Sau khi Lý Thiên Hữu rời khỏi đội hình cảnh, lần đầu tiên nàng gọi taxi trở về. Trở về lâu như vậy tới nay nàng chưa từng phung phí tiền, càng không có gọi taxi giống như ngày hôm nay. Thế nhưng ngày hôm nay, nàng không biết vì sao trong lòng chính là sốt ruột, luôn muốn có thể nhanh một chút trông thấy Lâm Bắc Thần trong lòng nàng mới có thể thực sự ổn định xuống. Có lẽ là sắp về bộ đội đi, nàng thầm nghĩ, sắp đi về rồi, thế nhưng nàng và Lâm Bắc Thần còn có quá nhiều chuyện chưa kịp làm.
Lý Thiên Hữu xuống taxi tựa như một cơn gió bước nhanh đi vào Lâm thị, nhìn thấy thang máy đang đi lên, nàng quẹo vào cầu thang bộ chạy lên tầng 25.
Mãi đến khi nàng vào văn phòng của Lâm Bắc Thần, lúc trông thấy Lâm Bắc Thần vẫn như cũ chăm chỉ làm việc, nàng thở hổn hển trái tim rốt cuộc đặt xuống. Lý Thiên Hữu cười bản thân thần kinh, vốn là phải thật tốt, ở Lâm thị sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
“Làm sao vậy?” Lâm Bắc Thần đang chuyên chú nhìn văn kiện, nghe thấy tiếng mở cửa cô cau mày ngẩng đầu lên. Liền thấy Lý Thiên Hữu sắc mặt ửng đỏ, vẻ mặt khẩn trương đứng ở trước mắt.
“Không sao.” Lý Thiên Hữu nhẹ nhàng lắc đầu, nàng giơ tay lau mồ hôi trán, lại theo thói quen đứng thẳng thân thể sửa sang lại trang phục. Nàng cũng không biết bản thân là làm sao, lúc ở đội hình cảnh thấy ảnh chụp của họ Hùng nàng đã cảm thấy hoảng, nàng chính là rất sợ Lâm Bắc Thần xảy ra chuyện.
“Có thể đi được chưa?” Lý Thiên Hữu ổn ổn hô hấp, nhẹ giọng hỏi.
“Còn chưa được, công việc hôm nay vẫn chưa xong.” Lâm Bắc Thần thoáng nhìn thời gian, mới hơn ba giờ. Cô lại thoáng nhìn văn kiện chồng chất như núi nhỏ trước mắt, bất đắc dĩ nói với Lý Thiên Hữu.
“Được, em ở đây chờ chị.” Lý Thiên Hữu đi tới sô pha ngồi, hiện tại nàng chỉ cần có thể nhìn Lâm Bắc Thần là tốt rồi, nàng mặc kệ Lâm Bắc Thần đối với nàng như thế nào, lúc này nàng chỉ muốn cùng Lâm Bắc Thần một chỗ, thời gian có thể dành cho chị ấy đã không còn nhiều lắm . . .
“Em về trước đi, đừng ở chỗ này đợi.” Lâm Bắc Thần ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Hữu, ngữ khí nghiêm túc nói. Cô từ trong túi lấy ra một chuỗi chìa khóa đặt ở trên bàn làm việc, lại cầm tờ ghi chú viết xuống địa chỉ nhà ở phụ cận đặt trên chìa khóa.
Lý Thiên Hữu hơi chần chờ một chút, nàng thoáng nhìn hai túi rau xanh và hoa quả đặt trên bàn trà lúc buổi trưa nàng rời đi, đứng dậy. Trở lại cũng tốt, thật tốt chuẩn bị một chút, đến khi nàng làm xong cơm, Lâm Bắc Thần cũng nên tan tầm. Nàng cầm lấy chìa khóa trên bàn, cuối cùng liếc nhìn Lâm Bắc Thần đã không nhìn nàng nữa, mím môi đi ra ngoài. Lâm Bắc Thần luôn luôn như vậy, lúc nào nói chuyện cũng như là ra lệnh. . .
Lý Thiên Hữu cho rằng lấy thân phận bộ đội đặc chủng như nàng nếu muốn tìm một địa chỉ vậy còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng mãi đến khi nàng theo địa chỉ của Lâm Bắc Thần viết vòng vo suốt hai vòng ở tiểu khu này rồi, nàng bắt đầu hoài nghi. Nếu như không phải Lâm Bắc Thần cho địa chỉ sai, đó chính là vấn đề của nàng, sao lại tìm không được số nhà? Nàng ngừng cước bộ, thu lại ánh mắt từ trên số nhà. Rất hiển nhiên cái tiểu khu này căn bản không có căn nhà A—2 viết trên giấy ghi chú.Giữa lúc Lý Thiên Hữu muốn rời khỏi tiểu khu, nàng nghe thấy được tiếng khóc của trẻ con, tiếng khóc kia cao dần, khiến lòng Lý Thiên Hữu mạnh mẽ siết chặt. Nàng cau mày xoay người, liền thấy một tiểu nam hài một thân quần áo đẹp trai chật vật ngồi dưới đất khóc không thở được. Lý Thiên Hữu nhìn xung quanh tiểu nam hài, cũng không thấy người lớn nào đến trông coi nhóc, nàng do dự một chút liền đi tới tiểu nam hài.
“Tại sao người bạn nhỏ khóc?” Lý Thiên Hữu đưa tay bế tiểu nam hài lên, tiểu nam hài bởi vì khóc mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu toàn nước mắt nước mũi.
“Cô, cô giải phóng quân, Cường, Cường Cường xấu xa, ném quả bóng của Hạo Hạo lên phía trên.” Tiểu nam hài một bên nghẹn ngào một bên cáo trạng, nhóc vươn tay béo mập nhỏ bé chỉ vào mái nhà một tiểu lâu hai tầng gần đó.
“Hạo Hạo ngoan, không khóc. Cô giải phóng quân giúp em lấy quả bóng xuống có được hay không?” Lý Thiên Hữu nhẹ giọng dỗ dành tiểu nam hài mạnh mẽ cọ cọ trong lòng mình, đứa bé này, nước mắt nước mũi đều cọ lên quân trang của nàng.
“Thực sự?” Tiểu nam hài khóc đỏ hai mắt trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng.
“Ừ, em ngoan ngoãn chờ, cô đi lấy bóng cho em, em là tiểu nam tử hán, không nên khóc nữa.” Lý Thiên Hữu thả tiểu nam hài, để nhóc đứng trên mặt đất, giúp nhóc vỗ vỗ bụi trên người, liền đi tới tiểu lâu hai tầng đó.
Đi tới dưới lầu, nàng nhìn mọi nơi một chút, bây giờ còn chưa tới thời gian tan tầm. Người trong tiểu khu cũng không phải rất nhiều. Nàng nhẹ nhàng hoạt động cổ tay liền bám vào kẽ hở trên tường vọt lên, từ đầu đến cuối chưa tới hai phút nàng đã cầm trái banh lần nữa đứng ở trước mặt tiểu nam hài, mỉm cười đặt trái bóng ở trong lòng tiểu nam hài.
“Cô giải phóng quân, cô thật là lợi hại!” Tiểu nam hài tiếp nhận bóng, sít sao ôm vào trong ngực, ánh mắt bắn lửa nhìn Lý Thiên Hữu.
“Cô là người nhện biến hình sao?” Tiểu nam hài ôm bóng trong ngực nhào tới trong lòng Lý Thiên Hữu, một tay nhỏ bé còn gắt gao túm áo khoác quân trang của Lý Thiên Hữu, vẻ mặt sùng bái nhìn nàng.
“Hạo Hạo, sao lại chạy loạn.” Một tiếng nói của nữ nhân giải vây Lý Thiên Hữu, nàng thật đúng là chưa từng có kinh nghiệm đối phó với người bạn nhỏ, nàng hơi ôm tiểu nam hài vẻ mặt không thể làm gì nhìn cô gái đi tới.
“Xin lỗi, xin lỗi, đứa bé này nghịch ngợm lắm, lúc nãy mới thoáng cái đã không thấy người.” Cô gái vừa ôm lại tiểu nam hài, vừa xin lỗi với Lý Thiên Hữu.
“Không sao, con trai mà, khó tránh khỏi nghịch ngợm chút.” Lý Thiên Hữu đứng dậy cưng chìu xoa xoa tóc tiểu nam hài.
“Mẹ, cô giải phóng quân là người nhện biến hình.” Tiểu nam hài nghiêm trang nói với mẹ.
“Đừng nói lung tung, người nhện biến hình cái gì.” Cô gái vội ngăn lại con trai hành vi không lễ phép.
Lý Thiên Hữu xấu hổ cười cười, sao lại giúp đỡ lấy một quả bóng bản thân liền biến thành người nhện đây. Nàng mỉm cười nhìn hai mẹ con trước mắt, nàng thích đứa bé này.”Tôi muốn nhờ cô giúp tôi xem một chút, địa chỉ này có phải tiểu khu này không?” Lý Thiên Hữu từ trong túi lấy ra tờ ghi chép đưa cho nữ nhân trước mắt xem.
“A, chỗ đó không phải tiểu khu này, nơi này là khu B, cô đây là khu A. Cô ra cửa tiểu khu rồi đi phía trước khoảng chừng 500 mét là có thể thấy, tiểu khu bọn họ có an ninh, rất dễ tìm.” Cô gái liếc nhìn địa chỉ, vừa nói vừa chỉ đường cho Lý Thiên Hữu.
“Ồ, hóa ra là như vậy, tôi vòng vo nửa ngày cũng không có tìm được. Cảm ơn cô.”
“Cái này không thể trách cô, thường xuyên có người đi nhầm, hai cái tiểu khu này của chúng tôi là một thương nhân mở rộng. Dùng chung một tên, chỉ là phân ra tiểu khu A và tiểu khu B. Nhưng mà tiểu khu A giá cao hơn chúng tôi nhiều, sống ở đó cũng đều là một vài người có tiền. Ha ha.” Cô gái khẽ cười nói, trong giọng nói tràn đầy ao ước đối với tiểu khu A.
Lý Thiên Hữu cảm ơn cô gái, trêu chọc tiểu nam hài vài câu liền đi ra tiểu khu. Quả nhiên, nàng không đi bao lâu đã thấy một tiểu khu có cùng tên với cái tiểu khu vừa nãy nàng lòng vòng, thế nhưng hoàn cảnh khí phái này hiển nhiên không cùng một đẳng cấp với vừa nãy. Lý Thiên Hữu bất đắc dĩ lắc đầu, Trung Quốc hai cực phân hoá chính là nghiêm trọng. . . .
Lý Thiên Hữu ở trước cửa tiểu khu thoáng quét thẻ cửa trên chìa khóa của Lâm Bắc Thần liền tiến vào tiểu khu, xem ra toàn bộ tiểu khu quy mô cũng không quá lớn, mỗi hộ đều là tiểu lâu hai tầng độc lập, nhìn qua chí ít 200 mét vuông. Lý Thiên Hữu vừa tìm nhà Lâm Bắc Thần vừa cảm thán, đây chính là khu vực tốt nhất thành phố, phòng ốc như vậy chính là sử dụng toàn bộ quân thiếp nàng làm lính cả đời cũng mua không nổi . . .
Rốt cục vào nhà của Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu thoáng nhìn đồng hồ trên cổ tay đã trôi qua một giờ. Nàng thở dài, hiệu suất này thật là quá thấp. Nàng thay dép, cởi áo khoác, bỏ rau xanh hoa quả vào tủ lạnh, liền bắt đầu trái phải nhìn quanh căn nhà này.
Toàn bộ căn nhà được lắp đặt thiết bị rất đơn giản, không xa hoa cũng không có nơi đặc biệt bắt mắt. Toàn bộ sắc thái lấy màu trắng làm chủ, xám và đen thỉnh thoảng thêm vào trong đó càng khiến sắc thái đơn giản thêm phần trầm ổn cao quý. Lý Thiên Hữu cong cong khóe miệng, trang trí như vậy thật đúng là phù hợp tính cách thanh lãnh của Lâm Bắc Thần, hiếm thấy chính là Lý Thiên Hữu cũng rất thích.
Lý Thiên Hữu đặt áo khoác ở trên sô pha màu trắng, liền chạy đi phòng bếp chuẩn bị bắt đầu làm cơm. Nàng tiến vào phòng bếp nhìn dụng cụ nhà bếp đầy đủ mới toanh tỏa sáng không khỏi tặc lưỡi, có lẽ nàng hẳn là người thứ nhất sử dụng nhà bếp này đi?
Lý Thiên Hữu buộc lên tạp dề cho mình liền bắt đầu lật xem các tủ bát, khá tốt, có gạo. Xem ra căn nhà thường không có người ở này nhất định là có người định kỳ đến quét tước thay đổi đồ dùng như cũ . . .
Khi Lý Thiên Hữu bày ở trên bàn ăn bốn món ăn một món canh đơn giản thanh đạm, chuông cửa cũng vang lên. Nàng thỏa mãn nhìn tác phẩm của mình, tháo xuống tạp dề mang trên người đi đến mở cửa.
“Chị đã trở về?” Lý Thiên Hữu mở cửa khuôn mặt tươi cười dịu dàng nhìn Lâm Bắc Thần đứng ở ngoài. Nàng thấy Lâm Bắc Thần sững sờ một chút, đưa tay tiếp nhận laptop trong tay cô, kéo tay cô vào nhà.
“Trở về thực đúng lúc, em mới vừa nấu xong món ăn.” Lý Thiên Hữu cúi người xuống giúp Lâm Bắc Thần cầm đôi dép, liền bước về sau một bước mỉm cười nhìn cô.
Lâm Bắc Thần hiển nhiên ngây ngẩn cả người, cô nhìn Lý Thiên Hữu ngay ngắn một bộ dáng vẻ ốc chủ, nhất thời có chút phản ứng không kịp, biết bao lâu không có cảm giác ấm áp như vậy? Một tiếng nhẹ nhàng 'chị đã trở về?' 'cơm đã làm xong.' tiến thẳng vào trong buồng tim của cô. Lời nói như vậy để cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng trong lòng chính là ấm áp, để cô có loại xung động nhịn không được muốn ôm Lý Thiên Hữu. Đây là cảm giác gia đình sao? Lớn lên ở Lâm gia hình như cho tới bây giờ cô cũng chưa từng cảm nhận qua.
“Ừ. Chị đi tắm rửa trước.” Nghĩ thì nghĩ, nhưng ngoài mặt Lâm Bắc Thần ngoại trừ sững sờ một chút thì không có nửa điểm tiết lộ tâm tình trong lòng, giọng nói như trước là nhàn nhạt mang theo chút băng lãnh.
“Được.” Lý Thiên Hữu hậm hực nhìn Lâm Bắc Thần đi lên lầu, sao chị ấy không vui vẻ nhỉ? Tại sao dáng vẻ luôn luôn lãnh đạm như vậy. Lý Thiên Hữu bĩu môi, Lâm Bắc Thần lạnh nhạt nhiều ít khiến nàng bị chút đả kích. Nàng 5 năm chưa từng làm cơm, lần đầu tiên chủ động xuống bếp thì mặt lạnh. . .
“Thiên Hữu!” Lý Thiên Hữu đang cúi đầu đi trở về phòng ăn chợt nghe thấy Lâm Bắc Thần ở trên lầu gọi nàng.
Nàng lên lầu theo tiếng tìm được gian phòng của Lâm Bắc Thần, đẩy ra cửa phòng hơi khép đi vào. Lúc này Lâm Bắc Thần đang khom lưng ở trước tủ quần áo tìm quần áo.
“Làm sao vậy?”
“Thay đổi quần áo đi, sao vẫn mặc quân trang?” Lâm Bắc Thần rốt cục tìm được rồi, cô cầm trong tay một bộ quần áo vận động ngắn đưa cho Lý Thiên Hữu, cô còn nhớ rõ cảnh tượng hai người lần đầu tiên ở chung để Lý Thiên Hữu mặc váy, nhớ Lý Thiên Hữu không được tự nhiên cự tuyệt liền cảm thấy buồn cười, cho nên cô thiếu chút nữa lật cả tủ quần áo mới tìm ra một bộ quần áo vận động ngắn như thế.
“Đi tắm rửa đi, thay đổi quần áo chúng ta cùng nhau ăn.” Lâm Bắc Thần cầm lên quần áo ở nhà của mình, quay sang nói với Lý Thiên Hữu đang ngây ngốc.
“Cái đó, chị tắm trước đi, lát nữa em tắm.” Lý Thiên Hữu quăng ra những lời này giống như trốn chạy xuống lầu, trái tim của nàng 'bịch bịch bịch' nhảy rất kịch liệt. Tắm? Vừa nghe thấy hai chữ này nàng liền không tự chủ được nhớ tới một đêm đó, nhớ một màn nàng cùng Lâm Bắc Thần phát sinh ở trong phòng tắm, còn có sau đó ở trên giường gần như cả đêm triền miên. Nàng liền nhịn không được mặt đỏ tim đập. Lý Thiên Hữu bước nhanh đi tới trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước đá mạnh mẽ ực xuống, nàng đây là nỗ lực muốn hủy diệt chứng cứ, hủy diệt chứng cứ tư tưởng không đơn thuần của nàng.
“Lý Thiên Hữu, đổi cho em một bộ quần áo, em chạy cái gì?” Lâm Bắc Thần đi xuống lầu, nhìn thấy Lý Thiên Hữu đỏ mặt nét mặt như có điều suy nghĩ, ở trong lòng cười cười. Cô thế nào sẽ không biết đứa bé này nghĩ tới cái gì?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vốn đêm nay muốn đem tối hôm qua bổ túc, thế nhưng không viết ra nhiều như vậy. . .
Chờ mong chương sau đi, có vui có buồn, đáng vui là sẽ có 'bữa tiệc lớn' .
Thật đáng buồn chính là, một chương này coi như là một đoạn viết hai người chung sống cuối cùng,
Tiếp theo chương Thiên Hữu phải về bộ đội. Sau đó nội dung sẽ từ từ đặc sắc lên,
Ta nỗ lực, đại gia cho ta nỗ lực lên đi!