*Nàng = Lý Thiên Hữu; Cô = Lâm Bắc Thần.
Khoảng chừng lại qua một canh giờ sơn động khẩu có động tĩnh nho nhỏ, lúc này trời đã sáng choang, bởi vì đêm qua trời mưa, trên núi sương mù bao phủ rất rộng! Cũng may bọn họ cách mục tiêu rất gần, nếu không hoàn cảnh như vậy đối với mọi người tuyệt không có lợi. Lý Thiên Hữu mơ hồ nghe tê tê thanh âm chất khí, nhưng không rõ ràng lắm, còn có tiếng bước chân! Trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
“Bom khói!” Nghĩ đến cũng nói ra, Lý Thiên Hữu cùng Giang Đại Chí che miệng mũi.
“Ngũ đội trưởng, các cậu mở to hai mắt nhìn chút động tĩnh!” Trần Hồng Hiên bồi thêm một câu ngay sau Lý Thiên Hữu nói, nếu như những kẻ tiến vào động khẩu này ném bom cay bọn họ, một thời gian ngắn sẽ không thể mở mắt!
“Mọi người nằm úp sấp xuống, ẩn trốn tốt!” Lý Thiên Hữu cả người dán tại trên sườn núi, thanh âm thấp không thể thấp hơn, nàng biết sau bom khói kẻ địch sẽ nã đạn khắp xung quanh, đạn không có mắt, dưới tình huống như vậy chính là bị đạn bắn trúng, bọn họ cũng không thể gây ra một chút động tĩnh, đả thảo kinh xà hậu quả là, kẻ địch lần thứ hai tiến nhập cái động khẩu, liền không biết sẽ đối lập tới khi nào . . .
“Một tên, hai tên, ba, bốn tên.” Thiên Hữu nhắm mắt lại nghe tiếng bước chân từ động khẩu, bốn người đi ra, ngay sau đó là liền chuỗi tiếng súng cắt phá toàn bộ núi rừng, tiếng súng không có ý tứ dừng lại, mẹ kiếp, trang bị đủ hoàn mỹ.
“Hồng Hiên, bốn người đi ra, bắn phá xong người của bọn chúng sẽ đi ra.” Thiên Hữu thử mở mắt một khe nhỏ, sương mù sặc người lập tức dính tới, mơ mơ hồ hồ thấy bốn người, mang theo mặt nạ, lưng tựa lưng, thay đổi băng đạn tiếp tục bắn phá.
“Ngũ đội trưởng! Đủ lên không?” Trần Hồng Hiên hỏi.
“Có thể, tôi cùng Lực Tử, một người giết chết một tên không thành vấn đề.”
“Tốt, kẻ địch toàn bộ đi ra, chỉ cần vừa rời khỏi động khẩu liền nổ súng, chúng ta tám người một người giết chết một tên, nghìn vạn lần đừng thương tổn đến con tin! Tấn công kẻ địch cách mình gần nhất!” Trần Hồng Hiên vừa dứt lời, tiếng súng liền ngừng lại, lại là một trận tiếng bước chân, vừa mở mắt làm hại Lý Thiên Hữu rơi lệ không ngừng, bom cay chết tiệt.
Nghe thanh âm bọn người ra khỏi động khẩu, thanh âm bọn chúng trao đổi rất nhẹ, nhẹ đến mức Lý Thiên Hữu cơ hồ nghe không rõ bọn chúng nói chính là ngôn ngữ nước nào. Nàng lần thứ hai nheo mắt lại, lúc này nhìn hơi rõ ràng chút, hai nữ một nam mỗi người bị hai người bọn chúng kèm hai bên. Bốn người đi ở phía trước, Lý Thiên Hữu tinh tế đếm cự ly, khóa chặt mục tiêu của nàng. Kẻ địch nàng chặn đánh giết, đang căng thẳng quan sát động tĩnh xung quanh, một tay cầm súng, một tay giữ chặt cánh tay của một nữ con tin. Lý Thiên Hữu họng súng vẫn nhắm ngay đầu kẻ địch, nàng ở trong lòng thầm đối với nữ con tin kia nói xin lỗi, bởi vì Lý Thiên Hữu biết sau khi nàng kéo cò súng, trên mặt con tin cùng quần áo nhất định sẽ rất đặc sắc!
Nghe Trần Hồng Hiên mệnh lệnh, Lý Thiên Hữu như Giang Đại Chí làm một thủ thế về phía trước, tiếng súng vang lên. Giải quyết mục tiêu xong, khẩu súng thuận thế hướng về vùng phía sau, đưa tay rút ra dao găm, đứng dậy nhào đi ra ngoài. Kẻ địch bị Thiên Hữu bốc đồng đánh ngã trên mặt đất, tay phải ra quyền, tay trái đoạt súng, Thiên Hữu trong đầu chỉ có một chữ, nhanh, nhất định phải nhanh, phải trong thời gian kẻ địch chưa kịp phản ứng tiêu diệt hắn! Mà Lý Thiên Hữu phát hiện một quyền của nàng đánh xuống phía dưới, căn bản không mang đến cho kẻ địch bao nhiêu thương tổn. Ghê tởm hơn chính là, nàng gục hắn đồng thời, nữ nhân kia cũng ngã xuống bên người bọn họ, Lý Thiên Hữu tay trái cùng chân gắt gao kẹp lấy súng của hắn, mà tay trái kẻ địch nhưng vẫn giữ lấy con tin, lúc này hắn cũng không buông ra, Đệt! Lý Thiên Hữu thu quyền xuất đao, mang theo huyết tào mã tấu tàn nhẫn chuẩn xác đâm vào tay trái kẻ địch. Kẻ địch buông lỏng tay ra, nhưng con tin không có ý tứ di chuyển, Thiên Hữu liếc mắt nhìn, mẹ nó, bất tỉnh! Cũng đúng, con gái bình thường nào có thể chịu được trường hợp như vậy! Rút ra mã tấu, kẻ địch hô to một tiếng, nàng thừa nhận sức mạnh của hắn vượt xa nàng, ngay lúc hắn đứng dậy, Thiên Hữu thuận thế hai chân đạp lên lồng ngực hắn, hai tay nắm súng của hắn đồng thời đẩy, đem súng của hắn đoạt xuống, vào lúc này mấy khẩu súng nhắm ngay đầu hắn . . . .”Hô.” Lý Thiên Hữu thở ra một hơi. Mục đích của nàng là bắt sống, bọn họ đã giết tám người, phải lưu hai tên sống sót, nếu không cũng không cần phí sức lớn như vậy.
Lý Thiên Hữu đứng dậy vỗ vỗ đất trên người, một tên khác đã bị Trần Hồng Vũ chế phục, tất nhiên nàng cùng đi với Hồng Vũ, tiếng súng mỗi người đều nhào xuống, Lý Thiên Hữu hướng về phía Trần Hồng Vũ giơ ngón tay cái lên!
“Thiên Hữu, có sao không?” Tiểu Miêu đã đi tới, dùng tay áo giúp Lý Thiên Hữu lau mặt, trên mặt của nàng cũng không thể nói rõ là cái gì, nước mắt mang theo mồ hôi, mắt cay muốn chết! “Không sao, không sao, chính là mắt khó chịu a!”
“Được đó, anh hùng cứu mỹ nhân đây? Đánh gục một tên, lại gục một tên. !” Đội trưởng Trần Thần nhíu mày, vui tươi hớn hở nhìn Thiên Hữu, lại nhìn một chút con tin trên mặt đất.
Lý Thiên Hữu nhìn Tiểu Miêu kiểm tra tình huống cho nữ con tin kia, lúc này nàng mới tỉ mỉ quan sát, vóc dáng rất cao, bên trong áo gió màu đen mặc kiện tiểu sam, màu sắc hẳn là trắng đi, cô nằm trên mặt đất, quần thời trang đồng dạng màu đen, chân đeo một đôi giày da đen, tóc rất mất trật tự, lộ ra nửa bên mặt, đều là máu, Thiên Hữu trong đầu hiện lên bốn chữ “vô cùng thê thảm”, không khỏi đánh cái khó coi.
Ba con tin ngoại trừ nữ nhân này nằm đây, còn hai người khác không bị kinh hách nhiều lắm, một cô gái khác ngồi nằm ở bên người nữ nhân này, ánh mắt tan rã, xem ra sợ hãi không nhẹ. Nam nhân khẩn trương kia, một bên thăm dò trán, một bên hỏi Tiểu Miêu tình huống của nữ nhân này, thấy tình huống cô rất là căng thẳng.
“Chỉ huy ở dưới chân núi chờ chúng ta đó.” Trần Hồng Hiên thấy tình huống ổn định sau đó mở miệng nói.
“Những thứ này làm sao bây giờ?” Lý Thiên Hữu nhìn trên đất thi thể nằm ngang dọc tứ tung.
“Một hồi vũ cảnh sẽ đến thu thập.” Giang Đại Chí một bên băng bó giúp nam nhân bị Lý Thiên Hữu đâm một đao, một bên trả lời vấn đề của nàng.
Trần Hồng Hiên đi tới bên người nữ nhân đang nằm, nhìn một chút, “Tiểu Hổ Tử, cậu tới cõng cô ấy!” Kêu Ngũ đội phó đến. Tam đội trưởng cậu dìu cô bé này chút, Hồng Vũ em chăm sóc hắn.” Hồng Hiên chỉ chỉ hai con tin một ngồi một đứng. “Những người khác thay nhau trông coi trọng phạm nhân, chúng ta xuống núi!” Nói xong, Trần Hồng Hiên dẫn đầu đi ra ngoài!
Một đường đi xuống, Thiên Hữu đã biết tình huống con tin, nữ nhân té xỉu tên Lâm Bắc Thần, là tổng giám đốc một tập đoàn công ty, nữ nhân tên Vương Kỳ là bí thư của cô, nam nhân gọi Dương Tử Long kia, cũng là người đứng đầu xí nghiệp nào đó, là bạn trai Lâm Bắc Thần. Bọn họ là bị bắt cóc ở trên đường tới sân bay, một chút năng lực phản kháng cũng không có, mấy tên bảo tiêu đã bị quật ngã tại chỗ, cũng đúng, lính đánh thuê cường hãn như vậy nếu Lý Thiên Hữu bọn họ địa hình không có lợi, đánh bất ngờ. Nếu như cứng đối cứng, bọn họ đỉnh cấp đội ngũ như vậy cũng không có mười phần nắm chắc, càng đừng nói này bảo tiêu . Ai, làm một người có tiền cũng không tốt a, nhìn một cái, không biết những người này phải bao lâu mới có thể thoát khỏi mấy ngày đáng sợ đã trải qua đây!Cái gọi là lên núi dễ xuống núi khó, hơn nữa bọn họ còn dẫn theo những phiền toái này, cước bộ chậm rất nhiều, đều sắp đi một nửa, vẫn chưa tiếp cận vũ cảnh, tuy nói bộ đội đặc chủng cần độc lập hành động, bọn họ cũng không cần không có hiệu suất như thế đi!
“Xin thả tôi xuống!” Giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Lý Thiên Hữu mới vừa nghe thanh âm, còn chưa kịp phản ứng chợt nghe “A!” một tiếng hét thảm. Nàng phản xạ có điều kiện giương lên súng, ngất, hóa ra là Tiểu Hổ Tử nghe thấy Lâm Bắc Thần đột nhiên lên tiếng, lại là muốn hắn buông ra, lập tức liền đem nữ nhân buông lỏng ra, kết quả nữ nhân trực tiếp ngã ở trên mặt đất!
Lý Thiên Hữu nhìn Tiểu Hổ Tử đỏ mặt chân tay luống cuống, ai, đây là bộ đội đặc chủng sao? Ai nói tham gia quân ngũ không có cảm tình, đều là nói láo! Lý Thiên Hữu một lần nữa vác súng tốt, vươn tay muốn kéo nữ nhân trên mặt đất, mà người ta lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn nàng, một chút phản ứng cũng không có, Lý Thiên Hữu nhìn bản thân, một thân mê màu, lại nhìn một chút hai tên tù binh bắt được, quần áo quả thật là có chút tương tự, nàng cười cười: “Đừng sợ, chúng tôi là người tốt!” Lúc này Dương Tử Long cũng đã đi tới, trực tiếp đi đỡ Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần đứng dậy song song bắt tay với Thiên Hữu, tay thật mềm mại, đó là phản ứng đầu tiên của Lý Thiên Hữu. Nhiều năm như vậy, vừa đao vừa súng, tay nàng đã che kín vết chai, đây mới là tay con gái đi, ước ao làm cho lòng chua xót! Kéo Lâm Bắc Thần, hiển nhiên cô còn chưa tỉnh hẳn, tựa ở trên người Dương Tử Long, một tay còn nắm chặt tay Lý Thiên Hữu! Lý Thiên Hữu muốn buông cô ra, lại nghĩ không thích hợp, giữa lúc nàng do dự, thanh âm Trần Hồng Hiên truyền tới.
“Thiên Hữu, tình huống sao rồi?” Thanh âm là từ trong ống nghe truyền đến.
“Không có việc gì, nữ nhân kia tỉnh lại.” Lý Thiên Hữu hơi sửng sốt, hoàn hồn trở lại.
“Nhanh lên một chút đuổi kịp!”
“Rõ!” Lý Thiên Hữu buông ra tay Lâm Bắc Thần đang muốn ra hiệu Tiểu Hổ Tử tiếp tục cõng nàng, Lâm Bắc Thần nói:
“Tôi không muốn hắn cõng.”
“Hả?” Thiên Hữu chờ nàng giải thích.
“Tôi có thể tự mình đi.” Nghe Lâm Bắc Thần nói như vậy, Thiên Hữu nhìn một chút chiến hữu phía trước, nhìn nhìn lại cô, chính mắt mình không có mao bệnh a, toàn bộ trọng lượng của cô bây giờ còn ỷ tại trên người bạn trai còn chưa tỉnh táo hẳn của cô đây!
“Cô xác định?” Vừa hỏi Lý Thiên Hữu vừa xoay người, ý bảo Tiểu Hổ Tử đuổi kịp đội ngũ.
“Vậy cô cõng tôi.” Lâm Bắc Thần thấy Lý Thiên Hữu xoay người, bắt được bọc hành lý Thiên Hữu đeo.
Lý Thiên Hữu có hứng thú nhìn Lâm Bắc Thần, cô mở to đôi mắt, cắn môi, ánh mắt quật cường, nhìn ra cô đang nỗ lực khiến bản thân thoạt nhìn rất kiên cường.
“Lên đây đi!” Lý Thiên Hữu thả nhẹ thanh âm, nắm một tay của cô, nửa ngồi xổm xuống phía dưới, Lâm Bắc Thần bò lên trên lưng Thiên Hữu, hai tay ôm cổ của nàng.”Thiên Hữu, em được không?” Trần Hồng Vũ một mực chiếu khán bên người Dương Tử Long, thấy nàng cõng Lâm Bắc Thần, hắn đi tới giúp đỡ hạ vai của nàng.
“Không có việc gì, nhẹ như con gà con.” Nói xong còn ha hả cười. Trần Hồng Vũ đưa tay dò xét đầu Lý Thiên Hữu, không nói cái gì nữa, lui ra phía sau cùng đi với Dương Tử Long, đi theo phía sau các nàng. Lâm Bắc Thần cũng học Trần Hồng Vũ lấy tay đặt ở trên trán Lý Thiên Hữu, cảm thụ lấy cái gì. Lý Thiên Hữu buồn bực nữ nhân này thật là có chút ý tứ, nàng nói cô con gà con, cô sờ đầu nàng làm gì. Nàng lắc lắc đầu, quay đầu lại hướng cô nở nụ cười, cẩn thận đi xuống núi. Bởi vì phải cõng Lâm Bắc Thần, vốn có súng sau người hiện tại treo ở trước ngực, có chút vướng bận, Lâm Bắc Thần đại khái cũng cảm giác được, duỗi tay vài lần, muốn bắt lấy súng kia, cũng không có thành công.
“Cô làm gì? Súng cũng không thể tùy tiện chạm.” Lý Thiên Hữu bất giác ngữ khí cường ngạnh lên.
“Ai hiếm lạ chạm súng rách của cô.” Hư thoát thành như vậy, còn tranh luận. Lý Thiên Hữu không có nói tiếp, suy nghĩ một chút, người ta cũng là hảo ý, ở bộ đội ngốc thời gian quá dài, bản thân cũng không biết làm sao cùng người thường tiếp xúc .
“Không sao, cô lại không nặng, chúng tôi mỗi ngày huấn luyện chạy 5 km, đều là vác bao cát chạy tới chạy lui, trọng lượng của cô so ra cũng chẳng đáng gì, tôi sớm quen rồi.” Thấy Lâm Bắc Thần cũng không nói tiếp, Lý Thiên Hữu tượng trưng tính giảm bớt xấu hổ.
“Ồ!” Lâm Bắc Thần vẫn hữu khí vô lực.
“Cô với tay tìm trong túi của tôi đi, lấy thứ bên trong ra nữa!” Lý Thiên Hữu hơi chút khom người, để cô tiện đem tay đi vào.
“Là cái gì?” Lâm Bắc Thần đúng là rất nghe lời, đang lúc nói chuyện thì lấy ra chocolate chỉ huy trước khi xuất phát đưa cho Lý Thiên Hữu.
“Hai ngày nay cô nhất định chưa ăn gì đi, chocolate, trước lót lót chút bụng, xuống dưới chân núi rồi xe cứu hộ trực tiếp đưa các cô đến bệnh viện.
“Vậy còn cô?” Lâm Bắc Thần một bên mở đóng gói một bên nghiêng đầu nhìn mặt Lý Thiên Hữu, Thiên Hữu trên mặt tô vẽ sợi màu, nhìn không ra bộ dáng của nàng.
“Tôi? Tôi đương nhiên là quay về liên đội !” Lý Thiên Hữu hiển nhiên không nghĩ tới vì sao Bắc Thần sẽ hỏi như vậy.
“Tôi là Lâm Bắc Thần, là người thành phố A. Cô tên là Thiên Hữu? Bộ đội nào?” Hương vị chocolate bay vào trong lỗ mũi Thiên Hữu. Không đợi Lý Thiên Hữu trả lời, tay Lâm Bắc Thần liền rời khỏi miệng nàng, Lý Thiên Hữu cúi đầu nhìn một chút, là nàng cắn hơn phân nửa chocolate.
“Cô ăn đi, tôi lại không đói bụng.” Lý Thiên Hữu có chút xấu hổ, dù sao nàng cũng không quen. “Thế nào? Chê tôi bẩn?” Lâm Bắc Thần nói xong chính mình lại cắn một ngụm, một lần nữa lại tiến đến bên miệng Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu nghiêng đầu cười cười, há mồm cắn một miếng nhỏ.
“Cô còn chưa có trả lời vấn đề của tôi ?”
“Vấn đề gì? À, tôi là Lý Thiên Hữu, về phần bộ đội nào, cái này chúng tôi có điều lệ bảo mật, xin giữ bí mật!” Lý Thiên Hữu ăn ngay nói thật
“Nha, vậy tôi về sau muốn tìm cô, làm sao bây giờ?” Lâm Bắc Thần lại duỗi tay lau mồ hôi cho Lý Thiên Hữu, nàng thật là có chút không thích ứng, dù sao đối với nàng mà nói Lâm Bắc Thần là người xa lạ, nhưng lại cảm thấy rất hưởng thụ, Tiểu Miêu cũng hay làm chuyện như vậy, tại sao mình sẽ không nhiều cảm giác như thế.
“Cô không tìm được tôi!”
“Thế nhưng tôi muốn tìm cô!”
“Vì sao?” Lúc này Thiên Hữu ngừng lại, nhìn mặt Lâm Bắc Thần, nói chính xác là nhãn thần.
“Còn phải hỏi vì sao? Chính là muốn cảm ơn cô!” Bắc Thần cũng thật lòng nhìn nàng, nửa điểm ý cười cũng không có.
“Ồ, không cần, những việc này đều là chúng tôi phải làm, này là chức trách của chúng tôi!” Đang lúc nói chuyện, Lý Thiên Hữu cõng Bắc Thần đã đuổi kịp đội ngũ.
Tại thời điểm Lâm Bắc Thần còn muốn nói chút gì đó, vũ cảnh quan binh sĩ giơ lên cáng cứu thương cùng vài nhân viên chữa bệnh và chăm sóc chạy tới, Lý Thiên Hữu cẩn thận đặt Lâm Bắc Thần ở trên cáng cứu thương, thay cô cột chắc thắt lưng phòng hộ, đang muốn đứng dậy, Lâm Bắc Thần lại bắt được tay nàng, hướng nàng mỉm cười, nói lời cảm ơn! Liền không có những lời gì khác, cũng không có bất luận biểu tình gì. Lý Thiên Hữu ngẩng đầu nhìn xung quanh, Tiểu Miêu, Trần Thần, Trần Hồng Vũ đều đứng ở một bên nhìn các nàng, Lý Thiên Hữu bỏ ra tay cô, lùi đứng qua một bên. . .
Vũ cảnh quan binh một khắc không ngừng đỡ Lâm Bắc Thần đi xuống phía dưới. Lý Thiên Hữu sững sờ nhìn, Lâm Bắc Thần lẳng lặng nằm ở trên cáng cứu thương, hai mắt lim dim, trong tay siết nửa đoạn chocolate, trên mặt vẫn đang vết máu loang lổ, gai mắt như vậy. Lý Thiên Hữu bắt đầu hối hận vừa nãy hẳn là nên giúp cô chà lau một chút . . .