Ba mươi phút trước khi máy bay hạ cánh, một chiếc limousine màu đen phóng vụt tới đậu ngay trước cửa sân bay.
Một người đàn ông cao khoảng 1m70 mặc áo choàng đen, đội mũ fedora màu ghi, đeo mắt kiếng, ra khỏi cửa xe cẩn trọng quan sát xung quanh mới cẩn thận bước vào trong, nói một vài câu với nhân viên kiểm tra hành lý sau đó quay về xe.
Phương Lục Nghi nhếch môi cười.
Khi vừa đặt chân tới sân bay, ngay lập tức cô đã cho người thay toàn bộ nhân viên ở đây bằng người của mình, đồng thời cho kiểm tra đối chiếu thông tin của bọn họ, trong số đó, chỉ có vài người là thật, còn lại đều là giả!
Phương Lục Nghi nở nụ cười đắc thắng, không cần biết Vu Lực hợp tác với ai nhưng bọn họ đúng là quá xem thường Quỷ Vương, hoặc bọn họ vốn dĩ không có năng lực để đấu với Quỷ Vương!
Những gì người đàn ông kia nói cô nghe rất rõ, nội dung ngắn gọn nhưng lại rất đặc sắc.
“ Kiểm tra hành lý! Nhận được “hàng” lập tức trở về căn cứ!”
Phương Lục Nghi ra lệnh thông qua bộ đàm :
“Tất cả vào vị trí, mục tiêu đã xuất hiện!”
Máy bay hạ cánh, hành khách chậm rãi đi xuống, Lâm Khang xuýt xoa :
- Mẹ kiếp! Mười lăm người thì cả mười lăm cái vali to đùng! Cái này còn đựng được hai người cũng nên!
Bọn chúng đi thẳng tới chỗ chiếc xe limousine, cánh cửa vừa mở ra, bên trong có ba người, một tài xế, một người đàn ông khi nãy và một cậu thanh niên mặc âu phục màu bạc chừng đôi mươi.
Phương Lục Nghi cẩn thận quan sát tỉ mỉ từng bước đi, từng hành động của bọn chúng, khi thấy thấp thoáng người ngồ trong xe, cô nhíu mày:
“Hắn ta….?!”
Phương Lục Nghi giọng điệu khẩn trương nói: “Lập tức di chuyển, bám sát mục tiêu!”
Chiếc limousine vừa xuất phát, hơn hai mươi chiếc xe đằng sau cũng tự động di chuyển.
Mộc Nhiên lái xe vượt lên trước để tránh bị nghi ngờ đồng thời quan sát bọn chúng.
Lâm Khang nheo mắt nhìn về phía chiếc xe.
- Bọn chúng hình như đang lục đục!?
Trong chiếc xe limousine.
Cậu thanh niên mặc âu phục lớn tiếng nói :
- Cái gì??? Các người đã để mất cô ta?
Trong số mười lăm kẻ tình nghi khi nãy có một người lên tiếng :
- Bọn tôi theo lệnh đợi cô ta tại sân bay JFK nhưng bị một tên nhãi ranh phát hiện, sợ lộ tin tức nên chúng tôi để một vài người tại New York bắt hắn ta, còn lại nhanh chóng về Hàn Quốc.
Chàng trai kia tiếp tục lên tiếng :
- Đồ ngu! Không bắt được Hwang Lu Yi cũng không bắt được tên khốn đó! Đúng là một lũ vô dụng! Để cho con khốn đó biết chuyện này thì tất cả chết hết!
Đám thuộc hạ nắm chặt tay thành nắm đấm tuy giận dữ nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, từng câu từng chữ cố gắng tiết chế đúng mực.
- Kim thiếu gia, chúng tôi là làm việc cho Vu Lực lão đại, không phải làm việc cho ngài. Ngài nên suy xét những gì mình vừa nói! Chúng tôi tới New York là do thông tin từ phía ngài điều đi, nhưng khi đến nơi cô ta còn chưa đến, bên phía chúng tôi cũng có hai người bị thương, tổn thất không nhiều nhưng cũng thể coi nhẹ! Hắn ta không những nhanh mà còn rất mạnh, tất cả chúng tôi hợp lực lại cũng không phải đối thủ của hắn, chẳng qua là thừa cơ hội hắn không để ý mới bắn năm phát đạn vào người hắn ta, hiện người của tôi đang theo dõi tại các bệnh viện, chỉ cần hắn xuất hiện lập tức sẽ bị bắt!
- Câm mồm! Các ngươi nghĩ ai là người hỗ trợ các ngươi về mặt tiền bạc? Nếu không có Kim Baek Un này thì các ngươi chết hết cả rồi! Vậy mà ngay cả một tên oắt con cũng không đánh lại được thì còn ra thể thống gì? Lũ nhà các ngươi nên chết hết cả đi!
Đám thuộc hạ im lặng nhịn nhục, cả người đã nổi lên những gân xanh, nếu không phải lão đại của chúng nói không được động tới Kim Baek Un thì hắn ta nhất định sẽ chết dưới tay họ!
Người đàn ông mặc đồ đen khi nãy bất ngờ lên tiếng :
- Mấy người im lặng đi! Trong lúc các người cãi nhau thì chúng ta đã bị bao vây rồi!
Tất cả bọn họ nhìn xung quanh, con đường tới địa bàn của Vu Lực chỉ có một lối đường thẳng duy nhất, bình thường không kẻ nào dám bén mảng tới, vậy mà hiện giờ hơn hai mươi chiếc ô tô đồng loạt tiến thẳng về nơi này, như vậy không phải là đang bám theo thì chẳng lẽ lại cùng đường!?
Bọn chúng hoảng hốt nhìn nhau, Kim Baek Un tức giận chửi mắng tài xế :
- Đồ ngu! Bị theo dõi lâu như vậy mà không biết!
Lâm Khang nhìn bọn chúng hoảng loạn cười chế giễu :
- Bây giờ mới phát hiện ra sao?
Chiếc xe limousine lập tức tăng tốc, phóng vụt về phía trước, chỉ còn cách 100m nữa là tới hang ổ của Vu Lực, đến lúc ấy sẽ gọi người cứu trợ. Lúc này không cần biết chủ tớ ra sao, bọn chúng cũng không cần đợi kẻ khác ra lệnh, tài xế nhanh chóng kéo kính xe xuống, đám người của Vu Lực ngay lập tức cầm súng chĩa ra ngoài bắn. Có điều mũi súng còn chưa kịp thò ra khỏi cửa, đám người của Phương Lục Nghi đã ép sát chiếc xe, nhất loạt mở kính xuống cầm súng dí thẳng vào bọn họ.
Chiếc xe bị áp sát, tài xế quá hoảng loạn nên phanh gấp làm chiếc xe rê một đoạn dài mới dừng lại. Đám người của Vu Lực còn chưa kịp làm gì đã bị bọn người Phương Lục Nghi đàn áp chĩa thẳng súng vào người, giống như bọn họ đã có toan tính từ trước, chỉ trực chờ kính xe kéo xuống là liền chĩa súng sang.
Tất cả bọn họ hoảng loạn, toàn thân run lẩy bẩy cứng đờ người.
Mộc Nhiên bước xuống đầu tiên, tiếp đó là đám thuộc hạ cũng tự động bước xuống theo.
Mộc Nhiên đi từng bước chậm rãi tới trước mũi xe, nhẹ nhàng nhảy lên trên, sau đó dơ chân phải lên cao rồi một phát hạ xuống đập vỡ vụn kính trước, không lấy một chút nhăn mặt, rồi lại nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.
Lực chân của Mộc Nhiên rất mạnh!
Năm Mộc Nhiên mười lăm tuổi, cô đã có thể hạ gục được một người thất đẳng huyền đai chỉ với một cú đá hậu.
Năm Mộc Nhiên mười tám tuổi đã hạ nốc ao hai người bát đẳng huyền đai chỉ bằng một đòn liên hoàn cước.
Mộc Nhiên hiện tại hai mươi hai tuổi, trong bốn năm qua cô ta luyện tập rất nhiều, mà không đúng, cô ta đã luyện tập rất khắc nghiệt ngay từ nhỏ rồi, bản thân lúc nào cũng tự nhủ rằng càng ngày phải càng mạnh, cho dù nhiều lúc có mệt đến chết cô ta cũng không từ bỏ!
Hồi Mộc Nhiên mười hai tuổi, cô ta vì tập luyện quá sức nên đã bị ngất đi, dù khi tỉnh dậy toàn thân có đau đớn đến mấy thì việc đầu tiên cô ta nghĩ đến chính là rèn luyện thể lực, tốc độ và sức mạnh. Cô ta bật dậy khỏi giường bệnh chạy ngay tới phòng tập tập liên hồi không ngừng nghỉ, cho tới khi nào mệt mỏi ngủ thiếp đi, rồi đến sáng hôm sau lại bắt đầu như thế.
Đám người Vu Lực run rẩy mặt mày tím tái. Kim Baek Un cầm điện thoại trên tay đang định gọi người tới cứu trợ nhưng màn hình mới hiện lên 3 số, hắn ta đã không thể cử động ngón tay bấm số tiếp theo.
Mộc Nhiên hất hàm cho chúng bước xuống xe :
- Ra đây!
Bọn chúng sợ đến thất kinh, ngay cả thở còn khó khăn chứ đừng nói đến việc di chuyển, cả người như bị chôn chặt xuống, chân như đeo đá không tài nào nhấc lên nổi, đến đầu cũng còn không dám ngước lên.
Mộc Nhiên xưa nay rất ghét phải nói đến lần thứ hai, đám thuộc hạ hiểu ý bắn chỉ thiên lên trời ba phát, bọn chúng mới hoàn hồn cố gắng bò ra khỏi xe.
Người đàn ông mặc đồ đen bước ra trước hừ một tiếng, đứng sừng sững trước mặt Mộc Nhiên thản nhiên cầm điều thuốc rít một hơi, đám còn lại xem ra đứng còn không vững.
Mộc Nhiên nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, hắn ta không sợ cô? Là không biết cô hay là không sợ cô? Là coi thường phụ nữ sao? Hay là bản thân thực sự có thực lực?