Nghiêm Thanh Du để cho cô làm người thứ ba, lão gia tử này dem cô làm tình nhân, chẳng lẽ cô Tiêt San San bộ dạng gỉõng như kẻ thứ ba hay chen vào gia dinh người khác sao?
Ông trồi a!
" Thế nào? Tiêt tiều thư, ta là nhượng hộ rất lón." Lão gia tử thây cô cười mà không nói, lại bổ sung nói:” Trục Thủy cùng Tư Tư về sau kêt hôn, như vậy, cho dù không có danh phân, cũng không tính là ủy khuất?”
San San trầm mặc một lát, mĩm cười:" Lão giạ, tôi biết ngài cố tiến có địa vị, có lẽ đỗi vói người mà nối, không có gì mà ngài muốn là không có được. Nhung tôi không chịu dưọc cái kiểu làm tinh nhân này,Trục Thủy là nguọi trọng tình cảm, tôi nghĩ, cho dù tôi nguyện ý, anh ấy cũng sẽ không chấp nhận loại chuyện này.”
Giang Trục Thủy lúc này vừa đi tói cửa, nghe được của giọng cô nối một phen như vậy, hoi sủng sõt, vỗ trán mỉm cười.
San San, không nghĩ tới cô dõì với hắn đánh giá cao như vậy
Lão gia tử nghe vậy mặt khẽ biên sắc:” Vậy cô nói tôi không dúng?”
Giang Trục Thủy much bước lên giúp đỡ, không ngờ San San lại đứng lên nói:” Lão gia ngài hiếu lãm rổi, tôi cũng không phải ý tứ kia. Hơn nữa tôi nghĩ, lão gia ngài từ khi phu nhân qua đời sau cũng không tái hôn, chúng minh ngài cũng là người một lòng một dạ. Nêu năm đó cũng có người dùng quyến thế muốn dem nữ nhi gả cho ngài, không muôn cho Lâm phu nhân trỏ thành tình phụ cùa ngài, ngài đổng ý sao?”
" Cô Làm càn. -
Nghe thây lão gia tử tức giận, Giang Trục Thủy đứng ờ cửa ho khan một tiêng, rổi đi vào:" Lão gia, như thế nào? San San lại chọc ngài tức giận sao?"
" Không có.” Mặt Lâm lão xanh mét dẩn dẩn trầm tĩnh lại, ha ha cười nói:" Chúng ta ăn cơm đi."
Tại phòng ăn, mặt ông ta bình tĩnh, tựa hổ đang nghĩ đêh chuyện gì. Trầm mặc một lúc, ông ta rốt cục thở dài một tiêng, sau dó nhìn Tiết San San:” Nha dẩu, cô nói rất dúng, ta không nên bức các ngưòi. Az, nhũng lời ta nói vói cô vừa rổi đừng ở trong lòng.”
San San sửng sốt một chút, cười nói:" Đương nhiên sẽ không. Tôi hiểu được, ngài có nổi khổ tâm của mình."
Lão gia tử lắc đẩu:" Là ta nóng vội, mấy ngày nay sảy ra nhiều chuyện, sáng mai lại phải đi Luân Đôn. Ta lo lắng vạn nhất tạ có bất trắc gì, Tường Nhi cùng Tư Tư phải làm sao? Gia nghiệp lớn như
vậy giao hai tên phá gia chi từ, ta thật sự là lo lắng Trục Thủy,
nếu không, ta nhận cậu là con nuôi, được không?"
Giang Trục Thủy bị sặc ho khan, cười nổi:” Lão gia ngài quá khấn trương, Lâm Giang hai nhà nhiẽu thế hệ giao hảo, ngài cần gì phải làm điều thừa? Nếu Lâm gia có việc, Trục Thủy tự nhiên toàn lực tương trợ.”
Lão gia tử lại một trận lắc đẩu:” Nhưng không giống như vậy, không giôhg vói "
Đang nói, quản gia nối: " Lão gia, thiếu gia đã trở lại."
8«
8<-
8<->
" ừ, kêu nó lại dây cùng nhau ăn com đi.”
Qua không bao lâu, Lâm Tưồng di dốt, đem áo khoác cỏi ra giao cho người hẩu, nhìn đầy bàn thức ăn thịnh soạn, nới lỏng caravat, đưa tay bóc một con tôm lán.
Lẵo gia tử tức giận nói:" Hỗn tiếu tử! Không biết phép tắc! Trong nhà có khách con không thấy sao!"
Lâm Tưòng the này mói nhìn Giang Trục Thủy cùng Tiêt San San, thấy San San còn sửng sõt một chút, lập tức nói:" Sọ cái gì, Trục Thủy là khách quen thôi!"
" Xú tiểu tử, di rửa tay, móng vuốt của con làm dũa à?"
Lão già tử thò hổn hên mắng, Lâm Tường đành phải di rùa tay rổi trò lại, kêt quả vẫn là giống như hỗ đói ăn nghấu nghiên.
(Diệp: Cái anh này ghi nha. Ăn uống y như ti bị người ta bò đói ngàn năm dạy. KINH KINH.. )
San San nhịn không duọc nồ nụ cười, Lâm gia đổ ăn xác thực rãt ngon, hơn nữa nhìn qua đểu lạ mắt, cũng không biêt ăn như thế nào. Nhưng biếu hiện của cô vẫn bình tĩnh, giông như thục nữ tinh tế nhâm nháp, một là không thể làm cho người ta xem thường hai là không thế làm Giang Trục Thủy mất mặt.
Nhung cô nhìn bộ dáng Lâm Tường ăn cơm, cô được mỏ rộng tẩm mắt.
" Con xem mình kia!” Lâm Bạc nhíu mày nói:" Nguòi ta Tiêl tiểu thư cũng cười con."
San San liễn xua tay:" Không có. Lâm thiểu gia là người tính tình sảng khoái, tôi rất hâm mộ."
Lão gia tử thở dài:” Nếu con Nếu có thể được một nửa của Trục
Thủy là tốt rổi, ta cũng bớt lo.”
“ Cha, nguòi dửng cứ hạ thâp con như thẽđược không?"
'Ta nói sai sao? Con không phải không tranh giành sao? Con về nước hơn một tháng một chút thành tích cũng không có, con làm nhân viên công ty từ trên xuõng dưói như thế nào thuẵn phục con?”
" Được rổi được rổi." Lâm Tường không kiên nhẫn vùi đầu ăn cơm. Một lát sau, Lão gia tử lại hỏi:” Em gái con hai ngày nay thế nào rổi?”
” vẫn bộ dáng cũ, không đê’ý tói ai."
" Az, hai anh em các con " lão gia tử giận dữ nói:" Ta ngày mai
phải xuất ngoại một chuyển, trong công ty cố chuyện gl, phải đi tìm Trục Thủy thương lượng."
" Vầng đã biết." Tiêp tục vùi đẩu vào bát cơm.
Giang Trục Thủy suy nghĩ nói:” Lão gia, tôi cảm thãy Tư Tư gân đây tinh thân sa sút, giông như không chỉ là vì chuyện Luật thiêu gia đính hôn."
” Vậy à?" Lâm Bạc mày nhíu lại, ý bảo hắn nói tiêp.
” Tồi cảm thấy Tư Tư hình như là bị người nào đó uy hiêp, bộ dáng rất sợ hãi, tôi cảm thấy cô ấy có phải đã xảy ra chuyện gì, ngay cả ngài cũng không biết?"
Lão gia tử giật mình, suy nghĩ một chút một chút, gật dẩu nói:" Cậu nói rất đúng là ta so sót "
Ông ta bỗng nhiên nhìn về phía San San, nhìn cô một lúc lâu:" Tiêt tiểu thư, nghe nói cô trước kia bảo vệ Tư Tư, phải không?"
" Chỉ là làm vài ngày mà thôi, sau lại bởi vì một ít chuyện, cũng không làm nữa." San San không rõ lão gia từ vi sao đột nhiên nhắc
tới chuyện này.
Lâm lão trầm tư một lát:” Đưọc lối, mặc kệ cô là bời vì nguyên nhân nào mà không muôn làm lại, ta hiện tại hy vọng cô trờ vế tiêp tục bảo vệ Tư Tư.”
" A?" San San một trận kinh ngạc.
" Ta tín tuồng ánh mắt Trục Thủy, tuy rằng ta chỉ gặp qua cô hai lẫn, nhưng ta xem ra cô là hảo cô là ngưòi chính trực bình tĩnh. Ta tin tuồng cô, hy vọng cô có thế ờ bên Tư Tư, giúp ta chăm nó, xem nó rõt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Lâm lão ánh mắt thực nhu hòa, nhìn ánh mắt của San San tràn ngập tín nhiệm.
San San không biêi phải làm sao nhìn Giang Trục Thủy, hắn gật dầu, đáp lời Lâm lão gia nói:” Ta cùng San San đểu nguyện ý hỗ trợ, bất quá, trưóc kia San San có làm vệ sĩ cho Tư Tư, từng bị Tư Tư làm khó dễ, cho nên, Lẵo gia người có thể hay không cho San San một chút quyển lợi?”
" Không thành vâh đề, về sau Tiết tiểu thư chính là quản gia của Tư Tư, mọi việc của Tư Tư trong ngoài điếu do San San quản!"
San San cả kinh, không nghĩ tới Lâm lão gia tín nhiệm mình như vậy, làm cho cô trong lúc nhất thòi cũng không biêt nên nói cái gì mói tốt.
Hoàn hảo Giang Trục Thủy thay cô trả lòi:" Cám ơn nguôi đã tín nhiệm, San San nhất định làm tốt."
San San thở dài, không nghĩ tói ăn một chút cơm, phải nhận lấy trọng trách, áp lực thật lớn!
Ăn xong cơm, San San liên đi theo Lâm thiêu gia đi đên khu nhà cao cấp.
Lúc gân đi cô thấy mình giống như tiểu tức phụ xuất giá đôi mắt trông mong nhìn Giang Trục Thủy, hắn nỏ nụ cười, ôm cô, thấp giọng nói:" Yên tâm, em chính là nguòi bảo vềTư Tư, hạn chẽ tự do di lại, anh sẽ đên tìm em, ngoan."
Ngổi ở trên xe Lâm Tường, San San nói:” Chuyện lẩn trước, chưa nói lời cảm ơn vói anh, cám ơn anh.”
" Không sao." Hắn trầm lặng trong chốc lát, hỏi:" Giang Trục
Thủy thật là bạn trai cô?”
San San không biẽl nên trả lời như thế nào, làm bạn gái Giang Trục Thủy là vì ứng phó lão gia tử, cô không biêt có nên cùng hắn nói thật.
Thay cô không nỏi lòi nào, hắn lại hồi:" Như vậy ngày đố ngưòi ò cửa ký túc là ai?”
Vãn đế này đon giản:" Là em trai Giang Trục Thủy."
Hắn nhăn lại mi:" Cô thật dúng là loạn "
" Anh nối cái gl?" San San cả giận:" Tôi vói bọn họ đẩu trong sạch, không được ư?"
" Tot, cô rốt cục cũng nói thật, thì ra các nguôi chi là làm bộ lừa lão già kia! Tôi đã nói rổi, các người nhìn không giống như tình nhân!"
San San cả kinh:" Anh làm sao thấy được?"
Hắn lại hưng phân nói:" Quả nhiên là như vậy, ha ha, tôi đoán, không nghĩ tối thật là đúng!"
Không nghĩ tới hắn cư nhiên cũng giảo hoạt như vậy!
Cô dỏ khóc dở cười, chỉ phải nói:" Đúng vậy, chúng tôi là giả, là vì lão gia ngài vẫn muổh cho Giang Trục Thủy làm con rể, mà Giang Trục Thủy cũng không thích Tư Tư, cho nên "
" Hiểu được, ông ấy bắt cô làm bình phong!" Lâm Tường căm giận « nói:" Ông ta thích làm Nguyệt lão, thích liến an bài hôn sự cho Ịl^gưòi ta, thật sự là không cỏ biện pháp
S
" Vậy anh có thể giữ bí mật cho chúng tôi được không?"
” Không thành vân đẽ, chuyện như vậy tôi cũng không lắm mổm!”
Xe ở cửa dừng lại, San San phát hiện bên cạnh còn có một chiêc xe dang ngừng. Cô nghe dược Lâm Tường nói:" Là Hạo Thiên đên đây." Lúc, trong mắt cô có chút hoảng hốt, ngổi yên ở trong xe.
Hắn xuông xe mở cửa thay cô:" Tôi nói Tiêt San San, có có giá thật lón nha, lại phải để cho bổn thiêu gia tôi phải mờ cửa cho cô."
" Đứng vạy, thật sự là ủy khuất đại thiêu gia anh." Trong miệng kêu dại thiêu gia, trong lòng lại không có nửa phẩn tôn kính, cùng người như hắn chính là khách khí không đứng lên.
Đi theo hán vào khu nhà cao câp, San San không khỏi âm thẩm sọ hãi, đây mới là khu nhà cao câp nha, thật không rõ vì sao lão gia tử bày dặt như vậy, phồng ở không giong như ngưòi nông thôn, nghĩ tới ân cư cuộc sõng sao? Nhưng lại không phải so vói người bên ngoài thiêu quan tâm!
Đi vào hoa viên nơi có căn nhà lón, nghe thấy tiêng đàn dương cẩm duyên dáng truyển đên.
Lâm Tường cười nổi:" Cồ đoán là Hạo Thiên hay là Tư Tư đàn?" Ngực San San căng thảng cúi đẩu:” Tôi đoán không ra."
" Tôi đoán là Hạo Thiên. Đi, chúng ta vào xem!"
Hắn nói xong rổi đi vào, San San lại chần chờ ở tại chỗ.
Lâm Tường nhìn cô một cái:" Làm sao nha? Mau vào di, cô sao lại sợ như vậy? Tư tư cùng Hạo Thiên cô cũng đểu gặp qua rổi!"
Cô cắn chặt răng rổi đi vào.
Người đánh đàn quả nhiên là Luật Hạo Thiên, mà Tư Tư ngổi ờ một bên, ánh mắt si mê lại ưu thương.
Của sổ mở, ánh trăng như mặt nước chiếu vào trên người anh, dung nhan tuân mỹ, động tác tao nhã, giống như thiếu niên từ truyện tranh di ra.
Cô xem ngây dại, lại nghe Lâm Tưòng nói:” Ha, quả nhiên là tồi doán đúng!"
Tiãig đàn ngưng lại, hai người kia đổng thòi quay đẩu, Lâm Tư Tư vừa nhìn thấy San San, liẽh hét lón:" Anh hai, anh mang cô ta tới dây làm gì?"
Lâm Tường vội hồi:" Em bình tĩnh một chút, San San là do cha kêu cô ấy dên, từ hôm nay trò di cô ấy chính là quản gia của em, mọi chuyện hêt thảy, ăn, mặc, đi lại đểu giao cho cô ấy đất xử lý, cố muôn chuyện gi cũng phải cùng cổ ấy thương lượng.”
" Anh nói cái gì!" Lâm Tư Tư vừa sợ vừa giận:” Em không tin! Dựa vào cái gì bắt em phải nghe theo lời của cô ta chứ!"
” Không phải là muốn em nghe lòi của cô ấy, mà là muốn em cùng cô ấy thương lượng!”
” Vậy cũng không được! Anh bắt cô ta ra ngoài đi, em mới không cân ngưòi bảo vệ, anh bắt cô ta ra ngoài đi!”
Lâm Tường bất đắc dĩ nói:" Hạo Thiên, anh khuyên nhủ nó."
Sau đó chậm rãi đi ra ngoài, từ đầu đên cuỗì cũng không hướng Tiết San San liêc mắt dù một cái.
San San sững sờ ở nơi đó, bỗng nhiên cảm thấy trên người rất lạnh. Buồn cười cô một khắc trưóc vẫn còn quằn quýt vói anh, một khắc sau, anh lại có thế giống ngưòi xa lạ di qua người cô.
Từ Hawaii trở về, cô nghĩ đêrt quan hệ bọn họ sẽ có thay đổi, nhưng ' 1 lại, dùng hành động thực te nói cho cô, chuyện đã xảy ra trên đảo kia, căn bàn không hể có ý nghĩa.