Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 3: Chương 3: Vòng hạt xanh ngọc




Khương Oánh do dự một hồi mới mở miệng: “Hôm ấy sau khi con mất tích, có người liền nhắn tin cho ba, bảo nếu muốn con bình an trở về, thì phải huỷ bỏ hết tất cả hoạt động ngày hôm sau—vốn dĩ ba con có một cuộc họp chiêu mộ vốn đầu tư rất quan trọng, nhưng ông ấy không dám mạo hiểm tính mạng của con, cho nên đã ra lệnh huỷ bỏ hội nghị ngay lập tức. Đêm ấy ba mẹ huy động tất cả khả năng để tìm con nhưng không thu hoạch được gì, mãi đến 5h chiều ngày hôm sau, cảnh sát mới báo rằng—có một người dân địa phương đã tìm thấy con ở một nhà máy nhựa bỏ hoang ở ngoại ô phía Bắc.”

Thích Tự hỏi: “Chính là chú đó phải không?”

Khương Oánh gật đầu: “Bọn cướp đụng phải người đó khi đi ra ngoài mua đồ, chú ấy nghe được bọn chúng nói chuyện điện thoại, thấy nghi ngờ nên đi theo đến nhà máy nhựa kia, còn báo cho cảnh sát luôn, có điều lúc tới thì bọn bắt cóc đã kịp bỏ chạy rồi, chính chú ấy là người bế con ra xe cứu thương.”

Ngoài cảnh thức dậy trong nhà máy đổ nát, Thích Tự cũng có cả đoạn kí ức này, nhưng dường như do di chứng của thuốc mê, hoặc là do đã quá lâu rồi, nên hắn không tài nào mường tượng được diện mạo của người ấy, chỉ nhớ mãi đối phương có đeo một chuỗi vòng ngọc trên cổ tay. Màu ngọc xanh đậm như bộ bát sứ ở nhà ông bà, nước ngọc trang nhã, xuyên bằng một sợi chỉ đỏ sậm, rất giống với chuỗi hạt trên cổ tay Phó Diên Thăng hắn nhìn thấy lúc nãy...

Thích Tự xốc lại tinh thần, hỏi tiếp: “Về sau người ta có bắt được bọn bắt cóc kia không mẹ?”

Khương Oánh tiếc nuối lắc đầu: “Thật ra sau khi chú ấy báo cảnh sát được nửa tiếng thì ba con cũng nhận được tin tức về vị trí của con. Bọn người kia đã đạt được mục đích, cũng không muốn làm lớn chuyện, nên trước khi cảnh sát đến đã kịp cao chạy xa bay rồi. Nhưng mà thấy cảnh sát kể lại, lúc bọn cướp phát hiện ra mình bị bám theo, hai bên đã xảy ra xô xát, người kia cũng vì vậy mà bị thương...”

Thích Tự căng thẳng: “Vết thương nghiêm trọng lắm không?”

Khương Oánh: “Không nguy hiểm đến tính mạng, đầu chú ấy bị đánh chảy máu, cánh tay cũng trầy trật, sau kiểm tra thì may mà đều là tổn thương bề mặt.”

Thích Tự thở nhẹ một hơi: “Vậy bây giờ chú ấy ra sao rồi, nhà mình còn giữ liên lạc không?”

Khương Oánh: “Về sau, ba con định biếu chú ấy mười vạn để tỏ lòng cảm kích, nhưng người ta nhất định không nhận, còn bảo ba mẹ rằng con không sao là tốt rồi.”

(*mười vạn: khoảng hơn 300 triệu tiền Việt)

Thích Tự sững sờ: “Chú ấy không nhận?”

“Ừm, ban đầu ba con còn tưởng người ta chê chút tiền ấy, nhưng nhờ người đi thăm dò thì phát hiện chú ấy cũng chỉ đi dạy Toán ở một trường trung học phổ thông...” Khương Oánh mỉm cười rồi nói tiếp, “Ba con bèn gửi tặng đến trường chú ấy tấm cờ hiệu “Hành động vì chính nghĩa”, hai năm đầu thường xuyên gửi quà cáp qua, nhưng về sau ba con sang Mĩ, mẹ cũng lu bu với công việc nên dần mất liên lạc. Năm xưa nhà mình có để lại phương thức liên lạc, bảo chú ấy cần gì thì cứ liên hệ, nhưng bao nhiêu năm nay, người ta cũng chưa từng tìm đến nhờ vả gì hết.”

Thích Tự cảm khái trong lòng, ngày nay còn được mấy ai tốt bụng như vậy.

Khương Oánh ngẩng lên nhìn con trai đã cao hơn mình cả cái đầu, nói: “Trước giờ ba mẹ không kể cho con nội tình cũng là vì sợ con bị áp lực, nhưng giờ con lớn rồi, mẹ không muốn giữ bí mật với con nữa làm gì, chỉ là nghe xong thì cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, dù sao thì chuyện đều qua rồi.”

“Vâng, con hiểu mà.” Thích Tự đặt cốc xuống.

Thời gian qua đi, kí ức của hắn đều đã phai nhạt, nếu nãy mà không thấy chiếc vòng trên tay Phó Diên Thăng, hắn cũng chẳng nhớ ra mà hỏi.

Có điều kể từ lần ấy, dường như hắn luôn vô thức chú ý đến những người đàn ông đeo vòng ngọc hạt hơn một chút.

Chỉ tiếc những người hắn gặp không phải sư thì cũng là mấy người làm ăn giảo hoạt bạn của ba—hơn nữa vòng của bọn họ phần lớn đều để cầu tài hoặc trừ tà, là loại hạt lớn nhìn rất thô.

Chỉ có duy nhất chiếc vòng mà Phó Diên Thăng đeo hôm nay là nhìn còn nho nhã.

Thích Tự lên lầu rửa mặt mũi, sờ vào túi quần lại thấy tấm danh thiếp của Phó Diên Thăng.

Hắn nhìn qua, vốn định ném đi, nhưng tay vừa giơ đến thùng rác thì dừng lại, đổi ý mở ngăn kéo bàn làm việc chẳng mấy khi dùng đến ra, đặt tấm giấy nhỏ ấy vào.

Chắc hẳn bọn họ sẽ không còn liên hệ gì nữa...

Trải nghiệm như hôm nay, một lần là đủ rồi.

*

Vốn dĩ Thích Tự định ở lại Hải Thành hai tuần, nhưng chuyện của em trai đã giải quyết xong, hắn cũng không có lí do gì để ở lại thêm, bèn nhờ Hứa Kính đặt vé về sớm hơn cho mình.

Đến trước khi xuất phát hắn mới nhắn cho Tiểu Phong thông tin chuyến bay, bởi hôm ấy không phải ngày nghỉ, hắn không muốn phiền đối phương ra sân bay. Thế mà rốt cục em trai vẫn tới, lại còn mang theo cả Lăng Khả... đi tiễn người ta cũng không quên show ân ái.

Thích Tự cố ý châm ngòi giữa hai đứa một câu, khiến em trai nổi điên vì ghen rồi lại thích chí cười như được mùa.

Trước khi chia tay, hắn chợt nhớ đến một chuyện trọng đại còn chưa bàn giao lại, bèn gọi Thích Phong đến dặn dò, “Ầy, giờ có bạn trai rồi thì đừng đi thả thính lung tung nữa nghe chưa?”

Thích Phong bất mãn bật lại luôn: “Em thả thính lung tung hồi nào!?”

Lăng Khả liếc mắt nhìn hắn...

Thích Tự nhíu mày: “Em không cố ý thả, nhưng cái thể chất thu hút ong bướm đó của em lại thả auto thì sao?”

Thích Phong im lặng, nói như thể anh thì không thế ấy...

Thích Tự lại nói: “Em cũng đừng có tùy tiện nhận lời mời kết bạn trên QQ Wechat như hồi trước nữa, học cách lạnh lùng từ chối dần đi.”

“Còn không phải tại trước đây dùng chung tài khoản với anh à, em đâu có tự add mấy người đó để mà rước phiền vào người?” Thích Phong lườm anh, phất phất tay đuổi người, “Thôi đi đi đi, anh thành mẹ trẻ của em từ bao giờ thế?”

Nhìn theo anh trai qua cửa kiểm tra an ninh xong, Thích Phong mới thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng tống tiễn được ông giời này đi.”

Lăng Khả bật cười: “Tôi thấy từ lúc ảnh về, cậu vui vẻ ra mặt còn gì.”

“Vui cái quỷ á, tên đó toàn phá chuyện tốt của tôi thôi, đi rồi mới bớt lo được!” Nói đoạn, Thích Phong cầm điện thoại lên, “miệng một đằng tay một nẻo” nhắn cho anh trai một tin chúc bình an.

Kết quả vừa gửi xong thì nhận được yêu cầu kết bạn mới—”Tôi là Phó Diên Thăng.”

...Ai cơ?

Thích Phong không hề có ấn tượng gì với cái tên này, vì vậy thẳng thừng bỏ qua.

Hai người quay trở lại trường học, vẫn nhàn nhã kịp giờ ăn tối của canteen số 3. Ăn uống no nê về kí túc xá rồi, Thích Phong rút điện thoại ra, lại thấy bên cạnh icon bạn mới hiện chấm đỏ.

Ấn mở ra xem, vẫn là người hồi nãy, nhưng tin nhắn đã thay đổi.

—”Thích Phong?”

Ủa? người này biết mình hả?

Thích Phong tò mò nhấn vào hình đại diện của đối phương, là một cái kính lúp soi vào trục tọa độ XY.

Ban Toán?

Icon giới tính là hình người mini màu xanh lam.

(*lam là nam, đỏ/hồng là nữ)

Nhưng hắn vắt óc nửa ngày cũng không nghĩ ra mình có quen nam sinh họ Phó học ban Toán nào, cho nên lại bỏ qua.

Giữa trưa hai ngày sau, Thích Phong nhận được một cuộc gọi kì lạ.

“Cho hỏi cậu là Thích Phong phải không?” Đầu bên kia truyền đến một giọng nam lành lạnh.

Lúc đó vừa hết tiết <Tổng quan Văn học>, giữa một đám sinh viên chen nhau ra khỏi lớp, Thích Phong đang cười nói với Lăng Khả bên cạnh, đáp: “Hm, đúng rồi, cho hỏi anh là ai?”

Người kia nói: “Tôi là Phó Diên Thăng.”

Thích Phong khựng lại, là người add Wechat của mình đến hai lần kia?

Nghe giọng đối phương có vẻ chững chạc đàng hoàng, Thích Phong cũng lễ phép đáp lại: “Thật xin lỗi, tôi không nhớ chúng ta quen nhau khi nào, anh có thể giới thiệu lại chút không?”

Bên kia trầm mặc trong thoáng chốc rồi lên tiếng: “Chúng ta từng gặp ở quán bar Skyline trên Phong Mậu.”

“...Hả?” Trong đầu Thích Phong hiện lên một đống???, “Nhưng tôi đã đi bar bao giờ đâu.”

Lần này bên kia trầm mặc còn lâu hơn...

Thích Phong áp di động vào gần tai hơn, sốt rột giục một tiếng: “A lô?”

“Cậu thử nhớ lại đi.” Người kia gằn từng chữ, như sợ Thích Phong không nghe rõ, “Ở quán bar, cậu còn bảo tôi hôn cậu...”

Thích Phong vội vàng biện bạch: “Ủa ủa anh trai, tôi bảo anh hôn tôi hồi nào? Anh nhận nhầm người hả?”

Lăng Khả ở bên cạnh khẽ liếc mắt về phía Thích Phong...

“Cậu...” Đối phương dường như vẫn đang định nói gì đó.

Bípp—

Thích Phong trực tiếp cúp máy, mắng vào màn hình một câu “Điên hả” rồi thẳng tay block luôn người kia.

*

Thích Tự ngồi bay mười mấy tiếng mới sang đến New York, về nhà Thích Nguyên Thành vừa thấy hắn liền hỏi: “Em trai con thế nào?”

“Rất tốt.” Thích Tự không nghĩ ba lại để tâm đến vụ việc của em hắn như vậy.

“Rất tốt là sao?” Thích Nguyên Thành vội hỏi, “Đứa “bạn” kia của nó lai lịch thế nào, con tra được chưa?”

“Tra rồi.” Thích Tự giới thiệu qua về Lăng Khả cho ba, “Thằng bé kia học tập không tệ, còn biết chơi piano giống Tiểu Phong, nghe bảo hai đứa gặp nhau từ hồi đi thi cuối cấp tiểu học lận.”

Thích Nguyên Thành xám mặt: “Còn nhỏ thế mà đã...”

“Không phải.” Thích Tự vội vàng cắt đứt suy nghĩ kì quái của ba, “Hồi đó chỉ gặp nhau có một lần ấy thôi, sau này lên đại học chung trường rồi mới quen.”

Thích Nguyên Thành vẫn càu nhàu nói: “Muốn yêu sao không tìm người khác? Ba nhớ hồi trước có con bé nhà họ Hứa hay tìm em con đi chơi ấy, tên Trúc gì ấy, cũng được mà, sao nó lại đi tìm con trai cơ chứ?”

Thích Tự im lặng, cũng biết mình khó tài nào giảng giải được vấn đề tính hướng với một thẳng nam thẳng đuồn đuột như ba mình.

Hắn đưa quần áo và hành lí cho bảo mẫu Anne rồi nói: “Nam thì sao đâu? Ít ra nó không làm con gái nhà người ta to bụng rồi bắt bố đi dọn dẹp hậu quả.”

Thích Nguyên Thành cả giận: “Con ăn nói cái kiểu gì đấy?”

Thích Tự biết ba chỉ mạnh miệng, nên nói thẳng: “Con nghĩ gì thì nói đấy thôi, ba không thấy là so với Mạnh Văn Huy thì Tiểu Phong nhà mình tốt hơn gấp tỉ lần à.”

Mạng Văn Huy là con trai một đối tác làm ăn của ba hắn, cũng ở Mĩ, tầm tầm tuổi Thích Tự.

Bởi vì quan hệ của hai nhà, trước khi vào trung học, Thích Tự cũng hay chơi với hắn, nhưng dần dà, Mạnh Văn Huy càng lớn càng bê tha, ỷ nhà mình có tiền nên làm đủ loại chuyện xằng bậy.

Trong khi đó, Thích Tự lại được Hứa Kính—trợ lí bên người Thích Nguyên Thành có xuất thân từ Ivy League—định hướng trưởng thành theo một cách hoàn toàn khác.

Dần dà, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.

Năm ngoái hắn nộp đơn vào Stafford, thì Mạnh Văn Huy lại phải chờ chú Mạnh bắn tiền mới vào được một trường hạng ba, thế mà vẫn quen thói ăn chơi trác táng, không biết đường mà sống cho đàng hoàng.

Cách đây không lâu, nghe nói tên đó còn làm một nhân viên nữ ở bar có bầu, bị người ta tìm đến tận nhà đòi bồi thường, thiếu chút nữa khiến ông Mạnh tái phát bệnh tim.

Thích Nguyên Thành hiển nhiên cũng biết những chuyện này, nhưng nào có dễ thế mà đã bị thuyết phục, nhẫn nhịn một lát lại hỏi: “Mẹ con nói thế nào?”

Thích Tự: “Mẹ chấp nhận rồi, hơn nữa còn rất thích nhóc kia.”

Thích Nguyên Thành sầm mặt nói: “Thế mà mẹ con cũng để yên được, đúng là hết nói nổi...”

Ba trách em trai thì thôi đi, nhưng lại trách lây sang mẹ khiến Thích Tự không nhịn được nữa, hắn ngẩng đầu nói: “Ba, từ khi ba mẹ li hôn đến giờ, con chưa bao giờ thấy Tiểu Phong vui vẻ như bây giờ.”

Một lời này lập tức khiến Thích Nguyên Thành cứng họng, hôn nhân đổ vỡ là do ông, và sự xa cách với Tiểu Phong suốt bao năm nay cũng luôn là nỗi đau khó tả ở trong lòng. Ông biết mình không có tư cách gì để phán xét, rốt cục chỉ biết thở dài đầy nặng nề.

Hôm sau Thích Tự bay về trường, đến lúc chào tạm biệt, Thích Nguyên Thành lại nhắc đến chuyện này.

“Thích Tự, không phải là ba khó khăn gì về chuyện của Tiểu Phong, nhưng vì xã hội vẫn chưa thực sự chấp nhận điều ấy, ba mới lo cho nó... Bao năm qua, ba đã không ở cạnh nó, không hoàn thành trách nhiệm dạy dỗ nó của mình, và ba thực sự rất hổ thẹn.” Thích Nguyên Thành nhìn Thích Tự, nghiêm túc nói, “Thế nhưng con thì không thể như em, trách nhiệm mà con phải gánh vác lớn hơn Tiểu Phong rất nhiều, bình thường ba vẫn hay mang con đi gặp gỡ những nhân vật có tiếng trong xã hội, cho nên nhất cử nhất động của con càng phải cẩn trọng hơn, có biết không?”

Thích Tự hơi nheo mắt, bình tĩnh nói: “Con biết rồi.”

Gương mặt Thích Nguyên Thành rốt cục cũng giãn ra: “Phải rồi, hè năm nay mà không có kế hoạch gì thì về sớm đi, ba thấy cũng đến lúc nên để con đến công ti trải nghiệm một chút rồi.”

Thích Tự: “Vâng.”

****

<Epilogue>

Một—

Phó Diên Thăng: “Ở quán bar cậu còn bảo tôi hôn cậu.”

Thích Phong: “Đâu ra! Anh đừng có nói láo!”

Lăng Khả: →_→

Thích Phong: “Không phải thật sự không phải tôi tôi không có làm gì hết Khả Khả phải tin tôiiii!” QAQ

Để chứng minh mình trong sạch bèn mắng Phó Diên Thăng: “Anh bệnh à!”

Phó Diên Thăng: “Cậu... Orz Đồ tiểu yêu bội tình bạc nghĩa nhà cậu, cứ chờ đấy!!” (*  ̄︿ ̄)

Thích Tự: “Ghẹo xong chạy thật kích thích! <( ̄︶ ̄)>

Hai—

Thích Nguyên Thành cảm khái đầy xúc động: “Thích Tự, con là do một tay ba nuôi lớn, con tuyệt đối không thể giống em con!”

Thích Tự: “Con biết rồi ba.”

Nhiều năm sau...

Thích Tự: “Xin lỗi ba, con cũng là cong.”

Thích Nguyên Thành: “Sao mày nỡ làm vậy với ba.” QAQ

-

A/N:

Thấy nhiều suy đoán người cứu ca ca là tiểu công, nhưng đừng quên về chênh lệch tuổi tác, lúc ấy công mới có 14 à, cứu Thích Tự là một người hoàn toàn khác, vòng hạt chỉ là tín vật thôi.

-

vtrans by xiandzg

T/N:

• Hải Thành có vẻ chính là Thượng Hải, chương trước còn nhắc đến cái tuyến cầu vượt inner ring đặc trưng của Thượng Hải nữa. Nhưng vì tác giả không xác nhận nên mình vẫn tiếp tục để như vậy nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.