Phúc Hắc Tiên Sinh

Chương 11: Chương 11: Yêu thầm trong tim, cậu đừng nghi ngờ (hạ)




Dung Tiểu Xuân hốt hoảng từ chối ý tốt của ông chủ Bảo, tự mình đón tàu điện ngầm trở về nhà, dọc trên đường đi chỉ cảm thấy một mảng mơ hồ trong đầu. Bảo Du muốn hâm nóng tình cũ, cho nên coi mình làm tri kỷ mà thổ lộ tiếng lòng? Hay là, cậu ta còn tầng ý tứ sâu xa nào nữa?

Dung Tiểu Xuân lắc đầu, mắt hoa một trận.

“Anh, tối vừa uống rượu sao? Sao nhìn ngây ra như vậy.” Dung Hạ nghe thấy tiếng cửa mở, đến xem Dung Tiểu Xuân đứng ở huyền quan nửa ngày chẳng vào nhà, không khỏi chạy qua hỏi.

Dung Tiểu Xuân thở dài một hơi: “Tiểu Hạ này, suy nghĩ của anh xoay vòng hết cả…”

“Làm sao vậy, ” Dung Hạ chi hồn bát quái nóng lên, “Bữa tối hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”

Dung Tiểu Xuân gật đầu, kiên định đáp: “Nhanh đi bật máy tính tìm Mạc Vân, chúng ta lập nhóm chat qua webcam!”

“Tuân lệnh!” Dung Hạ bật người hành động.

Vì thế cuộc họp qua webcam rất nhanh được mở, Dung Tiểu Xuân có chút mất tự nhiên đề camera xuống thấp, nhắm trúng Mạc tiểu thư ở bên kia kêu: “Đồ đần Dung Tiểu Xuân, không được đem camera chiếu xuống nửa người dưới!”

“A, ” Dung Tiểu Xuân đỏ mặt, “Chỉ là tôi không thích nhìn camera trực diện thôi!”

Dung Hạ ở một bên nén cười: “Anh, xin anh nói nhanh qua chuyện chính vậy.”

Dung Tiểu Xuân hắng giọng một cái, lúc này mới ngượng ngùng kể lại chuyện bữa tối hôm nay.

“Có điểm khả nghi.” Sau một lúc trầm mặc, Mạc tiểu thư phát biểu khô khan.

Dung Hạ nói thẳng: “Cái gì có điểm khả nghi hả, căn bản chính là vô cùng khả nghi! Anh Bảo tại sao lại đột nhiên nói với anh tôi chuyện này? Nếu như anh ấy thật sự muốn thổ lộ tâm tình, đi tìm anh của cô không phải mới là bình thường sao?”

Mạc Vân nhớ tới ông anh mặt đen nhà mình, bộ mặt diễn cảm vặn vẹo giải thích: “Quân tử chi giao đạm như thủy.”

“Tôi cảm thấy chắc chắn anh ấy có ẩn ý sâu xa.” Dung Hạ giả bộ.

Dung Tiểu Xuân vò đầu: “Chuyện này có thể có ý nghĩa sâu xa gì chứ, chẳng lẽ là cậu ấy muốn ám chỉ tôi bày tỏ trước?”

“Khụ, khụ!” Mạc Vân không để ý ho sặc sụa.

Dung Hạ cũng là không nói gì chỉ nhìn anh trai. Chẳng qua linh quang chợt lóe, hắn như có ý tưởng: “Vì sao tôi thấy nghĩ như vậy cũng có vẻ rất hợp lý?”

“Hả hả hả?” Trái tim Dung Tiểu Xuân thình thịch nhảy dựng lên.

Mạc tiểu thư đỡ trán, xem ra anh Tiểu Du quả thực đã đi nước cờ hiểm.

Ba người lại trầm mặc một hồi, Dung Hạ hừ một tiếng: “Anh, cầu hai người nhanh chóng cùng một chỗ đi!”

“Cái gì mà cùng một chỗ, mệt mỏi quá đi, tắm rửa rồi ngủ vậy!” Dung Tiểu Xuân quyết định nhanh chóng, đi loẹt xoẹt trốn vào phòng tắm.

“Con đà điểu kia lại muốn dùng ‘giấc ngủ đại pháp’ để hóa giải phiền não rồi.” Dung Hạ với Mạc Vân gián đoạn hội thoại nhóm.

Giấc ngủ đại pháp tuy rằng có thể làm người ta tạm thời quên đi phiền não, nhưng cũng không phải tốt đến mức tùy tiện sử dụng. Khi làm phiền não mạnh tới mức độ nhất định, sẽ phát sinh ra một loại tên là ‘mất ngủ pháp bảo’ ngăn lại ‘giấc ngủ đại pháp’.

“Yêu người giống như ngủ ngồi trên xe lửa, trong mơ lắc tới lắc lui kinh hãi hoảng sợ. Ngủ một chút rồi bừng tỉnh, mở mắt nhìn ra ngoài thì đã đến nơi rồi…”

Dung Tiểu Xuân ngồi ở cầu thang hẹp hẹp bên cạnh tầng thượng, dùng di động bật bài hát của Bành Cao Tuệ. Hôm nay lời nói của Bảo Du như thả vào lòng cậu một hòn đá, thế nào cũng cọ xát đến phát đau phát đớn. Cái loại hoang mang này, thật giống ở trong mơ lắc tới lắc lui.

Đến tột cùng là cậu ta có ý gì đây? Cậu ta thích mình sao?

Phỏng đóan như vậy thật khó hiểu, không dám nói ra khỏi miệng, trộm giấu ở trong lòng.

Dung Tiểu Xuân xoa xoa hai má, đột nhiên có chút nắm bắt không chính xác. Bản thân rốt cuộc nên vui vẻ, hay là buồn bã? Vui vẻ gì chứ, Bảo Du thật sự thích mình sao? Cậu ta thích mình cái gì, từ khi nào thì bắt đầu thích mình?

Cậu có chút buồn bực, rõ ràng đã muốn chuẩn bị thật tốt để đi bày tỏ, nhưng bỗng nhiên nội dung vở kịch sắp đến, sau đó chính mình đã bị xuất hiện trầm trọng.

Tực hồ phảng phất đã có được cảm tình, nhưng hơn nữa vẫn là bất an cùng do dự. Lưu Gia đã viết: “Bởi vì ta yêu ngươi, cho nên cam bái hạ phong”. Vì thế hạ mình thấp xuống, cậu có thể coi tôi là bảo bối không?

“Là cam nguyện cũng sẽ chẳng sợ khó khăn, không cam lòng sớm lên tiếng thét gào. Tanh muốn em, chuyện khác cũng không để ý. Ngang ngược thành dũng cảm, mờ mịt thành thư thái…”

Khẽ hát, tựa hồ có thể thực sự biến thành dũng cảm. Bài hát này mười năm trước còn có thể khiến mình tỉnh lại, nhưng bây giờ nghe, rồi lòng lại chua xót vô cùng. “Đến được” mức đơn giản như thế, vậy mười năm nhẫn nại cùng ủy khuất này là cái gì đây? Dung Tiểu Xuân tạch một chút mở một lon bia, chuẩn bị mượn rượu giải sầu.

Trong phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Trên cầu thang chật hẹp, ánh sao sáng đầy trời, cca khúc thương cảm, còn có mấy lon bia trang sức.

Đây chính là một người thất tình nên lãng mạn a! Dung Tiểu Xuân mơ màng nghĩ.

Đằng kia, ông chủ Bảo sau khi về nhà khó có thể ngồi yên bất chợt nghĩ không phải mình lại sai lầm rồi chứ, tâm tình lẫn dáng vẻ Tiểu Xuân cả buổi tối khiến hắn thực lo lắng. Chẳng qua hắn vẫn chưa gọi điện thoại cho Mạc Vân thẳng thắn bảo hắn đơn độc độc hành động, thì đã nhận được điện thoại của Mạc Vân.

“May mà anh muốn nói cho anh ấy biết chuyện như vậy!” Mạc tiểu thư bên kia đầu dây điện thoại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Bảo Du cười khổ: “Có chút suy tính hơn thiệt trong lòng.”

“Anh Tiểu Du, vì cái gì sao đột nhiên nói ra chuyện như thế?” Mạc tiểu thư nghe giọng điệu hắn có phần phiền não, bất giác hạ giọng.

“Chính là chợt rất muốn nói cho cậu ấy ” Bảo Du ngồi trên ghế sa lon xoa xoa ấn đường, “Đột nhiên cũng rất muốn nói hết lập tức.”

“Vậy tại sao không thể nói hết?” Mạc Vân bất đắc dĩ hỏi.

Bảo Du trầm mặc một thoáng, mới đáp: “Vốn anh chỉ cần nhìn thấy cậu ấy là có thể an tâm, gặp được lại cảm thấy phấn chấn. Cho đến khi anh tìm được blog của cậu ấy, đến khi anh phát hiện hóa ra cậu ấy thích anh nhiều năm như vậy. Anh khi đó đã nghĩ, nếu như là cậu ấy, nhất định có thể vô cùng vui vẻ ở chung một chỗ, nhất định sẽ khác ngày trước. Nhưng mà cậu ấy chỉ có cho đi tình cảm, cự tuyệt không nói ra, anh đột nhiên không biết làm thế nào để đối xử với cậu ấy.”

“Cho nên anh đau lòng sao?”

“Đúng vậy, ” Bảo Du hừ lạnh một tiếng, “Anh ám chỉ rõ ràng vòng vèo như vậy, cậu ấy tại sao lại không phát hiện.”

“Ha ha ha ha…”

“Vốn anh muốn tiến hành từng bước, sau đó thời điểm thích hợp nói cho cậu ấy biết, nhưng hắn lại bắt đầu đi xem mắt, ” Bảo Du nói xong, có chút ý nghiến răng nghiến lợi oán hận, “Tâm ý của anh, cậu ta thật sự một chút cũng không cảm nhận được!”

“Ha ha ha, tựa hồ nghe qua đúng là cố gắng khiến ta khó chịu.”

Bảo Du hít một hơi sâu rồi thở dài: “Cậu ta rõ là chậm chạp muốn chết, anh nuốt không trôi cơn tức này!”

“Hai người các anh đều tự mình rối rắm, thật sự là vô cùng kì lạ. Anh Tiểu Du, khí phách của anh đâu rồi?” Mạc Vân dở khóc dở cười. Hai người này một người tự rỗi loạn một kẻ ngầm chịu đựng không phát, đến tột cùng là ai tra tấn ai?

Bảo Du vẫn chưa trả lời, chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại thay đổi thanh âm: “Đồ đần, mau hành động đi.” Kia đúng là giọng Mạc Ngôn, một bên còn có tiếng cười của Mạc Vân. Hừ, gặp phải anh em tốt thanh mai trúc mã! Ông chủ Bảo bị cười nhạo thẹn quá hoá giận cúp điện thoại.

Lần đâu yêu thương tổn hao hết dịu dàng và kiên nhẫn, chẳng qua chỉ có một mình nhiệt tình. Dần dần tâm sức trở nên không tốt, thì vẫn phải làm bộ tinh thần phấn chấn mỗi ngày. Trong tim lặng lẽ hở miệng vết thương, ngoài mặt vẫn là tiêu sái phong lưu. Về sau suy nghĩ dứt khoát buông tha cái gốc tình cảm này đi, đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng!

Nhưng là lần thứ hai động tâm, chuẩn bị thật cẩn thận đối tốt với người kia, muốn dùng buồn chán mai phục, mong được kỳ tích khi bất ngờ đánh tới. Muốn dùng tâm tư chu chu đáo đáo, mỗi ngày đều đối tốt với cậu ta một chút, phải chăng sẽ có một ngày cậu ấy sẽ không rời khỏi chính mình. Nhưng mà người trong tim kia lại tuyệt nhiên chẳng thể cảm nhận được tình nghĩa của mình. Có đôi khi cảm thấy tức giận, lại muốn cậy mạnh cắn răng nhịn xuống cầu xin một sự viên mãn. Nghĩ rằng tình yêu có thể ôm cây đợi thỏ, rốt cuộc toan tính khó thành.

Bất quá đều là tra tấn bản thân thôi. Toàn bộ thầm thương cùng khổ tâm, đều là tra tấn bản thân.

Dung Tiểu Xuân, tôi biết màu sắc cậu thích nhất, tôi biết đồ ăn cậu thích nhất, tôi biết ca khúc cậu thích nhất, tôi biết bộ phim cậu thích nhất, tôi biết tạp chí cậu thích nhất, tôi biết nơi cậu hướng về, tôi biết toàn bộ khẩu vị ăn vặt cậu thích, tôi biết cậu bốn giờ bốn mươi phút chiều sẽ bắt đầu thưởng trà.

Quà tôi tặng cho cậu, đều bọc bằng màu cậu thích; mỗi lần tôi mời cậu đi ăn, chỉ gọi món mà cậu thích; trước khi đi ngủ tôi đều nghe bài hát cậu thích nhất, nghĩ cậu sẽ hay ngâm nga; mỗi lần không chút để ý mà đưa đồ ăn vặt cho cậu, đều là tự tay tôi chọn. Tôi lấy sơ yếu lý lịch của cậu, dựa theo thư điện tử của cậu mà tìm kiếm cậu trên mạng. Dù cho chỉ là một chút manh mối dấu vết, chỉ muốn gặp lại cậu nói vài câu.

Còn cậu, khi nào mới có thể rời khỏi thế giới của mình, chứng kiến chiếc lưới tôi dùng tình yêu dệt thành đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.