Thành phố Praha.
Đông Mạnh Tư nhìn tên thuộc hạ vừa đưa tin về, cầm ly rượu trong tay phẫn nộ ném mạnh xuống đất:
- Mẹ kiếp! Bọn chúng bị điên sao mới dám đối đầu với Quỷ Vương!? Thế lực của Quỷ Vương càng ngày càng bành trướng, còn Cự Nhiên thì vẫn thoắt ẩn thoắt hiện, còn không biết là đã liên minh với Quỷ Vương hay chưa hay là có mục đích gì khác!
Tên thuộc hạ run người nói lí nhí:
- V-vậy..vậy bây giờ ta phải làm gì? Lão đại, chẳng lẽ cứ để yên cho bọn họ từ từ giết người của ta sao?
Đông Mạnh Tư trừng mắt nhìn hắn:
- Còn có thể làm gì? Nếu đem toàn bộ người đi đối đầu với bọn chúng chưa chắc đã giành được phần thắng, cùng lắm cũng chỉ là ngang bằng. Hơn nữa là người của ta tự động gây hấn nên mới làm cho bọn chúng có cơ hội tiêu diệt!
Tên thuộc hạ lại nói tiếp:
- Lão đại, tôi có ý như này, hay là cử một vài người mạnh nhất trong băng của ta đi theo dõi bọn họ?
Đông Mạnh Tư bị tên thuộc hạ làm cho tức chết:
- Theo dõi? Khuôn mặt bọn chúng chỉ có người chết mới biết thì theo dõi cái gì? Hơn nữa Nhất Vương, Tứ Vương, đứng trước mặt cũng không ai dám bắt! Nhị Vương, Tam Vương thân thủ lại nhanh nhẹn có muốn bắt cũng không được. Lão Q và Killer lại rất ít khi lộ diện, hành tung khó kiểm soát, so với bọn chúng lại còn trên cơ, ngươi nói xem, phải theo dõi ai!?
Đông Mạnh Tư thở hồng hộc, giận dữ quát lớn:
- Mau đi báo với tất cả các hắc bang liên minh, không ai được tự ý hành động, nếu chúng dám lập tức giết không tha!
- Rõ!!!
Tại một ngôi nhà nhỏ ở thành phố New York, Hoa Kỳ.
“Đây là đâu?”
Vũ Long khuôn mặt nhợt nhạt nằm trên giường từ từ mở mắt ra, ánh sáng chói vào mặt khiến cậu nheo mắt lại.
Vũ Long nhìn xung quanh, rồi chợt nhớ tới Phương Lục Nghi, lập tức bật người dậy nhưng toàn thân lại đau nhức, ngay cả sức lực cũng không còn, cậu đưa tay lên ôm bụng rồi nhăn mày kêu một tiếng.
Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ từ ngoài mở cửa bước vào, nhìn cậu mừng rỡ:
- Chàng trai, cậu đã tỉnh dậy rồi sao? Thật may quá, cậu bị thương rất nặng nhưng tôi không dám đưa cậu đi bệnh viện vì hiện có rất nhiều người tìm kiếm cậu. Cậu đã tỉnh rồi thì may quá, cậu đã hôn mê suốt hai ngày trời đấy!
Cô gái đi đến bên cạnh Vũ Long, cầm chiếc khăn thấm mồ hôi trên mặt cậu, vừa cười vừa nói không ngớt, đủ để thấy cô ta vui mừng như thế nào.
Vũ Long đờ người ra, mẹ kiếp, cậu ta không biết tiếng Anh!
Vũ Long ngồi im cứ ú ớ ú ớ không nói được thành lời.
Cậu ta không biết nói tiếng anh, cô gái trước mặt đương nhiên cũng sẽ không hiểu tiếng Việt. Hai người bất đồng ngôn ngữ không thể nói chuyện với nhau, cũng không thể giải đáp thắc mắc của nhau. Vũ Long hiện giờ đang rất khó hiểu, cậu ta có nhiều chuyện rất muốn hỏi, như việc tại sao mình lại ở đây? Còn cô gái kia là ai? Phương Lục Nghi hiện giờ ra sao? Nhưng tất cả đều mặc nghẹn lại ở cổ họng, giá mà có cái máy dịch Anh – Việt ở đây có phải tốt không?
Vũ Long khua tay múa chân cố gắng làm hành động để diễn tả lời nói, nhưng cô gái trước mặt vẫn chỉ nhăn mày khó hiểu, lại còn xuề xòa vài câu mà cậu ta chẳng hiểu gì.
Vũ Long nghiến răng bực tức nắm chặt tay đấm mạnh xuống giường cho hả giận, khi ngước lên bắt gặp khuôn mặt lo lắng của cô ta mới mím môi nằm xuống.
Im lặng được mấy phút, Vũ Long như nhớ ra điều gì lại bật dậy mò mẫm xung quanh tìm kiếm điện thoại. Nhưng chỉ mấy giây sau cậu ta lại bực dọc chửi thề một câu, điện thoại của cậu ta đã bị rơi ở sân bay rồi, khốn kiếp!
Vũ Long nhìn cô gái trước mặt đang ngây người nhìn cậu.
Cậu ta một tay đặt ngón cái vào tai, ngón út vào miệng, các ngón còn lại gập vào trong, tay còn lại xòe ra hướng về phía cô. Cứ giữ im như thế cho tới năm phút đồng hồ, mẹ kiếp, Vũ Long cậu muốn chửi thề!
Chưa bao giờ cậu ta mất mặt như thế, khuôn mặt đỏ bừng lên, bất lực đưa tay xuống nằm phịch xuống giường, bất ngờ cô gái chìa chiếc điện thoại ra trước mặt cậu, Vũ Long lại bật dậy cười rạng rỡ nhìn cô :
- Thank you!
Mẹ kiếp! Cho dù có mù tiếng Anh, ít ra cậu đây vẫn còn biết hai từ Thank you và Sorry! Việc này kể ra cũng đáng tự hào lắm!
Vũ Long cầm chiếc điện thoại, gọi cho Phương Lục Nghi, cô ta rất nhanh đã bắt máy.
“Phương Lục Nghi, là tôi đây!”
“...”
“Phươ....”
Vũ Long còn chưa nói hết, Phương Lục Nghi đã cúp máy.
Cậu trả điện thoại lại, mỉm cười thở nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Chết chắc rồi!”
Ba mươi phút sau, có người gõ cửa bên ngoài, Vũ Long khó hiểu nhìn điệu bộ lo lắng của cô gái.
Thực ra, hai ngày trước cô đang trên đường tới sân bay thì thấy cậu ngất trong một góc khuất, liền dìu cậu về nhà. Định đưa cậu tới bệnh viện nhưng lại có rất nhiều người tìm kiếm cậu ta, ngay cả bản thân cô cũng phải đóng chặt cửa không dám bước ra ngoài.
Bây giờ lại có người tới gõ cửa, cô ta vì lo sợ có người tới giết Vũ Long nên mới không dám ra mở cửa.
Vũ Long đương nhiên không biết điều này, cố gắng xuống giường, thấy cô lo lắng liền mỉm cười lắc đầu, ý muốn nói sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cô gái dìu Vũ Long bước tập tễnh ra cửa, nhìn qua khe cửa là một cô gái rất xinh đẹp, cô ta liền mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, Phương Lục Nghi đang dựa lưng vào xe bỗng quay ra nhìn, đập vào mắt cô là cảnh tượng Vũ Long đang ôm người phụ nữ khác, lại còn ngay trước mặt. Vũ Long nhanh chóng thu lại tay đang bá cổ cô gái kia, đồng thời khẽ đẩy nhẹ cô ta ra.
Phương Lục Nghi giận dữ rút súng ra bắn liên tiếp ba phát vào người cậu. Vũ Long mím chặt môi gồng mình để không bị ngã quỵ.
Cô gái kia giật mình lo lắng, lại nói một tràng tiếng anh, Vũ Long nghe không hiểu gì nhưng Phương Lục Nghi lại hiểu rõ từng chữ, đại khái là lo lắng cho cậu ta.
- Sao? Không đứng vững được?
Phương Lục Nghi nhìn cậu thách thức.
Vũ Long cười khổ khẽ đẩy cô gái ra, chỉ biết cúi đầu cảm ơn cô, sau đó hít một hơi thật dài run rẩy bước vào xe.
Phương Lục Nghi cũng không nói thêm nửa lời với cô gái lạ, hừ một tiếng rồi bước vào xe đóng rầm cửa lại, lái xe đi.
Cả hai im lặng.
Phương Lục Nghi đang rất giận dữ, còn Vũ Long cũng không biết phải mở lời ra sao.
Nếu như hỏi: “Cô có sao không?” thì thật vô lý quá!
Cô ta đang rất khỏe mạnh đứng trước mặt cậu, còn đang rất giận cậu.
Nhưng quả thực ngoài câu nói ấy ra, Vũ Long cũng không biết phải nói gì thêm, cho nên cậu chỉ biết im lặng.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự của Phương Lục Nghi, cô ta bấm bấm vài nút thì cánh cổng từ từ mở ra, Phương Lục Nghi lái xe vào trong, cánh cổng lại từ từ khép lại.
Phương Lục Nghi xuống xe, đi thẳng vào trong. Vũ Long cũng xuống xe, lết từng bước khó nhọc đi theo sau cô, mặc cho các vết thương rỉ máu.
Chợt Phương Lục Nghi dừng lại, quay đầu nhìn Vũ Long một lượt. Toàn thân cậu đầy những vết thương, máu đã thấm đẫm cả áo quần, bộ dạng yếu ớt, người đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Phương Lục Nghi hỏi:
- Rất đau!?
Vũ Long lắc đầu đáp:
- Không hề!
Ngôi biệt thự của Phương Lục Nghi có dành ra một phòng dùng để khám chữa bệnh, trong đó có đầy đủ các thiết bị cần dùng.
Phương Lục Nghi bước vào, cởi chiếc áo choàng khoác bên ngoài, xắn tay áo lên, buộc gọn tóc lại, hất hàm cho cậu nằm lên trên giường, giọng nói như ra lệnh:
- Cởi ra!
Vũ Long e dè gượng gạo cởi từng chiếc cúc áo, rồi lại đến quần. Trước mặt Phương Lục Nghi cậu ta lại chỉ mặc đúng một chiếc quần con. Vũ Long nhắm chặt mắt mũi để mặc cô tùy ý.
Phương Lục Nghi bực mình quát lớn:
- Mẹ kiếp! Vũ Long! Lúc này cậu cũng có thể lên à?
Vũ Long cả người đỏ bừng, vội vàng lấy tay che hạ bộ, luống cuống thanh minh:
- X-x-xin..n lỗi, xin lỗi! Cái này...cái này....
Phương Lục Nghi hừ một tiếng, sau đó nhìn tổng thể cả người cậu.
Vũ Long tổng cộng có 8 vết thương do súng gây ra: ba viên ở bụng, hai viên ở tay trái, một viên ở bắp tay phải và hai viên còn lại ở chân.
Phương Lục Nghi cầm dao mổ xẻ lấy từng viên đạn ra, cố ý không dùng thuốc tê, cũng không có ý định nhẹ tay, điều này Vũ Long cũng biết rõ.
Phương Lục Nghi tự giận bản thân mình, bọn chúng là nhắm vào cô nhưng Vũ Long lại là kẻ thay thế. Hơn nữa cô còn cho người tìm suốt hai ngày cũng không ra tung tích của cậu ta.
Phương Lục Nghi để Vũ Long đi theo Mộc Nhiên là vì muốn bảo vệ cậu, nhưng tên ngu ngốc này lại suốt ngày chỉ biết đến quan tâm cô.
Phương Lục Nghi cứ thế cứa mạnh vào vết thương cho đến khi Vũ Long không chịu được khẽ kêu lên, cô mới thôi hành hạ cậu.
Sau khi chữa trị xong, Vũ Long cũng bị cơn sốt làm cho mê man đầu óc, nửa tỉnh nửa mê. Phương Lục Nghi đẩy giường bệnh sang phòng khác, cẩn thận đặt cậu lên giường ngủ. Sau đó mang một chậu nước ấm đến, nhúng khăn vào chậu rồi vắt kiệt, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cậu, rồi đắp lên chán cậu.
Vũ Long mơ màng nhìn người phụ nữ trước mặt, rõ ràng biết đó là Phương Lục Nghi nhưng lại không dám tin rằng đó chính là cô.
Phương Lục Nghi đối với cậu sao lại có thể dịu dàng đến như vậy?