Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 141: Chương 141




Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Vào lúc ban đêm, Lãnh Hạo Nguyệt thiết yến khoản đãi công chúa Liệt Nhật quốc và sứ thần. Nhạc Du Du giả vờ thân thể khó chịu nên không có dự họp. Lãnh Hạo Nguyệt biết trong lòng nàng khó chịu, vì thế cũng không miễn cưỡng.

Bất quá, Nhạc Du Du không hiện ra, lại làm cho Sở Thiên Thiên âm thầm cao hứng, cho rằng Nhạc Du Du hẳn là sợ so với nàng, bất quá cứ như vậy rất tốt, nàng sẽ có cơ hội cùng Lãnh Hạo Nguyệt đơn độc chung sống, nàng cũng không tin, bằng diện mạo đẹp cùng trí thông minh của mình và hơn nữa là lực lượng một quốc gia, sẽ có nam nhân không động tâm.

Trên yến hội tất cả mọi người đều nhìn ra, công chúa đối Lãnh Hạo Nguyệt là tình ý kéo dài, vừa đánh đàn vừa khiêu vũ, có thể nói là hao hết tâm cơ a.

Chỉ là, Lãnh Hạo Nguyệt kia thủy chung đều là một loại biểu tình nhàn nhạt, căn bản nhìn không ra hỉ nộ ái ố của hắn, thậm chí, Sở Thiên Thiên múa một khúc xong, khóe miệng của hắn cũng chưa từng nhúc nhích.

Sở Thiên Thiên tay ẩn ở trong ống tay áo không khỏi nắm thành quyền đầu, một cảm giác thất bại chưa từng có từ trước tới nay bao phủ nàng, phải biết rằng, nàng là thiên chi kiêu nữ, bao nhiêu vương tôn hậu duệ quý tộc đều quỳ gối ở dưới váy của nàng, thế nhưng, nàng hết lần này tới lần khác vì hai năm trước thoáng nhìn thấy người nam nhân này nhớ mãi không quên, chỉ là, hắn lúc đó còn ngu dại, nàng không thể muốn, thế nhưng bây giờ, hắn đã bình thường rồi nàng sẽ không có đạo lý mà từ bỏ, hơn nữa, hắn càng lãnh đạm, lòng của nàng càng khát vọng…

“Vương gia, Thiên Thiên múa có đập vào mắt?” Sở Thiên Thiên nhịn nỗi không cam lòng trong lòng, như cũ là một bộ dáng mềm mại, oanh thanh yến ngữ, làm cho người nghe xong đều phải say.

“Công chúa kỹ thuật múa thật hơn người, làm người xem thế là đủ rồi.” Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng rốt cuộc ngoéo… một cái, chỉ là, ngữ điệu im lặng kia không nghe ra cảm xúc gì

“Tạ ơn vương gia khen thưởng.” Sở Thiên Thiên một bộ thẹn thùng nhưng sau đó lại bưng lên một chén rượu, “Thiên Thiên kính vương gia một chén.”

Lãnh Hạo Nguyệt tiếp nhận cái chén uống một hơi cạn sạch, sau đó hướng Sở Thiên Thiên gật gật đầu: “Sắc trời không còn sớm, chắc hẳn công chúa cũng mệt mỏi , vẫn là sớm nghỉ tạm một chút đi.” Nói xong, hướng về phía bên ngoài hô một câu, “Ngọc thúc, mang khách nhân về phòng.”

“Dạ.” Ngọc thúc vừa nghe xong vội vàng làm động tác mời.

Sở Thiên Thiên trong lòng tuy rằng không cam lòng, thế nhưng, nét mặt vẫn là nhẹ nhàng, hơi nói vạn phúc: “Tạ ơn vương gia quan tâm”, sau đó mới nhờ nha đầu Tiểu Vũ nâng hạ, như gió thổi liễu đi ra phòng khách, mà tay giấu ở trong tay áo kia đã sớm nắm thành quyền đầu, móng tay đều đâm vào trong thịt.

Lúc này, Nhạc Du Du đang buồn chán trong tiểu viện lắc lư, nàng buồn phiền a, trong tiền thính, một nữ nhân đối với chồng nàng vừa đánh đàn vừa khiêu vũ , nàng có thể ngủ được mới là lạ a.

“Vương phi, đừng đi nữa.” Linh Lung không nói gì nhìn đã Nhạc Du Du vòng vo mười tám lần, thực sự nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, “Nên nghỉ ngơi.”

“Linh Lung a, ngươi nói những nữ nhân này đều làm sao vậy?” Nhạc Du Du căn bản sẽ không nghe Linh Lung nói, trái lại như là bắt được đối tượng có thể nói hết, “Chẳng lẽ Băng Diễm quốc to như vậy chỉ có mình Lãnh Hạo Nguyệt là nam nhân sao? Cùng lúc lên một lượt vội vàng hướng bên này xuyên thấu đâu?”

“Đây còn không phải là bởi vì vương gia quá xuất sắc sao?” Linh Lung buồn cười an ủi, “Nữ nhân toàn quốc không sai biệt lắm đều muốn gả cho vương gia đâu…”

“Thèm vào!” Nhạc Du Du liếc mắt, “Thời gian tướng công ngu ngốc, sao lại cũng không đến a? Sau khi bình thường lại rồi liền toàn bộ đến giành?” Nhạc Du Du vẫn là không ngừng qua lại đi tới, mà càng chạy càng nhanh, “Nàng tốt xấu cũng là một công chúa phải không? Chẳng lẽ không tìm được nam nhân sao? Chẳng lẽ nam nhân ngày quốc đều chết sạch?”

“Là Liệt Nhật quốc.” Linh Lung nhịn không được sửa chữa lời nói.

“Nàng đẹp thì làm sao? A? Cũng như nhau không ai thèm lấy?” Nhạc Du Du cũng không quản Linh Lung sửa chữa, hô hấp càng ngày càng gấp, “Bản vương phi không đẹp thì thế nào? E ngại nàng cái gì? Nàng đáng đời thì làm gái lỡ thì, lão xử nữ…”

Linh Lung hắc tuyến tức khắc nổi lên a, vương phi lần này này ăn giấm chua thực sự có điểm lớn a.

“Tức chết ta!” Nhạc Du Du càng nghĩ càng giận, rốt cuộc dừng bước, sau đó nhịn không được kêu lớn lên, “A…”

Linh Lung sợ đến run run, ngay cả con cú mèo mới chui từ trong tổ ra đều uỵch uỵch thiếu chút nữa từ trên cây ngã xuống.

Gào khóc thảm thiết một trận, Nhạc Du Du cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, lúc này mới phát hiện ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Linh Lung đang nhìn nàng đâu, vội vàng hắc hắc vui lên: “Làm ngươi sợ?”

“Không, không làm sợ.” Linh Lung vội vàng lắc đầu, trong lòng lại nói, không dọa người mới là lạ.

“Cái này kêu là phương pháp tình tự phát tiết.” Nhạc Du Du vỗ vỗ bả vai của nàng, “Chờ ngươi ngày nào đó trong lòng không thoải mái, tìm một chỗ không người kêu một tiếng, chăc chắn trong lòng liền thư thái.” Sau đó xoay người vào phòng.

Kêu hai tiếng liền thư thái? Linh Lung từ chối cho ý kiến nhún nhún vai.

Thời gian ngày thứ hai, Nhạc Du Du mới biết được Nam Cung Duệ đêm qua đã mang binh cùng Bạch Triển Bằng giằng co lên, hôm nay khả năng sẽ khai chiến.

“Hắn trẻ tuổi như thế, có đánh giặc sao?” Nhạc Du Du một bên lật tới lật lui trong viện thảo dược, một bên có chút ít lo lắng hỏi Linh Lung.

“Tiểu vương gia cùng vương gia của chúng ta thế nhưng đã hợp tác nhiều năm.” Linh Lung cũng rất kiêu ngạo nói, “Sáu năm trước, chính là hai bọn họ hợp tác, lấy mười vạn binh mã đánh lui ba mươi vạn đại quân của Hắc Phong quốc, bản gọi ‘Chiến thần’ đâu.”

Nhạc Du Du gật đầu, nàng biết chiến dịch sáu năm trước, Lãnh Hạo Nguyệt thật ra là vì đại tỷ của hắn mà đánh nhau, chỉ tiếc rằng, ngay lúc đó Lãnh Ngưng Nguyệt đã là mẹ của hai người con trai, nàng vô pháp bỏ xuống đứa nhỏ rời đi, vì thế, tuy rằng lần đó bọn họ chiến thắng, nhưng vẫn không có đem đại tỷ mang về, điều này cũng làm cho Lãnh Hạo Nguyệt vẫn tiếc nuối.

Lại không nghĩ rằng, trận chiến dịch kia nguyên lai là cùng Nam Cung Duệ hợp tác.

Nhạc Du Du đối với Nam Cung Duệ ấn tượng lại một lần nữa đổi mới, đây là một nam nhân bình thường cà lơ phất phơ, thời khắc mấu chốt không làm mất đi khí phách nam nhân.

“Vương phi, hôm nay lạnh, chúng ta nên về phòng đi.” Linh Lung nhắc nhở Nhạc Du Du, “Cỏ thuốc này lát nữa nô tỳ giúp ngài thu lại.”

“Không có việc gì, ta đi dạo một hồi trong vườn, tơ vàng hoa cúc tím mới nở kia, vừa lúc hái cánh hoa làm thuốc.” Nhạc Du Du nói xong đứng dậy vỗ tay một cái, sau đó cất bước liền đi ra ngoài,

“Người chờ nô tỳ một chút, nô tỳ đi lấy áo choàng cho người khoác.” Linh Lung nói xong, xoay người vào phòng.

Nhạc Du Du mới vừa đi ra cửa viện, nhưng thấy Sở Thiên Thiên rất xa đã đi tới.

Nhạc Du Du không muốn cùng nàng cùng xuất hiện, vì thế liền cúi đầu chuẩn bị rất nhanh ly khai, thế nhưng, Sở Thiên Thiên kia cũng đã nhìn thấy nàng, từ rất xa đã liền ngoắc: “Linh Lung muội muội.”

“Tái kiến công chúa.” Nhạc Du Du bất đắc dĩ đành phải nghênh đón thi lễ một cái.

“Muội muội đang muốn đi đâu a?” Sở Thiên Thiên liếc mắt nhìn tiểu viện phía sau nàng, “Không biết vương phi có ở nhà hay không a?”

“Nô tỳ đi nhìn hậu hoa viên.” Nhạc Du Du mỉm cười, đây là tới thị uy sao? Bất quá, nàng còn không muốn gặp đâu, “Vương phi còn đang ngủ đâu.”

“Bây giờ là giờ gì?” Tiểu Vũ kia vừa nghe lập tức bĩu môi.

“Không có biện pháp, vương phi phải hầu hạ vương gia, mệt cũng là bình thường a.” Nhạc Du Du vô tội nhìn Sở Thiên Thiên, trong lòng lại nói, tức chết ngươi cho phải đây.

Đúng lúc này, Linh Lung từ trong viện chạy ra, đưa áo choàng trong tay đắp lên trên người Nhạc Du Du: “Vương phi, cẩn thận lạnh …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.