Phúc Hắc Tổng Tài, Tôi Yêu Anh

Chương 2: Chương 2




Tiêu Hiên vì một ánh mắt cầu xin đáng yêu của em trai mình mà đã phải đi dạo phố cùng Tiêu Nhiên mất 3 giờ đồng hồ.Khi hai anh em đang đi dạo phố thì gặp phải Mạc Ngạo đang đi khảo sát thị trường. Vốn Tiêu Nhiên và Mạc Ngạo là sinh viên cùng trường, chẳng qua Mạc Ngạo tốt nghiệp sớm hơn Tiêu Nhiên 3 năm. Tiêu Nhiên vốn đã hâm mộ đàn anh này từ lúc đi học nên lúc nhìn thấy Mạc Ngạo cậu liền nhận ra ngay. Mạc Ngạo cũng nhận ra đàn em này, cả hai tiến lại trao đổi với nhau vài ba câu. Tiêu Hiên vốn đã rất mỏi chân, nay lại thấy em trai nói chuyện lâu với bạn thì càng mất kiên nhẫn.

_”Tiêu Nhiên, em còn muốn đứng đây bao lâu nữa?” - Giọng nói đều, có từ tính vang lên thu hút sự chú ý của hai kẻ đang nói chuyện hăng say kia.

_”A! Thật xin lỗi, em quên mất. Học trưởng, đây là anh trai của em. Hai người làm quen đi.” - Tiêu Nhiên lúc này mới nhớ ra còn có một người anh trai thiếu kiên nhẫn đứng ở bên cạnh.

_”Xin chào, tôi là Mạc Ngạo. Hân Hạnh làm quen.”

_”Xin chào. Tiêu Hiên.”

-”Ánh mắt sáng, khuôn mặt trắng trẻo, đôi môi thật đầy đặn, thân hình mảnh khảnh, lại nhìn cái eo nhỏ kia đi. A! Là một bảo bối cực phẩm nga!” - Một tia sáng lóe lên trong ánh mắt của Mạc Ngạo, rất nhanh liền biến mất. Con sói gian xảo vốn đang ngủ yên, nay thức giấc rồi.

_”Là Tiêu tổng của MPD?”

_”Phải, là tôi.”

_”Công ty hai chúng ta đang hợp tác với nhau.”

_”Tôi nhận ra anh, Mạc tổng.” - Khuôn mặt vẫn dửng dưng như cũ, vốn chẳng có biểu hiện gì với đối tác quen.

_”Tiện thể gặp cậu ở đây, tôi có thể bàn với cậu...” - Cũng không đợi cho Mạc Ngạo nói hết câu, Tiên Hiên đã đánh gãy.

_”Xin lỗi anh, tôi không có thói quen bàn chuyện ngoài đường, có gì hôm khác chúng ta bàn tiếp. Thật ngại quá, công ty có chuyện cần xử lí, tôi xin phép về trước. Tiêu Nhiên, nếu đi dạo phố xong rồi thì về nhà đi, em nhốt Liu trong chuồng 3 tiếng rồi. Chào anh, Mạc tổng.” - Nói xong ngay lập tức lên chiếc xe đã đi theo ngay từ đầu rời đi, cũng không kịp để hai người kia phản ứng.

Sờ sờ mũi nhỏ, Tiêu Nhiên lại phải một lần nữa cảm thán về bản tính vô tâm mặt lạnh của anh trai mình.

_”Cũng trễ rồi, em phải về đây. Hôm khác lại nói chuyện với anh, tạm biệt học trưởng.” - Đang định gọi taxi thì Tiêu Nhiên bỗng bị Mạc Ngạo gọi lại.

_”Khoan đã, anh trai cậu đã đi rồi, cậu định về bằng gì?” - Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển liên tục, đại cáo già Mạc Ngạo đã nghĩ ra kế hoạch bắt hồ ly nhỏ Tiêu Hiên rồi.

_”Ai, giờ này cũng đã trễ rồi, đành phải tốn chút tiền gọi taxi thôi.” “May mắn sáng nay trước khi đi đem theo chút tiền, nếu không đã đi bộ về rồi. Cái đầu này thật thông minh.” - Ai đó đang thất thần mà tự kỉ.

_”Nếu không để anh đưa cậu về.” “Tiện thể tra thông tin về anh trai cậu luôn.” - Mạc Ngạo thông minh mà che giấu vế sau.

_”Như vậy có làm phiền anh hay không học trưởng? Anh cũng đang làm việc mà.” - Mặc dù rất muốn tiết kiệm tiền gọi taxi, nhưng Tiêu Nhiên cậu cũng không muốn làm phiền người khác đâu.

_”Không phiền, anh cũng tiện đường về công ty mà.” “Công việc dù sao cũng không quan trọng bằng việc tìm vợ được.” - Mạc Ngạo mỉm cười đầy âm mưu nghĩ.

_”Vậy cảm ơn anh, học trưởng. Anh thật tốt.” - Tiêu Nhiên rất tự nhiên phát thẻ người tốt cho Mạc Ngạo mà không hề chú ý đến nụ cười đầy âm mưu của hắn.

------------------------------------------------------------------------

Không thảnh thơi như em trai của mình, ngay sau khi quay về công ty, Tiêu Hiên đã phải giải quyết hàng tá công việc.

_”Thư ký Liêu, các kế hoạch hôm nay của Hạ Chi là gì?” - Vừa giải quyết công việc giấy tờ, Tiêu Hiên vừa hỏi.

_”Hôm này 10 giờ cô ấy phải biểu diễn một liveshow, từ 13 giờ đến 15 giờ cô ấy đi làm công tác từ thiện, còn phần thời gian còn lại chưa nghe quản lý cô ấy thông báo.” - Liêu Thanh đẩy gọng kính vàng lên, thành thục đọc ra thời gian biểu của nghệ sĩ công ty mình.

_”Tôi biết rồi. Cậu bảo quản lý của cô ta để trống thời gian buổi chiều đi.”

_”Vâng, tôi đã biết. Còn chuyện gì nữa không tổng giám đốc.”

_”Hết rồi, cậu ra ngoài đi.”

Sau khi giải quyết hết công việc, Tiêu Hiên nhận ra đã gần tới giờ tham gia buổi tiệc của công ty Ngạo Thiên.

Lấy ra điện thoại, nhấn một chuỗi số, mất mấy giây điện thoại đã được kết nối.

_”Alô, Hiên à?” - Một giọng nữ ngọt ngào vang lên.

_”Hạ Chi, tối nay có rảnh không?” - Khác với giọng nói ngọt ngào lấy lòng của cô gái, giọng nói Tiêu Hiên vẫn đều đều, không nghe thấy một gợn sóng.

_”Sao vậy? Muốn hẹn hò với em sao?” - Tâm trạng Hạ Chi có vẻ rất tốt khi được Tiêu Hiên gọi điện.

_”Không rảnh nói đùa cùng em, tối nay dành thời gian cùng tôi đi dự tiệc.” - Hàng lông mày hơi nhíu lại nhưng giọng nói vẫn không lộ ra vẻ khó chịu.

_”Sao hôm nay lại có hứng thú gọi em theo vậy? Không đi cùng tên Liêu Thanh mặt lạnh nữa sao?”

_”Cậu ta cũng sẽ đi. Tình huống cần thiết, cần có phụ nữ. Nếu như em bận việc thì thôi vậy, tôi sẽ đi cùng nghệ sĩ khác.” - Giọng nói đã hơi mang theo mất kiên nhẫn.

_”Làm gì mà khó chịu như vậy, người ta cũng chỉ muốn nói chuyện với anh thêm một chút thôi mà. Em sẽ đi, vậy mấy giờ đây hả?”

_”Một tiếng nữa sẽ có người đón em, lo chuẩn bị đi.” - Nói xong cũng không để Hạ Chi nói lại gì, Tiêu Hiên cúp máy, bỏ điện thoại vào túi quần. Dọn dẹp lại giấy tờ trên bàn làm việc, Tiêu Hiên rời khỏi văn phòng, ra về chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.

------------------------------------------------------------------------

Công ty quốc tế đa dịch vụ Ngạo Thiên, phòng tổng giám đốc

_”Cốc...cốc...cốc...” - Âm thanh gõ cửa vang lên.

_”Vào đi.” - Sau khi tra được một số thông tin về Tiêu Hiên, tâm trạng của Mạc Ngạo rất tốt, chất lượng xử lí công việc cũng cao hơn.

_”Tổng giám đốc, là tôi.” - Một người phụ nữ có bộ dáng thành thục với bộ đồ công sở tôn lên vóc người đầy đặn bước vào.

Mạc Ngạo ngẩng đầu lên nhìn thử người vừa vào là ai, ngay sau đó liền tiếp tục giải quyết công việc.

_”Là thư ký Tần sao? Có chuyện gì vậy?”

_”Tổng giám đốc, đã đến giờ tổ chức tiệc, mời ngài xuống chủ trì.” - Giọng nói không mang theo chút nôn nóng của Tần Văn vang lên, kéo Mạc Ngạo ra khỏi đống giấy tờ.

_”A?! Đã tới giờ rồi sao? Vậy người đại diện của công ty MPD đã tới chưa vậy?” - Vòng hai tay trước ngực, Mạc Ngạo dựa ra sau ghế hỏi.

Mặc dù hơi thắc mắc tại sao Mạc Ngạo lại hỏi như vậy nhưng Tần Văn vẫn nén xuống tò mò và trả lời câu hỏi của Mạc Ngạo:“Đã tới rồi, ngay trước khi tôi lên gọi ngài.”

_”Vậy sao? Vậy thì chúng ta xuống thôi.” - Một tia sáng lóe lên trong mắt Mạc Ngạo. Kế hoạch săn vợ bắt đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.