Phúc Hắc Tổng Tài Xin Đừng Ăn Ta

Chương 24: Chương 24: A!




Ban đêm, San San mất ngủ.

Có lẽ là rất nhàn nhã, đi qua phía sau cô còn có quán ăn đêm. Có lẽ cô trời sinh chính là số mệnh vất vả, quá thanh nhàn lại làm cho cô cảm thấy không quen. ( Lady: Chị này có xu hướng tự ngược…)

Cô miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống như đã làm tổn thương Giang Hằng Vũ.

Nhưng cái loại công tử như hắn, cả ngày vô ưu vô lo, tựa hồ cái gì cũng không để ở trong lòng, hẳn là sẽ không vì chuyện như vậy mà phiền não?

Hắn giống như một đứa bé, nói cái gì theo đuổi cô, chẳng qua là nhất thời nổi hứng thôi, cho đến khi chán rồi, nói không chừng sẽ không dây dưa cùng cô nữa.

Cô bỗng nhiên cảm thấy phiền lòng, đi ra trường học, đầu đường ngọn đèn lóe ra, cô ngồi ở trên ghế vệ đường, nhìn các dãy nhà cao tầng xa xa, nhà nhà đều đèn đuốc sáng trưng.

Nhà nhà đều đén đuốc sáng trưng, nhưng không có nhà của cô.

Cô nhớ tới tám năm trước, cô lần đầu tiên chân chính bước vào nhà.

Lúc ấy cha nuôi đã mua cho cô quần áo mới, còn có túi sách cùng với đồ chơi, vừa vào cửa, lại bị một cô gái hùng hổ chặn ở cửa, không cho cô vào.

Cha nuôi dụ dỗ nói ngọt cô gái kia, cô ấy mới bằng lòng tránh ra, sau đó một người phụ nữ mặc áo ngủ cùng với mặt nạ chạy ra từ trong phòng hung hăng trừng mắt nhìn cô, rồi xoay người về phòng ngủ. ( Lady: 2 mẹ con nhà này ngộ ghê)

Từ đó về sau, cô gái kia trở thành em gái của cô, người phụ nữ hung dữ kia trở thành mẹ nuôi của cô.

Nhưng cô chưa bao giờ dám gọi bà ta là mẹ, cô chỉ kêu bà ta là thím. ( bản gốc là a di)

Em gái hòa nhã nhỏ hơn cô hai tuổi, thường xuyên cho cô một chút đồ dùng, bút máy cùng đồ chơi, thậm chí quần áo cũng cho cô. Người em gái này trời sinh rất thích đoạt lấy. Bất quá cô cũng không để ý, cô đã có gia đình, đã thỏa mãn lắm rồi.

Ít nhất cha đối cô rất tốt.

Nhớ tới thời gian ba năm hạnh phúc kia, cô lại nhịn không được nước mắt rơi.

Ngẩng đầu lên, làm cho nước mắt lưu trở về. Người giống như cô, không nên có rơi nước mắt, cô cũng không tin tưởng nước mắt.

Gió đêm nhẹ thổi, cô đứng lên, bỗng nhiên có cái gì đó rớt xuống đất. Cô vừa thấy, đúng là chiếc cúc áo kia, không biết khi nào lại ở trong túi của cô. ( đố ai biết chiếc cúc này là của ai )

Chiếc cúa áo rớt xuồng giữa đường, cô theo bản năng chạy lại nhặt, lúc cô xoay người, bỗng nhiên trước mắt cảm thấy chói mắt, một chiếc xe hơi hướng cô chạy đến.

” A!” Hét lên một tiếng, cô té ngã trên mặt đất.

Cứ tưởng rằng xe sẽ chạm vào cô nhưng may mắn người tài xế đã kịp thời đánh tay lái, nên cô không có vấn đề gì nghiệm trọng.

Một người đàn ông tóc bù xù đi xuống xe, nổi giận đùng đùng hướng cô đi tới:” Uy! Cô đi đường thế nào vậy? Vì sao lại dụng vào xe của tôi?”

San San có nhiều chỗ bị thương, cánh tay cũng có nhiều chỗ bị trầy da, nhưng là đột nhiên chạy đến đường cái trung ương, thật là chính mình không đúng. Vì thế vội khiêm tốn trả lời:” Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý……”

” Không phải cố ý?”

Người đàn ông càng thêm tức giận:” Không phải cố ý? Cô lại hại xe của tôi, nói một câu không cố ý là xong sao?”

” Tôi…… Tôi sẽ bồi thường phí sửa xe” Cô cắn cắn môi, đầu gối máu cúng không ngừng chảy ra.

Người đàn ông kia sửng sốt một chút, nhìn cô chân bị thương, rống lên:” Tôi như thế nào lại không may như vậy! Vừa về nước lại gặp sự tình này……”

Đi tới nhìn cô:” Uy! Cô có thể hay không đứng lên a?”

“Vâng…… Có thể……” Cô thử đứng lên, đầu lại một trận choáng váng , thân mình lung lay sắp ngã.

Hắn bước lên phía trước từng bước đỡ cô.

“A…… Thực xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho anh……” Cô suy yếu nói xong, liền té xỉu ở trên vai hắn.

Hắn sửng sốt, lập tức cắn răng nói:” Thật sự là kiếp trước thiếu nợ cô hay sao! Thật là chuyện không hay ho……”

Giúp đỡ cô chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên thoáng nhìn lên cúc áo hoa mai bị rớt kia. Hắn lại sửng sốt, xoay người nhặt lên, lại nhìn người con gái trong lòng, trên mặt hiện ra thần sắc bất khả tư nghị (không biết đang suy nghĩ gì)…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.