Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 32: Chương 32: Bản cung muốn cưới Ngọc Chi Lan!




Editor: tieudangnhi

Dáng vẻ Hạ Hầu Nam một bên tận tình khuyên nhủ, một bên an ủi, làm cho Ngọc Phi Yên cảm thấy rất ghê tỏm.

Nàng tung tin đồn Ngọc Kinh Lôi chết, thật đúng là một biện pháp tốt a!

Hoạn nạn thấy lòng người! Vừa lúc thông qua chuyện lần này, mới thấy rốt cuộc ai mới là người thật tâm hy vọng Trung Nghĩa hầu phủ bình an, ai xem náo nhiệt, ai bỏ đá xuống giếng, tất cả đủ loại, xừa nhìn thì hiểu ngay!

Hạ Hầu Nam nếu thật sự tôn trọng Trung Nghĩa hầu phủ, tôn trọng nàng. trước tiên nên nghe chuyện gì xảy ra rồi hả đưa ra quyết định, mà không phải nhận định hết thảy mọi chuyện đều là lỗi của Ngọc Phi Yên nàng.

Xem ra, không có Ngọc Kinh Lôi, cái tên thái tử này đã không kềm nén được rồi.

Hắn cố sức nghĩ cách thoát khỏi hôn sự này, nàng vừa lúc cũng rất chướng mắt hắn!

Chỉ là, Hạ Hầu Nam muốn đem tiếng hôi đổ lên người nàng, giúp hắn tạo thêm thanh danh tốt, làm thối Trung Nghĩa hầu phủ, bản thân còn được tự do, giành hết thảy sự đồng tình của dân chúng, không có cửa đâu!

Phải làm, cũng là do nàng xé rách mặt nạ ghê tỏm của tên Hạ Hầu Nam, là nàng không cần hắn!

“Lời nói của thái tử điện hạ rất có đạo lý!”

Nghĩ rõ kế sách, Ngọc Phi Yên mỉm cười, ngay khi Hạ Hầu Nam cho rằng nàng vẫn nghe lời hắn trước sau như một, vì chuyện này mà từ bỏ mà cảm thấy tiếc nuối, ngay khi Ngọc Phi Yên nói xong lời phía sau, sắc mặt Hạ Hầu Nam nhất thời bến thành màu gan heo.

“Nhưng mà, ba mươi đại bản này không thể không đánh! Cho dù có bệ hạ ở đây, ta cũng muốn trừng trị nàng ta! Bởi vì phần tôn vinh này bệ hạ ban cho ta, không phải ai cũng có thể tuỳ giẫm lên!”

Tuy rằng Ngọc Phi Yên bám chặc việc này không buông, lại rất hợp ý với kỳ vọng trong lòng Hạ Hầu Nam. Nhưng cường thế kia của Ngọc Phi Yên làm cho hắn cực kỳ không quen.

Tiểu phế vật này trước kia luôn ngốc hề hề trốn ở một bên vụng trộm nhìn hắn, thậm chí chỉ cần nhìn thấy hắn mỉm cười một cái, liền ngây ngô cười rất lâu. Chỉ cần là lời hắn nói, Ngọc Phi Yên đều sẽ nghe, căn bản sẽ không nói từ “Không”, càng miễn bàn là không nể mặt như bây giờ.

Lửa giận lúc nãy đang đè nén, nháy mắt lại bùng lên trong lòng Hạ Hầu Nam.

Không có Ngọc Kinh Lôi che chở, Ngọc Phi Yên còn cả gan làm loạn như vậy. thật sự là nên nói nàng ta là ngu ngốc, hay là nàng ta cho rằng một phong hào Lương Ngọc quận chúa thì rất giỏi sao?

Nếu Ngọc Phi Yên đã muốn ồn ào như vậy, chuyện này liền huyên náo càng lớn càng tốt!

Tốt nhất để cho tất cả mọi người biết, thái tử phi tương lai chính là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn độc ác, nàng ta như vậy căn bản không xứng làm thái tử phi!

“Ngọc Phi Yên, ngươi có phải quá độc ác hay không! Chi Lan tiểu thư chính là tỷ tỷ ruột của ngươi! Ba mươi đại bản đánh vào trên người một cô nương như vậy, ngươi có nghĩ lại đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào không! Ngươi như vậy thật sự làm ta rất thất vọng rồi!” (diễn nào, nhập vai vào!!!)

Thái độ đối với Hạ Hầu Nam, Ngọc Phi Yên chọn trực tiếp làm ngơ, ngươi thất vọng cùng ta thì có liên quan gì chứ?

“Đánh mạnh vào cho ta! Đáh tới khi nào nàng ta nhận sai mới thôi!” Không thèm để ý tới Hạ Hầu Nam, Ngọc Phi Yên ra lệnh, lập tức có người bắt lấy Ngọc Chi Lan, ấn nàng ta quỳ xuống đất.

“Các ngươi, các ngươi to gan!”

Ngọc Phi Yên lơ đi lời nói của hắn còn chưa tính, ngay cả hạ nhân Trung Nghĩa hầu phủ cũng không đem lời nói của thái tử như hắn để vào mắt, Hạ Hầu Nam không khỏi nổi trận lôi đình.

Nhưng mà lão Khôi chỉ phục tùng mệnh lệnh riêng của Ngọc Phi Yên, ở trong mắt hắn cũng chỉ có một mình nhị tiểu thư, thái tử kia kiêu căn làm gì a, ngài nha, tránh sang một bên!

“Đánh!”

Ngọc Phi Yên ra lệnh một tiếng, đại bản năng nề “Pằng pằng” đánh vào người Ngọc Chi Lan.

“Thái tử điện hạ cứu mạng a! Độc phụ này muốn giết ta! Tiểu phế vật, ngươi sẽ không chết tử tế đâu! Ngươi là kẻ quái dị, độc phụ…” Ngọc Chi Lan thét chói tai, tiếng kêu thê lương, chỉ là nàng còn chưa rống lên câu thứ hai, lão Khôi đã cầm khăn lau nhét vào miệng nang ta.

Từ đầu đến cuối, tự nhiên xảy ra trước mặt Hạ Hầu Nam, hoàn toàn không có người coi lời nói của hắn là gì, không thèm để vào trong lòng, càng miễn bàn đến chuyện kính nể vị hoàng thái tử này.

Hạ Hầu Nam cho tới bây giờ còn chưa gặp chuyện nan giải như vậy, cho dù là lúc đạp lên tứ hoàng tử, trở thành thái tử, cũng chưa bị người trực tiếp bơi nhọ hắn như vậy!

Đáng giận! Hắn siết chặt tay, trên mu bàn tay nông ta.

Từ đầu đến cuối, tự nhiên xảy ra trước mặt Hạ Hầu Nam, hoàn toàn không có người coi lời nói của hắn là gì, không thèm để vào trong lòng, càng miễn bàn đến chuyện kính nể vị hoàng thái tử này.

Hạ Hầu Nam cho tới bây giờ còn chưa gặp chuyện nan giải như vậy, cho dù là trước kia làm tứ hoàng tử, hay khi trở thành thái tử, cũng chưa từng bị người trực tiếp bôi nhọ hắn như vậy!

Đáng giận! Hắn siết chặt tay, trên mu bàn tay nổi gân xanh. Thật sự rất đáng giận mà!

“Dừng tay cho bản cung!”

Lần đầu tiên, Hạ Hầu Nam dùng đến “Bản cung”…

Vì muốn biểu hiện của mình bình dị gần gũi, chiêu hiền đãi sĩ, thời điểm khi Hạ Hầu Nam làm hoàng tử, chỉ là tự xưng “Ta”, mặc dù lên làm thái tử, cũng luôn noi theo thói quen này.

Nhưng hôm nay, vị thái tử khiêm tốn thuần lương trong ấn tượng mọi người, rốt cuộc cũng để lộ tính cách của chính mình.

Hai chân đem đại bản đánh trên người Ngọc Chi Lan đá văng ra, Hạ Hầu Nam đỡ Ngọc Chi Lan lên, nhanh chóng ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng ta, để Ngọc Chi Lan dựa vào người mình.

“Hôm nay có bản cung ở đây, các ngươi ai dám động thủ!”

Ngọc Phi Yên nhìn Hạ Hầu Nam diễn nửa ngày rốt cuộc nhịn không được cũng phát tác, xúc động là ma quỷ, thái tử điện hạ, ngươi thua!

“Pằng pằng!” Bàn tay thon dài trắng nõn của Ngọc Phi Yên vỗ mạnh, từng tiếng từng tiếng, giống như vũ điệu mùa xuân, tiếng vỗ tay cực kỳ dễ nghe :”Thái tử điện hạ, đại tỷ ta tốt xấu gì cũng đang mặc áo tang, ngài không để ý lễ tiết như vậy, trước mặt mọi người cùng nàng ôm ôm ấp ấp, thực làm nghĩ Trung Nghia hầu phủ ta không có người sao, dễ khi dễ như vậy sao!”

Ngươi không đạo lý, ta cũng càn quấy!

Ngọc Phi Yên cũng không còn nhẫn nại cùng Hạ Hầu Nam dây dưa, trực tiếp cho chụp mũ hắn. Thái tử điện hạ, ngươi không phải muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Ta đây sẽ phá hủy đi thanh danh tốt của ngươi, nhìn ngươi có thật sự bỏ được mỹ danh đổi lấy mỹ nhân hay không!

Chỉ là trong chốc lát, Hạ Hầu Nam liền hiểu được ý tứ của Ngọc Phi Yên.

Nàng đây là đang hắt nước bẩn lên người hắn sao?

Phế vật này khi nào trở nên lợi hại như vậy chứ?!

Không kịp suy xét biến hoá của Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Nam buông tay, muốn cùng Ngọc Chi Lan phân rõ ranh giới.

Hạ Hầu Nam lại không thể lường trước, ngay vào thời khắc quan trọng Ngọc Chi Lan lại giả bộ bất tỉnh, ngất xỉu nhưng vẫn không quên dùng hai tay gắt gao ôm lấy hắn, căn bản không chịu buông tay.

Trong lòng Ngọc Chi Lan rất tõ ràng, Hạ Hầu Nam là hi vọng duy nhất của nàng.

Cho dù là nàng đã muốn gả cho Hạ Hầu Nam làm thái tử phi, đối với hắn chung tình độc nhất, hay là giờ phút này nàng phải chết sống bám lấy cọng rơm cứu mệnh này, Ngọc Chi Lan biết chính mình sẽ không, cũng không thể buông tay.

Nàng làm như vậy, Hạ Hầu Nam nhất thời do dự.

Hắn không thể gỡ bàn tay của nàng ta ra khỏi người, càng không thể đá nàng ta sang một bên, đó là việc chỉ có Lâm Giang Vương Hạ Hầu Kình Thiên mới làm. Huống chi Ngọc Phi Yên đang nhìn hắn bằng thái độ khinh miệt, ánh mắt cười nhạo nhìn hắn, bị một ả phế vật đùa cợt, cũng trực tiếp kích thích tâm lý phản nghịch của Hạ Hầu Nam.

“Bản cung làm việc, không cần ngươi thuyết giảng đạo lý. Chi Lan tiểu thư tài mạo song toàn, ôn nhu mỹ lệ, so với ngươi tốt hơn gấp ngàn lần! Đúng là nữ tử hợp ý bản cung, cùng bản cung rất xứng đôi, bản cung muốn kết hôn với nàng, ngươi có thể thế nào!”

Hạ Hầu Nam nói đúng tình hợp lý, hắn nào đâu biết rằng, một phen giận dỗi này, trực tiếp lọt vào trong tay triều thần đang đi bước vào cửa Trung Nghĩa hầu phủ thăm hỏi.

Hướng quản gia vừa dẫn Lâm Giang Vương, Tào các lão, Chu thừa tướng, Phùng thượng thư, Liêm ngự sử tiến vài, tất cả đều là trọng thần trong triều, liền nghe thấy câu nói muốn kết hôn cùng Ngọc Chi Lan kia của Hạ Hầu Nam.

Lần này, vài vị lão thần đều sợ ngây người.

Chờ đến khi nhìn thấy Hạ Hầu Nam ôm Ngọc Chi Lan, hai người cực kì thân mật đứng chung một chỗ, các đại thần càng không thể tin được hai mắt của mình.

Ngọc lão Hầu gia còn nằm trong quan tài, thái tử lại đứng trước Trung Nghĩa hầu phủ nói những lời này, đối tượng lại là đại tiểu thư của Trung Nghĩa hầu phủ, đây thật sự là không có đạo đức đức vô sĩ mà… Vài vị đại thần không khỏi trao đổi ánh mắt cùng nhau.

Xem ra vị thái tử này bình thường đều là nguỵ trang bằng vỏ bộc thiện lương ôn hoà, nếu bọn họ không đến đúng vào lúc này, muốn thăm viéng đưa tiễn Ngọc Kinh Lôi, thì chắc cũng không nghe được lời nói cả gan làm loạn này.

“Gia đây lần đầu tiên biết Tiểu Tứ là vị thái tử phong lưu thích mỹ nhân, chỉ là lựa chọn hôm nay thông báo với mỹ nhân, có phải chọn sai thời điểm hay không a----“

Khi giọng nói lành lạnh từ từ của Hạ Hầu Kình Thiên từ phía sau truyền đến, Hạ Hầu Nam trấn động, lập tức xuất ra một trận mồ hôi lạnh, đợi hắn xoay người, nhìn thấy nhiều đại thần như vậy, trong đó cũng không thiếu tâm phúc của Hạ Hầu Quân Vũ, đầu óc Hạ Hầu Nam nhất thời mơ hồ, triệt để trấn kinh rồi.

“Chúng thần tham kiến thái tử điện hạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.