Phúc Hắc Tổng Tài Xin Đừng Ăn Ta

Chương 27: Chương 27: Yếu đuối




Nụ hôn này làm cho Tiết San San lại một lần nữa hít thở không thông.

Lúc này đây, không hề là môi chạm môi đơn giản như vậy, anh thế nhưng lấy lưỡi cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc cuốn lấy đầu lưỡi trơn mềm của cô……

Anh làm sao có thể như vậy chứ?

Cô ra sức giãy dụa, nhưng toàn thân đều bị hắn giam cầm, chân cũng không thể động, không cách nào thoát đi được!

Cô xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, cùng một tên biến thái như vậy thân mật tiếp xúc, cô quả thực không sống nổi! Nhưng ngẫm lại ngày đó ở khách sạn so với việc này tiếp xúc càng sâu hơn một tầng. Cô càng thêm tuyệt vọng, cảm thấy mình lâm vào một vũng bùn đáng sợ, không tìm thấy phương hướng, phía trước tối đen như mực.

Nụ hôn này đối với cô mà nói dài như một thế kỷ, đến cuối cùng, cô đã muốn vô lực nhắm lại hai mắt, không phản kháng nữa. Vô dụng, ở trước mặt anh, cô giống như là một loài động vật nhỏ bé, phản kháng, chỉ có thể làm cho cô bị thương đổ máu.

Cô vĩnh viễn cũng không có khả năng chống lại anh, mà anh, chỉ cần một cái dậm chân nhẹ nhàng cũng có thể đem cô nghiền nát.

Thấy cô an tĩnh lại, anh dần dần buông cô ra, buồn bã nói:” Tốt lắm, cô đã hiểu. Thật đúng là một cô gái thông minh, nghỉ ngơi tốt đi, mấy ngày này, cô có thể không cần đi làm.”

Cô gắt gao nhắm hai mắt, nghe cước bộ của anh dần dần rời đi, sau đó là âm thanh đóng cửa nhẹ nhàng.

Một giọt lệ tự nhiên chảy xuống.

Nguyên lai cô đúng là yếu đuối như vậy……

Kỳ thật yếu đuối mới đúng là bản tính của cô.

Thuở nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, từ nhỏ đã bị những đứa trẻ ở đấy bắt nạt cô cũng không dám phản kháng.

Cô cho tới bây giờ đều chỉ biết trốn ở một góc khóc, lúc ngủ đều bị ác mộng làm bừng tỉnh. Tỉnh lại, lại là một chu kì vòng đi vòng lại cuộc sống bị bắt nạt.

Chính là thiếu niên lãnh khốc kia làm thay đổi cuộc sống của cô, là hắn bảo hộ cô, là hắn dạy cô phản kháng, cùng hắn một chỗ, cô học được cách kiên cường. Cho nên khi hắn đi, cô lựa chọn cách kiên cường sống sót. Vô luận gặp phải dạng gian nan khốn khổ gì, cô đều tự nói cho chính mình, hắn đang nhìn cô, cô không thể làm cho hắn thất vọng được!

Tuy rằng hắn không còn xuất hiện nữa, nhưng kia một đoạn ký ức màu trắng lại làm bạn với cô trên con đường sau này, dần dần lớn lên, cô học cách bảo hộ chính mình, bảo hộ người khác, ở thế lực ác trước mặt cũng không bao giờ cúi đầu nhận thua.

Cho tới hiện giờ cô đều làm tốt, nhưng mà hiện tại…… Cô lại lùi bước, ở trước mặt nam nhân ác ma này lùi bước.

Kẻ yếu, thật sự không thể chiến thắng kẻ mạnh sao?

Đằng Hải, nói cho em biết? Nếu là anh, anh sẽ làm như thế nào?

Đằng Hải……

” A! San San, em như thế nào bị thương thành ra như vậy?”

Một tiếng thét chói tai làm cho Tiết San San trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, chỉ thấy Giang Hằng Vũ chạy vọt tới trước giường cô như một trận gió, khoa trương nhìn chân cô:” Trời ạ, chân của em làm sao vậy?”

Lúc này Tiểu Phỉ cũng thở hồng hộc chạy tiến vào, thấy San San như vậy cũng hoảng sợ.

” Không sao cả, chỉ là gãy xương một chút mà thôi, rất nhanh sẽ khỏi.”

” A? Gãy xương mà kêu chỉ một chút?” Giang Hằng Vũ kích động nói:” Là ai đem cậu biến thành như vậy? Tôi sẽ đi cho hắn một bài học!”

” Không thể trách người ta, là tại tôi không cẩn thận chạy ra giữa đường.” Tiết San San cuống quít giải thích, nhìn bọn họ hai người này, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng một trận ấm, lại một trận đau.

Giang Hằng Vũ, hắn giống như chuyện gì đều chưa có phát sinh, hắn không có tức giận, cũng không hề để ý đến cô, thật tốt quá……

” Tiết San San, em như thế nào lại khóc? Có phải hay không đau a?” Hắn khẩn trương nói:” Đau như thế nào? Để tôi đi gọi bác sĩ!”

Cô vội bắt lấy tay hắn:” Không cần, tôi tốt lắm, tôi chỉ là…… chỉ là nhìn thấy hai người nên cảm thấy vui vẻ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.