Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 45: Chương 45: Tần thái hậu chết




“Chu Liệt, to gan! Ngươi muốn tạo phản sao?!” Thấy Chu Liệt dám động thủ với Hạ Hầu Kình Thiên, Hạ Hầu Quân Vũ phẫn nộ không thôi.

“Thần là dựa theo ý chỉ của thái hậu mà làm việc, thỉnh xin bệ hạ tránh ra!”

Chu Liệt không chút khách khí, vung tay lên, chưởng phong đem Hạ Hầu Quân Vũ bức lui sang một bên.

“Này Xa Công, ngươi đây là thẹn quá hoá giận sao?” Chu Liệt thế tới rào rạt, Hạ Hầu Kình Thiên ngược lại lại rất bình tĩnh, tay phải vươn hai ngón tay, thoải mái đem Minh Nguyệt đao của Chu Liệt đẩy ra :”Trình độ này của ngươi, miễn cưỡng có thể thông qua giúp gia làm đá kê chân cho mèo con! Thật sự là quá tiện nghi cho ngươi!”

Chu Liệt còn chưa kịp hiểu ý tứ của Hạ Hầu Kình Thiên, đối phương đã thối lui sang một bên, bóng dáng màu trắng ngăn cản đường đi của Chu Liệt.

“Chu Liệt, ân oán giữa ngươi và ta còn chưa kết thúc!”

Đánh giá Chu Liệt, Ngọc Phi Yên gật gật đầu.

Hạ Hầu Kình Thiên nói không sai, Chu Liệt là kẻ địch đầu tiên nàng gặp được, chỉ có đạp lên hắn đi lên, mới có thể đứng ở nơi rất cao, đây không phải là một khối đá kê chân vô cùng tốt hay sao!

“Hừ! Tiểu nha đầu ngông cuồng, khẩu xuất cuồng ngôn! Ngươi muốn chết, ta sẽ thanh toàn cho ngươi!” Thấy Ngọc Phi Yên tự mình đưa đến cửa tìm chết, trong lòng Chu Liệt rất hứng khởi. Vừa rồi bị Hạ Hầu Kình Thiên ngắt lời, hắn cũng chưa có lý do để trừ bỏ Ngọc Phi Yên, bây giờ chính là cơ hội vô cùng tốt a!

Chờ giết xong Ngọc Phi Yên, sau đó lại đi giết Hạ Hầu Kình Thiên!

Một lần giải quyết xong hai kẻ phiền toái, đúng lúc!

Ngay khi Chu Liệt còn đang âm thầm cao hứng, không gian trống rỗng đột nhiên toát ra một cỗ lực lượng vô hình, đưa hắn cùng Ngọc Phi Yên nâng lên.

Phanh---

Nóc nhà Từ Ninh cung bị cỗ lực lượng này xốc lên, chỉ chờ khi đem Chu Liệt cùng Ngọc Phi Yên nâng lên giữa không trung, lực lượng này mới đột nhiên biến mất, hoá thành bình chướng màu tím nhạt, đưa hai người bọn họ bao ở bên trong.

Đây là… Kết giới?

Nhìn thấy bong bóng màu tím nhạt vĩ đại bao lấy bản thân, Chu Liệt sợ tới mức thiếu chút nữa ném luôn cả Minh Nguyệt đao.

Chỉ có Thần Tôn mới có thể dùng huyền lực ngưng tụ ra loại kết giới chuyên dụng của mình, trên đại lục khi nào thì xuất hiện Thần Tôn? Đại nhân vật cấp Tôn Thượng, làm sao có thể hạ thân cao quý của mình đến một nơi cằn cỗi lạc hậu như vậy! Huống chi còn có chế ước pháp tắc của thiên địa, mặc dù Thần Tôn đến nơi đây, huyền lực cũng sẽ bị áp chế, chỉ có thể đạt tới trình độ Võ Tông, làm sao có thể ngưng trụ ra kết giới chứ!

Chu Liệt không tin những gì chính mình đang nhìn thấy, cầm lấy Minh Nguyệt đao, sử dụng toàn bộ sức lực phá tan kết giới, nào ngờ còn chưa đụng tới kết giới màu tím nhạt, đã bị lực lượng to lớn bắn ngược trở về, thiếu chút nữa bị thương cả chính mình, Chu Liệt thế này mới nhận rõ hiện trạng.

Quả nhiên là kết giới!

Chẳng lẽ vị đại nhân kia là đang trốn ở một nơi bí mật gần đó quan sát?

Hắn hiện tại làm như vậy, đến cùng là có ý tứ gì?

“Không buết tôn thượng giá lâm, Chu Liệt chưa kịp nghênh xá, thỉnh xin tôn thượng thứ tội!” Chu Liệt hơi giật mình, cung kính quỳ xuống hành lễ. mặc dù hắn ở Đại Chu Quốc đứng ở vị trí thứ nhất, được người người kính ngưỡng, nhưng đây là một thế giới dựa vào thực lực nói chuyện, ở trước mặt Thần Tôn, Chu Liệt cũng không là cái gì.

Nhìn Chu Liệt nhanh hóng thay đổi thái độ bá đạo, trở nên hèn mọn quỳ trên mặt đất, Ngọc Phi Yên liền cảm thấy buồn cười.

Lão tử này vừa rồi còn dùng dáng vẻ đệ nhất thiên hạ nhìn nàng, lúc này lại khúm núm giống như một tên nô tài, thật đúng là rất buồn cười!

Hai người khi không xuất hiện trên không trung giữa kinh thành, lập tức hấp dẫn lực chú ý của nhóm bách tính, tất cả mọi người đều bận rộn vây lại, ngửa đầu vây xem tình cảnh hiếm thấy này.

“Mau nhìn! Là Võ Thần đại nhân! Võ Thần đại nhân đang quỳ trước một vị cô nương!”

“Ý, người kia không phải là nhị tiểu thư của Ngọc gia sao? Võ Thần đại nhân vì sao quỳ trước mặt nàng a?”

“Chậc chậc, chẳng lẽ những gì Ngọc Phi Yên nói đều là sự thật? Võ Thần đại nhân thật sự cùng thái hậu có tư tình? Hắn bây giờ là đang làm gì a? Đang cầu xin Ngọc cô nương không cần nói ra ngoài sao?”

Giọng nói bách tánh liên tục không ngừng truyền vào trong tai Chu Liệt.

Vô liêm sỉ! Những người này tất cả đều là bọn ngu dốt!

Ngay khi Chu Liệt nghĩ muốn đứng lên phản bác, lực lượng biến mất vừa rồi lại xuất hiện, ấn đầu của hắn, “Thùng thùng thùng”, dập đầu ba cái trước mặt Ngọc Phi Yên.

“Nhìn, ta nói không sai chứ! Võ Thần đại nhân đang dập đầu trước mặt Ngọc cô nương kìa!”

“Ta không có---“ Chu Liệt cắn răng, không dám tránh thoát. Lực lượng này khiến hắn cảm thấy sợ hãi cùng khủng hoảng, đối phương có thể dễ dàng bóp chết mình, hắn nào dám nhúc nhích.

“Chu Liệt, ngươi đối với ta hành lễ lớn như vậy, sẽ làm ta tổn thọ!” Ngọc Phi Yên đã đoán ra nhân vật làm ra trò này là ai.

Trừ bỏ cái tên kiêu ngão cường hãn lại thích bao che khuyết điểm Hạ Hầu Kình Thiên kia ra, ai sẽ lợi hại như vậy chứ!

Ngay khi trong lòng Chu Liệt muốn phát điên, lực lượng kia lại lần nữa biến mất, một giọng nói quen thuộc truyền đến :”Mèo con, đây là trận chiến thứ nhất của ngươi, thắng gia sẽ tặng ngươi một phần đại lễ!”

“Hạ Hầu Kình Thiên, là ngươi?” Giọng nói này Chu Liệt rất quen thuộc, không phải Hạ Hầu Kình Thiên thì là ai! Trong lòng Chu Liệt liền chấn động.

Hạ Hầu Kình Thiên làm sao có thể lợi hại như vậy!

Thấy Chu Liệt còn chưa nhận ra hiện thực, Ngọc Phi Yên cảm thấy hắn thật đáng thương.

Sắp chết đến nơi còn chưa biết bản thân vì sao mà chết, thật đúng là kẻ ngu xuẩn!

Ngọc Phi Yên cười lạnh, tay phải lấy ra một cây sáo, lấy sáo thay kiếm, chỉ thẳng vào cổ họng của Chu Liệt, mặc dù Chu Liệt sớm đã có phòng bị, thời điểm lắc mình né tránh vẫn chậm đi một chút, lỗ tai bị cây sáo xẹt qua một vết cắt nhỏ, máu tươi ứa ra.

“Đánh đi! Võ thần đại nhân cùng phế vật Ngọc gia đánh nhau!” Nhóm người hưng phấn kêu lên.

“Thiên, mắt ta bị mù sao? Ta thế nhưng lại nhìn thấy Ngọc Phi Yên có thể cùng Võ Thần đại nhân so chiêu, nàng ta nơi nào là phế vật, rõ ràng chính là thiên tài a!”

“Mười chiêu… Mười lăm chiêu… Hai mươi chiêu! Ta dựa vào! Ngọc tiểu thư quá lợi hại! Ta quyết định, từ bây giờ Ngọc đại nhân chính là thần tượng của ta, Ngọc đại nhân, ta muốn làm tuỳ tùng của người!”

“Ngọc đại nhân quá lợi hại! Ngọc đại nhân, ta rất sùng bái người!”

Bách tính kinh thành điên cuồng hét chói tai.

Có thể tận mắt thấy cao thủ so chiêu, khiến cho tất cả mọi người kích động không thôi. Đặc biệt là Ngọc Phi Yên đã từng bị mọi người cười nhạo là phế vật lại xuất thế ngang trời, thực lực ngang ngửa Chu Liệt, tương xứng, càng khiến cho người xem nhiệt huyết cao trào! Phế vật biến thành thiên tài, đạt chính là nghịc thiên siêu cấp lớn toàn tập a!

Trong Từ Ninh Cung, Hạ Hầu Kình Thiên ngẩng đầu nhìn không trung, có một loại cảm giác vui mừng như nhà có con gái lớn trưởng thành.

Mặc dù Chu Liệt cao hơn Ngọc Phi Yên ba giai, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên một chút cũng không lo lắng cho nàng. Gia đều tự mình đích thân ra trận bồi luyện, nếu như mèo con còn chưa tiến bộ, vậy chính là đang cô phụ một phen khổ tâm của gia!

Hạ Hầu Kình Thiên chuyên chú nhìn, nào biết một bóng dáng lén lút xuất hiện sau lưng hắn.

“Tiểu dã chủng, ngươi đi chết đi!”

Tần thái hậu cười đến âm hiểm, hai tay nắm chuỷ thủ thẳng hướng đâm về phía Hạ Hầu Kình Thiên.

Ngay khi Tần thái hậu cho rằng bản thân nhất định sẽ đắc thủ, một thanh bảo kiếm liền đâm thủng phía sau lưng bà, xuyên qua trước ngực bà. Khi nhìn thấy người ra tay chính là Hạ Hầu Quân Vũ, Tần thái hậu giật mình thất vọng, nặng nề ngã quỵ trên đất.

“Hoàng thượng, ngươi…” Tần thái hậu từng ngụm từng ngụm hộc ra máu, thế nào cũng không tin được Hạ Hầu Quân Vũ sẽ động thủ với mình.

“Ngươi vì sao muốn che chở… Hắn…”

Hạ Hầu Quân Vũ rút thanh bảo kiếm đẫm máu đi đến bên người Tần thái hậu, nửa quỳ trên mặt đất, môi ghìm sát bên tai Tần thái hậu :”Mẫu hậu, người ngươi luôn miệng nói tiện loại, dã chủng, chính là nhi tử thân sinh của trẫm, là cốt nhục duy nhất mà Yên tỷ tỷ đã lưu lại cho trẫm…”

Hạ Hầu Quân Vũ cũng không tận lực che giấu tiếng nói của mình, doạ Lệ tần ngay người đang bên cạnh, đôi mắt mở thật to, không thể nào tin nhìn chằm chằm Hạ Hầu Quân Vũ.

“Phặt---“ Không đợi Lệ tần kịp phản ứng, Hạ Hầu Quân Vũ lại giơ bảo kiếm lên, đầu Lệ tần liền bị chém đứt, ngã nhào ở trước mặt Tần thái hậu.

“Lệ tần ám sát thái hậu, bị trẫm trực tiếp xử tử!”

Nhìn ánh mắt lãnh khốc của Hạ Hầu Quân Vũ, trong lòng Tần thái hậu lạnh run. Thì ra là thế, khó trách hắn một mực đối với Hạ Hầu Kình Thiên sủng ái có thừa, thì ra là vì vậy.

“Ai gia là… Là mẫu thân thân sinh của ngươi! Ngươi… Ngươi giết mẫu, thiên địa khó dung!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.