Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 26: Chương 26




Edit: bachanh

Rốt cuộc, trong lòng Nhạc Du Du thầm hướng tới các lộ thần tiên, hướng đảng hướng toàn bộ nhân dân sám hối xong, lúc này mới chủ động hôn lên môi Lãnh Hạo Nguyệt. Choáng váng quá đi, mà không biết ai nói câu không nhịn được thì đừng nhịn nữa nhỉ? Tên phát minh ra câu nói này thật đáng yêu làm sao.(ta khinh, ta khinh, trả anh Hạo Nguyệt lại cho ta, mợ dám cưỡng râm ảnh, ta nghỉ edit, trả anh Hạo Nguyệt lại cho ta, *gào rú*)

Chẳng qua, hai người bọn họ đều quên mất bản thân đang đứng bên ngoài.

Hai người cũng quên, trên mũi Nhạc Du Du còn có một chiếc khăn tay nữa, vì thế, một thoáng không cẩn thận, chiếc khăn tay nọ bị cả hai luân phiên ‘cưỡng râm’.

“Tiểu Du Du, cái này ăn không được.” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, ủy khuất quyệt miệng, lấy tay chỉ chỉ vào chiếc khăn tay trên mũi của Nhạc Du Du.

Ách, Nhạc Du Du có chút hối hả tháo khăn tay xuống, đến khi quay đầu lại, mới phát hiện hầu hết bọn hạ nhân trong phủ gần như tụ tập lại nơi đây, mắt nhìn chằm chằm, nam thì cười trộm, nữ thì xấu hổ bưng mặt.

Nhạc Du Du khó tránh khỏi túng quẫn, bật người chống nạnh: “Nhìn cái gì hả? Bộ chưa thấy qua người khác hôn nhau sao? Nếu vậy thì chạy nhanh nhanh đi tìm người mà hôn đi… Còn không đi? Còn xem? Xem nữa, phải trả tiền!”

Chỉ nghe bùm bùm, tất cả hạ nhân gần như ngã lăn, chờ khi bọn họ đứng dậy thì bóng dáng của hai vị chủ tử đã sớm biến mất.

Lúc này mọi người mới phủi bụi bám trên người, sau đó chưa hết rạo rực rời khỏi. Chỉ có một bóng người ở trong góc nắm chặt đấm tay, đau đớn nhắm mắt lại, sau đó xoay người rời khỏi, bay nhanh khỏi vương phủ.

Bên ngoài thành, trong rừng cây, một thân anh màu đen đang điên cuồng vũ động thanh kiếm trong tay, sắc chiều óng ả xuyên qua nhưng khe lá dừng giữa rừng, cũng dừng lại trên thân ảnh tịch mịch của người nọ, chỉ thấy bạch quang chợt hiện, lá cây bay tán loạn, lá cây sau khi rời thân cây như có linh tính, phiêu đãng trong không trung mà không rớt xuống, đuổi theo kiếm khí như bóng với hình…Cuối cùng, chủ nhân thanh kiếm ngửa mặt thét dài một tiếng, lá rụng tán loạn.

“Tội gì chứ.” Trình Dật lúc này mới chậm rãi bước tới, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Hắn rốt cuộc cũng yêu nàng.” Long Ngâm có hơi vô lực, thanh kiếm trong tay cũng rớt xuống mặt đất.

“Cho dù hắn không yêu nàng, cũng không…” Trình Dật thở dài, “Đừng quên, hắn dù sao cũng là chủ tử của chúng ta, có lẽ ngày nào đó, cũng sẽ là chủ tử của thiên hạ này…”

“Ta biết.” Ánh mắt của Long Ngâm khôi phục lại nét lạnh lùng, bàn tay duỗi ra, thanh kiếm rơi xuống đất giống như gặp nam châm, sưu một tiếng, tức thì trở lại tay hắn, sau đó cổ tay vừa động, bảo kiếm vào vỏ, “Chỉ cần nàng không phản bội hắn, ta sẽ bảo vệ nàng.” Sau đó xoay người rời đi.

“Đại sư huynh, cám ơn ngươi.” Đi được vài bước, Long Ngâm quay lại nhìn Trình Dật, trong con ngươi lạnh lùng ấy có một tia cam chịu.

Trình Dật gật đầu, nhìn bóng dáng dứt khoát xen lẫn một chút cô đơn nọ, không khỏi lắc đầu, chẳng lẽ không nói, thì hắn thật sự không hiểu sao?

Vạn vật trên thế gian, có mấy ai thoát ly được một chữ tình? Trình Dật suy nghĩ, không khỏi cúi đầu cười khổ, Thanh Thanh, khi nào thì nàng mới hiểu được tâm ý của ta đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.