Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 50: Chương 50




Edit: gau5555

Beta: Wicca

Ngọc thúc nói làm cho tâm Nhạc Du Du đau nhói, nàng có thể tưởng tượng Lãnh Hạo Nguyệt ngay lúc đó tâm hẳn cũng đau rất nhiều.

“Đàn hương là hương liệu trong hoàng thất thường xuyên dùng…”

“Quá hèn hạ.” Nhạc Du Du cũng ngồi không yên nữa, một cỗ hàn khí theo lòng bàn chân bốc lên lên, “Tại sao có thể hèn hạ như vậy chứ?” Tức giận bước chân qua đi qua lại thong thả, Hạo nhi khả ái như vậy, nữ nhân kia thế nào liền ly khai bỏ được, thế nào làm thương tổn được a? Nàng nếu như không thích, tin sẽ có rất nhiều người nguyện ý thích a… Không được, tức chết nàng, hơn nữa còn là càng nghĩ càng giận, nếu là có một ngày làm cho nàng gặp cái họ Minh kia, nhất định tróc da nàng, lột gân của nàng…

“Càng đê tiện còn ở phía sau. Có lẽ là trời đáng thương đi, vương gia hôn mê hai ngày sau, sư phó của hắn Vô Ưu lão nhân đúng lúc chạy tới, thay hắn vận công bức độc, chỉ là độc kia thật sự là quá quỷ dị, nhất định phải có người thay hắn hút độc, còn muốn thay đổi máu, máu kia phải là người thân của hắn , lúc đó, nương nương nghe nói vương gia có thể cứu chữa, liền dứt khoát đem máu của mình đổi cho vương gia…”

Nhạc Du Du gật đầu, nàng lý giải, người mẫu thân nào có thể nhìn con trai của mình gặp nguy hiểm mà không cứu đâu?

“Vương gia phúc lớn mạng lớn, sau ba hôm rốt cuộc tỉnh.” Ngọc thúc hơi cười, “Lúc đầu mọi người đều buông lỏng phòng bị, thế nhưng ai ngờ, ngay khi vương gia tỉnh lại lúc đó là ban đêm, trong cung có thích khách tới, nếu không phải Tuyết Phi nương nương thay vương gia đỡ một kiếm kia, hiện tại sợ rằng…”

Nhạc Du Du ngạc nhiên, nguyên lai Tuyết phi cuối cùng là vì con của mình mà đã đánh mất tính mạng, tình thương của mẹ ở bất luận thời nào đều vĩnh viễn là vĩ đại nhất.

“Vương gia tận mắt nhìn thấy mẫu phi của mình vì cứu mình mà mất mạng, nhất thời cấp máu công tâm, ngất đi, nếu không có Vô Ưu lão nhân một mực giúp hắn kéo dài tánh mạng, chỉ sợ cũng phải đi … Bất quá hoàn hảo, một tháng sau rốt cuộc đã tỉnh, chỉ là nguyên bản mái tóc dài đen bóng lại trở thành đỏ rực, từ nay về sau cũng lãng quên trí nhớ trước kia…”

“Thích khách kia đâu? Bắt được không?” Nhạc Du Du trong lòng sớm đã đem thích khách này thiên đao vạn quả .

“Thời gian thị vệ nghe thanh âm chạy tới, thích khách kia lại bị một hắc y bịt mặt cứu đi…”

“Đáng tiếc.” Nhạc Du Du tiếc hận than thở một tiếng.

Lúc Nhạc Du Du theo đông viện đi ra, đã là một canh giờ sau, đã biết chân tướng, lại làm cho tâm tình của nàng trầm trọng lên.

Lãnh Hạo Nguyệt tình hình như thế, hẳn gọi là “Lựa chọn mất trí nhớ” đi, bởi vì quá thống khổ, vì thế lựa chon quên đi, thử nghĩ, ai có thể nhìn mẫu thân mình yêu quí vì mình đánh mất tính mạng mà thờ ơ đâu? Chỉ bất quá, hắn quên hết tất cả, liên quan trí lực đều tiêu thất. Trong lúc nhất thời, Nhạc Du Du vốn là muốn tìm cách nghĩ biện pháp chữa cho Lãnh Hạo Nguyệt cũng có chút dao động, nàng không biết nguyên lai chân tướng dĩ nhiên là tàn khốc như thế, nàng có điểm sợ, nàng sợ hãi lúc Lãnh Hạo Nguyệt khôi phục sẽ một lần nữa rơi vào thống khổ trước đây, đáng sợ hơn hắn sẽ quên chính mình.

Trong lúc hoảng hốt đó, nàng lại có chút đố kỵ với nữ tử gọi là Minh Nhu kia, dù sao Hạo nhi lúc bình thường, đã từng khắc cốt ghi tâm yêu nàng.như vậy…..

Tuy rằng, nàng căn bản là không xứng để được hắn yêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.