "Kích nổ sớm hơn dự định?"

****

<Epilogue>

Thích Tự: "Thầy, tôi muốn kiếm chuyện!

Phó Diên Thăng: "Quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy! Đến đây, chúng ta cùng kiếm chuyện!"

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.