Mấy ngày nay Mộc Nhiên trong lòng bất an, ruột gan nóng như lửa thiêu. Cô ngồi suy nghĩ một hồi, sau đó lấy máy gọi cho Phương Lục Nghi nhưng thuê bao. Cô lại gọi cho Vũ Long, cậu nhanh chóng bắt máy.
“ Chị đại, tìm em có chuyện gì?”
“Có biết Phương Lục Nghi ở đâu không?”
“Cô ấy một tuần trước đã lên máy bay sang Nhật Bản rồi. Nói rằng có ca phẫu thuật rất quan trọng.”
Mộc Nhiên nhíu mày, lặp lại : “Một tuần?”
Vũ Long suy nghĩ trong giây lát sau đó hoảng hốt nói :
“Có chuyện xảy ra với cô ấy sao? Phương Lục Nghi đi công tác xưa nay không bao giờ quá một tuần!”
Mộc Nhiên đưa tay lên hoa tai điều chỉnh tần số để liên lạc với Phương Lục Nghi nhưng không thấy tín hiệu, cau mày : “Cô ta có mang vũ khí đi theo không?”
“ Em cũng không rõ, cô ấy không giỏi bắn súng hơn nữa lại đi máy bay công cộng nên không thể mang nhiều súng ống bên người, bất quá thì chỉ có khẩu Anaconda mà chị chế tạo thôi.”
Mộc Nhiên cắn chặt môi, nói : “Cô ta tuy không giỏi bắn súng nhưng rất giỏi phi tiêu, hơn nữa với cương vị là bác sĩ trong người nhất định sẽ có dao, khẩu Anaconda ấy được cải tiến lại chỉ có thể dùng dấu vân tay của cô ta sử dụng, đó không phải là vấn đề cần lưu tâm. Phương Lục Nghi rất thông minh, nếu như gặp chuyện nhất định sẽ biết cách đối phó, nhưng thời gian lâu như vậy lại không liên lạc cho tôi, mẹ kiếp, cậu mau chuẩn bị vũ khí một tiếng sau chúng ta cất cánh sang Nhật Bản!!!”
“Rõ!”
Mộc Nhiên nghiến răng, thầm nghĩ “Kẻ khốn kiếp nào dám động tay chân với Phương Lục Nghi? Mẹ kiếp!”
Sau đó đứng dậy sang phòng Kha Chính Thuần, nói :
- Kha tổng, tôi muốn xin nghỉ phép một tuần!
Kha Chính Thuần đang xem một số hợp đồng, nhìn thấy điệu bộ khẩn trương lại dứt khoát của cô, gật đầu.
- Được!
Đợi Mộc Nhiên ra ngoài, Kha Chính Thuần lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc, tay còn lại đưa lên nới lỏng cà vạt.
“Killer, anh dẫn theo một vài người theo sau Mộc Nhiên, ứng cứu khi cần thiết.”
“Tôi rõ rồi, thưa cậu chủ!”
Mộc Nhiên trở về nhà dịch dung lại thành Z, sau đó mới lái xe tới căn cứ, cùng Vũ Long tới Nhật Bản bằng trực thăng.
Vũ Long điều chỉnh về chức năng tự động lái, sau đó mới rời ghế xuống phía dưới kiểm tra vũ khí, lên tiếng :
- Chị đại, không gọi Lâm Khang có được không?
Phương Lục Nghi đường đường là Tứ Thiên Vương của Quỷ Vương, nếu biết cô bị bắt cóc giới hắc bang nhất định sẽ một phen kinh động. Hơn nữa Phương Lục Nghi rất ít khi xuất hiện nên không có nhiều người biết tới dung mạo của vị Tứ Thiên Vương này, cô cũng không có dịch dung như Mộc Nhiên, cũng không có giấu mặt như lão đại, Phương Lục Nghi tự do tự tại, được người trong giới gọi là “Bác Sĩ Tử Thần”. Lần này không biết kẻ thù có hay không biết được thân thế của cô cho nên xuất binh ứng cứu là chuyện không nên.
Vũ Long đương nhiên hiểu rõ vấn đề này nên mới hỏi đến chuyện Lâm Khang mà không phải đám thuộc hạ khác.
Mộc Nhiên đang ngồi chế tạo thuốc nổ, dừng lại nghĩ ngợi vài giây, sau đó tiếp tục làm công việc của mình, nói :
- Cậu ta không đi sẽ tốt hơn!
Chuyến bay từ Mỹ tới Nagoya, Nhật Bản mất hơn mười tiếng đồng hồ. Khi hai người đặt chân tới Nhật Bản cũng đã tầm tối. Vũ Long chọn khu rộng rãi ít người qua lại để tiếp đất. Sau đó không cần đợi Mộc Nhiên ra lệnh, cậu tự biết đi điều tra tung tích của Phương Lục Nghi.
Trước khi đến Mộc Nhiên đã nhờ Hà Thiên Chí đi tìm hiểu giúp, hơn ba tháng nay luôn có người đi theo Phương Lục Nghi nhờ cô cứu giúp nhưng Phương Lục Nghi đều từ chối, nguyên do chính là phẫu thuật ghép tim cho trẻ nhỏ. Phương Lục Nghi tuy là bác sĩ thiên tài, nhưng năng lực cũng có giới hạn, đâu thể cứu người chết thành sống được, việc ghép tim rất nguy hiểm lại vô cùng khó khăn, trên thế giới này mới chỉ có một vài ca thành công. Tuy nhiên cách đây một tuần, mẹ của đứa trẻ đã đến gặp cô, van nài cô, cho dù không cứu được cũng không sao, gia đình họ bằng lòng, chỉ là muốn con gái họ không phải chịu khổ sở nữa. Phương Lục Nghi lúc ấy đã gật đầu nên chuẩn bị mọi thứ từ rất sớm, lại nhờ mối quan hệ của mình gọi các bác sĩ giỏi nhất tới cùng giúp.
Đứa trẻ ấy hiện đang nằm trong bệnh viện Kiyo ở thành phố Nagoya cùng với gia đình. Vũ Long sau khi đi rò la tin tức về nói rằng, gia đình của đứa bé đang rất hoang mang và lo sợ, ngay cả bệnh viện cũng rất sốt ruột. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày mổ, các bác sĩ Phương Lục Nghi nhờ cũng đều đến đủ cả, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu duy nhất cô ta. Họ biết Phương Lục Nghi không phải là người vô trách nhiệm, danh tiếng của cô đã lan tràn trên khắp thế giới, đương nhiên không thể hứa suông, điều họ lo chính là sợ cô đã gặp chuyện không may.
Mộc Nhiên chăm chú quan sát bên ngoài bệnh viện, thấy có vài kẻ khả nghi :
- Sơ suất quá. Chúng ta quên mất trường hợp bọn chúng phái người theo dõi nhất cử nhất động của bệnh viện. Việc cậu lẻn vào bệnh viện điều tra sớm muộn cũng đến tai bọn chúng, chúng ta nên đánh nhanh thôi. Có điều không rõ Phương Lục Nghi đang ở đâu.
Vũ Long nhìn theo hướng của Mộc Nhiên, chửi thề :
- Khốn kiếp! Lần này không rõ kẻ thù là ai, chúng nếu đã phái người tới bệnh viện trông chừng thì nhất định đã biết thân thế của cô ta, tại sao vẫn dám ra tay?
Mộc Nhiên cau mày :
- Xem ra bọn chúng đã lên kế hoạch từ trước, theo dõi cô ta lâu như vậy nên mới cho người lên máy bay hành động trước, nếu không, để cô ta đặt chân xuống Nhật Bản e rằng không dễ dàng ra tay được. Chỉ là có người theo dõi cô ta lâu như vậy, lẽ nào cô ta lại không biết?
Hai người không ai nói thêm câu gì, im lặng quan sát kẻ địch. Cứ như thế cả đêm cũng không hề chợp mắt, cho tới hai giờ sáng cuối cùng cũng thấy kẻ địch có sự di rời. Mộc Nhiên huých khuỷu tay Vũ Long để cậu tỉnh táo, sau đó cầm theo vũ khí theo sau kẻ địch. Trước khi xuống trực thăng, Mộc Nhiên còn để lại một con chip ở cửa, nếu có người đột nhập, trực thăng lập tức phát nổ.
Hai người bám theo sau kẻ địch, giữ khoảng cách an toàn chừng hai mươi mét. Bọn họ đi khoảng năm trăm mét, dừng trước ngã ba rồi quay trái phải trước sau xem xét, sau đó mới ngoặt phải, đi thêm gần hai trăm mét nữa, dừng lại trước cửa một căn nhà cũ kĩ rồi gõ cửa.
Một người bên trong sách theo súng đi ra, cẩn thận quan sát xung quanh, xác định không có người bám theo mới để họ vào rồi đóng cửa lại.
Mộc Nhiên nhìn xung quanh căn nhà chỉ toàn là khoảng trống, nếu chẳng may bị dồn vào trong đấy nhất định không có lấy một đường lui. Bất quá đứng ở ngoài nhìn vào cũng được, chỉ là không rõ khi nào người của chúng lại xuất hiện.
Vũ Long sau khi đi xem xét xung quanh một lượt, phát hiện cách đó chừng ba mươi lăm mét có một căn nhà nhỏ bỏ hoang, không phải là nơi lý tưởng nhưng có thể dùng được.
Hai người vào bên trong, nếu dùng súng ngắm nhìn sẽ phát ra chấm đỏ nên chỉ có thể dùng ống nhòm quan sát qua ô cửa sổ.
Vũ Long sốt ruột nhíu mày :
- Không thấy Phương Lục Nghi, lẽ nào cô ta không có ở đây?!
Mộc Nhiên im lặng quan sát, ước chừng cũng phải gần một nghìn tên được trang bị vũ khí tối tân. Sau đó đưa ống nhòm qua bức tường bên cạnh, nhìn thấy đầu của một người phụ nữ, chính là Phương Lục Nghi. Mộc Nhiên khẽ kêu lên :
- Kia rồi! Cô ta ở đó!
Theo hướng của Mộc Nhiên, Vũ Long cũng nhìn theo, bởi vì bị vật cản nên chỉ có thể nhìn thấy một góc khuôn mặt của Phương Lục Nghi, Vũ Long thở nhẹ nhõm :
- May quá! Cô ta có vẻ không hề hấn gì. Bọn chúng có lẽ cũng không dám động đến cô ta.
Mộc Nhiên không suy nghĩ nhiều, lập tức giơ súng lên ngắm bắn. Ngay lúc ấy bên ngoài có người bước vào, gằn lên :
- Dừng lại!!