Phục Kích Ái

Chương 17: Chương 17: Bắc Thần bất nhất dạng. . .




Từ siêu thị đến thị trường của cô hai Lý Thiên Hữu tính cả kẹt xe nửa giờ cũng đến nơi. Đỗ tốt xe hai người đi qua đường dành riêng cho người đi bộ, Lý Thiên Hữu trong tay mang theo quà tặng Lâm Bắc Thần mua cho cô cô, Lâm Bắc Thần trên tay cái gì cũng không cầm, trên tay khoá một cái túi tùy thân của mình.

“Bắc Thần, hoàn cảnh tiểu thị trường không phải rất tốt, cô đừng để bụng nhé?” Lý Thiên Hữu vừa đi, một bên miêu tả hoàn cảnh thị trường cho Lâm Bắc Thần, nàng thực sợ hoàn cảnh chướng khí mù mịt kia dọa chạy Lâm Bắc Thần.

“Không sao!” Lâm Bắc Thần nhàn nhạt nói

Lý Thiên Hữu mang theo Lâm Bắc Thần lên cầu thang lầu hai, bên tai thanh âm huyên náo từ từ lớn dần, nàng lén nhìn một chút Lâm Bắc Thần, đối phương như trước diện vô biểu tình đi theo phía sau. Lý Thiên Hữu trong lòng thực sự bất ổn, mang Lâm Bắc Thần tới loại địa phương này, nàng có điểm không đành lòng, Lâm Bắc Thần khí thế nữ vương cùng nơi này căn bản là không hợp nhau. Nàng dẫn Lâm Bắc Thần đi qua tiểu hành lang trung gian bàn ăn, rõ ràng cảm giác được đồng loạt ánh mắt bắn đến, thật giống các nàng xuất hiện làm cho cả tiểu thị trường nhất thời yên tĩnh lại, những thực khách nông dân công nhân kia giống nhau hai mắt trộm quang nhìn hai người, thậm chí nhân viên phục vụ mời chào khách đều ngây ngẩn đứng đó, không hề tiến lên cướp khách hàng. Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần như trước không có biểu tình, nàng hơi híp mắt, căm tức người xung quanh vẻ mặt mị mị, hai mắt thẳng thả hàn quang. Thật muốn một vô ảnh cước qua đó, gạt ngã một đám người mới hả giận, cho các ngươi nhìn.

Trái ngược với Lý Thiên Hữu, Lâm Bắc Thần trấn định rất nhiều, cô sớm đã thành thói quen trở thành tiêu điểm, mặc kệ là thiện ý hay ác ý, ước ao hay đố kị, hết thảy đều không để ý. Thản nhiên như thường theo Lý Thiên Hữu đi vào.

Đi tới trước quầy hàng ăn của cô hai, cũng là kín người hết chỗ, Lý Thiên Hữu thở dài, áy náy cười với Lâm Bắc Thần, đặt đồ vật ở bên chân Lâm Bắc Thần, đã đi vào trong quầy hàng ăn.

“Cô hai, con mang người đến rồi.” Nàng đi tới bên người cô hai đang xào rau nói rằng.

“Đến rồi à, chờ chút, lập tức thì đi ra, trước con cho bằng hữu ngồi một chút.” Cô hai đưa cái cổ thoáng nhìn ngoài quầy hàng, lại quay đầu nhìn nồi.

“Thiên hữu tới rồi.” Một nữ nhân đang thái rau mỉm cười nhìn Lý Thiên Hữu.

“Cô ba.” Lý Thiên Hữu nhìn nữ nhân chào hỏi, liền đi ra ngoài.

Lý Thiên Hữu đi tới bên cạnh Lâm Bắc Thần, bất đắc dĩ nhìn xung quanh, lại nhìn một chút Lâm Bắc Thần, nơi này nào có chỗ ngồi a, nàng bắt đầu hối hận, biết buổi trưa bận rộn, còn nghe cô hai mang người đến vào lúc này. Nàng vẻ mặt xin lỗi nhìn Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần nở nụ cười an tâm với nàng.

“Tỷ, chị đã đến rồi.” Thiên kiêu bưng đĩa đồ ăn thừa đi tới, thú vị cười với Lý Thiên Hữu, nhanh chóng thả xuống cái đĩa đi tới.

“Thiên Kiêu, gọi Bắc Thần tỷ.” Lý Thiên Hữu lôi kéo tay Thiên Kiêu, bảo em gọi người.

“Bắc Thần tỷ tỷ hảo.” Thiên Kiêu ngọt ngào đối Lâm Bắc Thần nói.”Bắc Thần, đây là em gái tôi, Lý Thiên Kiêu, năm nay mới vừa lên cao trung.”

“Nhĩ hảo!” Lâm Bắc Thần ôn nhu hướng Thiên Kiêu cười cười, quay sang nói với Lý Thiên Hữu: “Hai chị em các cô lớn lên không giống nhau, Thiên Kiêu lớn lên so với cô dễ nhìn hơn nha!” Nói xong còn cười cười.

Lý Thiên Hữu nhìn băng sơn nữ vương ngữ khí ôn hòa, rõ ràng sửng sốt một chút, nhìn vẻ mặt tiếu ý của Lâm Bắc Thần, lập tức tâm liền thả xuống.

“Dĩ nhiên, em gái tôi dáng dấp đẹp đẽ hơn tôi nhiều.” Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần cười, nhất thời trong lòng cởi mở không ít, cũng theo cười rộ lên.

“Tới rồi? Mau đến đây ngồi, đứng đó làm gì? Thiên Hữu con thật là, tìm cho bằng hữu con một chỗ ngồi đi.” Mấy người đang nói chuyện, cô hai vừa cọ tay trên tạp dề vừa cùng Lâm Bắc Thần chào hỏi.

“Cô hai, nào có chỗ ngồi trống đâu?'' Lý Thiên Hữu bất đắc dĩ nhìn cô hai. Nàng thấy cô hai đi tới bên chỗ ngồi xếp sau tương đối an tĩnh chút, cùng khách hàng nói cái gì, sau đó liền thấy mấy người khách hàng kia nhìn về phía các nàng bên này một chút, cười ha hả đứng dậy ngồi ở trên vị trí khác, đúng thật là nhường chỗ cho các nàng. Thiên Kiêu nhanh cầm lên khăn lau sạch sẽ đi qua lau bàn, Lý Thiên Hữu nhấc lên đồ vật, dẫn theo Lâm Bắc Thần đi qua đó.

Đi tới trước chỗ ngồi, Lý Thiên Hữu lấy ra khăn tay trong túi tiền giúp Lâm Bắc Thần xoa xoa ghế, Lâm Bắc Thần thoáng chốc túm nàng, ý bảo nàng không cần lau. Sau đó thì cười ha ha cùng cô cô chào hỏi, cô với bình thường quả thực như hai người khác nhau.

Lý Thiên Hữu nhìn hai người vừa nói vừa cười trò chuyện, lại nhìn một chút cô ba đang xào rau trong quầy, nói vậy nhất định là trước đó cô hai kêu gọi cô ba bảo cô ấy ngày hôm nay tới hỗ trợ. Nàng cảm kích mắt nhìn cô hai, lại nhìn Thiên Kiêu vẻ mặt luôn tươi cười đứng ở một bên, ra hiệu em đi hỗ trợ, chính mình lại ngồi ở bên người Bắc Thần.

“Tới thì tới, mua mấy thứ đồ này làm gì? Rất lãng phí tiền.” Cô hai nhìn túi đặt lên bàn đối Lâm Bắc Thần nói.

“Cần phải, cũng không biết cô cô thích cái gì, tùy tiện mua chút vật phẩm dinh dưỡng.” Lâm Bắc Thần nói.

“Nghe nói cha mẹ con xuất ngoại, muốn cho Thiên Hữu ở chung một đoạn thời gian?” Cô hai nhìn Lâm Bắc Thần trước mắt, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, cô nương này nhà ai a, đẹp không nói, còn một thân khí chất cao quý, phải biết rằng là bằng hữu như vậy, nói cái gì cũng không thể để Thiên Hữu mang đến đây a, vừa nhìn liền biết cũng không phải hài tử nhà bình thường. Suy nghĩ bà còn trừng mắt Lý Thiên Hữu.

Lý Thiên Hữu vừa nghe cô hai đem lời mình nói dối hỏi ra rồi, không khỏi sửng sốt, nàng đón nhận ánh mắt Lâm Bắc Thần tìm tòi, xấu hổ cười cười. Lâm Bắc Thần hiểu rõ, hồi đáp: “Đúng vậy, một mình cháu không dám ở, muốn cho Thiên Hữu ở chung với cháu đoạn thời gian, cô cô không ngại chứ?”

“Không ngại, không ngại, chính là ta muốn gặp gỡ người, hiện tại xã hội loạn a, Thiên Hữu không tiếp xúc qua người, sợ nàng kết giao bằng hữu không tốt. Ha ha! Thấy cháu ta an tâm.””Ngài yên tâm, cháu sẽ chiếu cố tốt Thiên Hữu.” Lâm Bắc Thần rất thành khẩn nói

Lý Thiên Hữu nghe hai người đối thoại, vẻ mặt hắc tuyến, cô hai rõ ràng cứ cho là đúng nói mình chưa thấy qua cảnh đời sao. Lâm Bắc Thần còn chiếu cố nàng, cùng cô ở chung ăn đều ăn không đủ no, nàng trong lòng nói thầm.

“Nghe nói cháu đi làm tại Lâm thị?” Cô hai nhìn Lâm Bắc Thần, đây chính là cái gọi là thành phần tri thức đi? Thấy Lâm Bắc Thần gật đầu, cô hai trịnh trọng nói: “Thiên Kiêu nói đó là một công ty lớn, rất có tài, nhất định có tiền đồ.”

Lý Thiên Hữu một tay bưng trán, trong lòng ai oán, cô cô tôi thật là tốt a, còn có tiền đồ, người ta là người đứng đầu Lâm thị đó. Nàng xấu hổ nhìn Lâm Bắc Thần, thấy Lâm Bắc Thần chỉ gật đầu phụ họa, không có quá nhiều giải thích. Lý Thiên Hữu nghĩ vẫn là nhanh dẫn cô rời đi thôi, này thấy cũng thấy, cô cô một nhà đều là người chân thực, cũng chưa từng qua lại cùng người có tiền, một hồi cũng đừng gây ra chuyện cười sẽ không tốt. Nàng ngẩng đầu nhìn phía quầy hàng, trong lúc lơ đãng cảm giác được cái gì, nàng nheo mắt chăm chú nhìn một chút đám khách hàng tại phía sau các nàng, giống nhau rộn ràng nhốn nháo, như là không có gì dị dạng. Thế nhưng cảm giác của nàng chưa bao giờ sẽ sai, đây là nhiều năm người đang ở hiểm cảnh luyện ra được, nàng lại lần nữa quan sát một lần, phát hiện có ba tiểu tử hơn hai mươi tuổi thỉnh thoảng dùng khóe mắt chăm chú nhìn nơi này, nhưng ánh mắt này nói cho Lý Thiên Hữu, mấy người này tuyệt đối không phải ngắm nhìn mỹ sắc. Nàng bất động thanh sắc quan sát, qua vài lần chú ý nàng càng thêm khẳng định mấy người này nhất định là có mục đích khác, nàng không khỏi đề cao cảnh giác.

Bên này chợt nghe cô cô thú vị hỏi Lâm Bắc Thần thích ăn cái gì bà lập tức đi làm. Lâm Bắc Thần thái độ khách khí. Lý Thiên Hữu nhìn một chút ba nam nhân kia, lại quay đầu hướng cô hai nói.”Cô hai, chúng con sẽ không ăn ở đây, cô xem cũng đã xem rồi, cũng nên yên tâm đi, con một hồi trở về cầm chút quần áo sạch, Bắc Thần còn phải đi làm đây.”

“Lúc này mới vài giờ, ở lại ăn cơm đi.” Cô cô hung ác với Lý Thiên Hữu.

“Cô hai. . .” Lý Thiên Hữu đứng dậy ngồi vào bên người cô cô túm lấy cánh tay cô cô làm nũng nói: “Mỗi ngày con đều có thể trở về gặp mọi người mà, ngày mai Thiên Kiêu cùng Tình Tình khai giảng, con đi đưa là được, cơm sẽ không ăn.” Nói xong Lý Thiên Hữu còn cọ cọ đầu trên vai cô cô.

Lâm Bắc Thần mỉm cười nhìn Lý Thiên Hữu cử động, trong lòng ấm áp, nàng kỳ thực chính là một đứa nhỏ không trưởng thành. Thế nhưng cô biết tâm tư Lý Thiên Hữu, nàng là sợ bản thân khó xử, nhìn dáng vẻ nàng ở trong lòng cô cô làm nũng, Lâm Bắc Thần nghĩ thực sự là khả ái.

“Cô hai, cháu đến rồi.” Thanh âm một người nam nhân vang lên.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, trông thấy Hạ Phi bước nhanh chân đi tới đây.”Thiên Hữu tôi tìm cô vài ngày, cuối cùng cũng gặp được cô rồi.”

“Tiểu Phi tới rồi?” Cô hai thấy Hạ Phi đến, miệng cười đều khép không lại rồi.

Lý Thiên Hữu nhìn cô hai như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu “Mấy ngày nay tôi đều ở chỗ Bắc Thần, anh tìm tôi có việc?”

Hạ Phi và Lâm Bắc Thần gật đầu xem như chào hỏi nhau, hắn đứng ở bên người Lý Thiên Hữu nói: “Không có việc gì, chính là tìm cô nói chuyện phiếm, mấy ngày nay tôi cũng không bận rộn. Nghe cô hai nói trưa nay cô cùng Lâm tiểu thư trở về, tôi liền đến đây nhìn!” Lý Thiên Hữu mỉm cười nhìn Hạ Phi, lại nhìn một chút đám tiểu tử phía sau, nàng đứng dậy nhường chỗ ngồi của mình cho Hạ Phi một lần nữa ngồi trở lại bên người Lâm Bắc Thần.

“Cháu xem các cháu, tới thì tới, đều mang vật gì vậy hả?” Cô cô bất đắc dĩ nhìn mấy người

“Mang cho dượng hai bình rượu ngon, đều là người khác đưa, cháu cũng uống không được.” Hạ Phi quen thuộc nói.”Dượng đâu ạ?”

“Hắn xuống lầu đưa cơm rồi, một hồi hẳn là lên đây.”

“Cháu nói hai đứa nhỏ này, bảo các nàng lưu lại đây ăn, Thiên Hữu còn vô cùng không muốn.” Cô cô không khỏi oán giận cùng Hạ Phi.

Hạ Phi nhìn hai người liếc mắt, lại nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, hắn cười cười nói: “Cô hai, cháu mang các nàng đi ra ngoài ăn, ở đây, thực sự không thích hợp chiêu đãi người!”

“Cũng phải, ở đây loạn như vậy, đi ra ngoài thì đi ra ngoài ăn đi!” Nói xong lại nhìn Lâm Bắc Thần nói: “Bắc Thần à, về sau buổi chiều tới, nếm thử tay nghề cô hai. Ngày hôm nay để Thiên Hữu dẫn các cháu đi ra ngoài ăn đi!”

“Hảo, cô cô, có thời gian cháu sẽ.” Lâm Bắc Thần thủy chung vẫn duy trì mỉm cười ấm người

Mấy người đứng dậy, cô hai túm Lý Thiên Hữu một cái, lại cùng Lâm Bắc Thần nói vài lời, liền đi đến quầy hàng. Lý Thiên Hữu bảo hai người chờ một lát, nhấc lên đồ trên bàn đi theo, đi qua trước bàn ăn của ba tiểu tử kia nàng nhìn thoáng qua, ba người vừa nói vừa cười đang ăn cơm, cũng không có gì dị dạng, nàng xem xem thức ăn trên bàn đều còn không có động tới bao nhiêu, hiển nhiên là vừa tới không bao lâu.

“Cô hai, không cần tiền của cô, con có tiền!” Lý Thiên Hữu đem quà tặng hai người mua bỏ vào trong ngăn kéo nhỏ quầy hàng.

“Cho con cầm con cứ cầm đi.” Cô hai xuất ra vài tờ trăm nguyên tiền giá trị lớn kín đáo đưa cho Lý Thiên Hữu

“Thực sự không cần, con có, cô xem!” Nói xong Lý Thiên Hữu từ trong túi tiền lấy ra bao tiền, bên trong dày đặc nhất điệp tiền mặt.

“Cô hai, cô mau thu hồi lại, khiến người ta chê cười.” Nói xong nàng liền đi ra ngoài. Đi vài bước lại dừng quay trở lại. “Cô hai, cô quen biết ba người kia sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi, khách hàng nhà cô cô trên cơ bản đều là người quen cũ, khách quen thông thường cô hai đều nhận thức.

“Ba tiểu tử bên đó à? Không nhận ra, hình như không có tới qua”

“Nha, con đi đây, con rời nhà một chuyến, số điện thoại cho cô viết tại trên lịch để bàn, có việc thì cô gọi điện thoại cho con.”

“Được, các con chậm một chút a, còn có đem tiền sắp xếp gọn, đừng để tên trộm sờ soạng.”

“Biết rồi ạ!” Lý Thiên Hữu phất phất tay, đi về phía Lâm Bắc Thần và Hạ Phi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đâu có hai chương thì hai chương, mệt mỏi quá, nhiều khen thưởng chút hoa hoa đi. . . Còn muốn cất dấu.

Phía dưới lần lượt bắt đầu xảy ra nguy hiểm, kính thỉnh chờ mong đi. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.