Phục Kích Ái

Chương 82: Chương 82: Kết cục đều không phải kết cục . . .






Từ sau khi Lâm Bắc Thần mang theo Lý Thiên Hữu rời khỏi Lâm trạch, cô liền không trở lại nhà gia gia nữa, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng cô đối với gia gia nhiều ít là tồn tại oán hận, về tổn thất của ba ba, về Lâm Thiên Hoa “nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật“. Sau khi hết thảy chuyện tình phát sinh, làm cho tâm Lâm Bắc Thần trở nên càng thêm băng lãnh, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi tình thân ngào ngạt ở sâu trong ký ức đó có phải chỉ là chính cô huyễn hoặc nghĩ ra hay không . . . Mà sau khi cô tỉnh lại, lão nhân hiền lành đó, đối với cô sủng ái có hơn, gia gia không có tâm tư công danh lợi lộc đó có phải đã đi cách xa cô rồi? . . . Giờ đây, Lâm Bắc Thần đã vững vững vàng vàng ngồi trên cái ghế đứng đầu Lâm thị, từng bước này gian nan đi tới, quay đầu nhìn lại, cô mới phát hiện, cô làm tất cả đều không phải là xuất từ tự nguyện của cô, tất cả tựa hồ lệch khỏi quỹ đạo có chút xa với cuộc sống cô mong muốn. . . Hoàn hảo, bên cạnh cô còn có một nữ nhân mà cô âu yếm. Cho nên, mặc kệ gia gia phản đối ra sao, đối với Lâm Bắc Thần mà nói đều đã không trọng yếu, giống như cô từng đáp ứng Lý Thiên Hữu, vô luận như thế nào cô cũng sẽ không bởi vì bất kì kẻ nào và việc nào mà dễ dàng buông tay Lý Thiên Hữu . . . .

Lý Thiên Hữu mua nhà không mấy ngày liền làm xong thủ tục sang tên, chỉ là bởi vì khí trời lạnh, nàng còn chưa có bắt tay vào thu dọn. . . Ngày thứ hai làm tốt sang tên, Lý Thiên Hữu liền bớt thời giờ đi nhìn một chút em gái Lý Thiên Kiêu, sau khi xuất ngũ trở về nàng vẫn bồi tại bên người Lâm Bắc Thần, vẫn chưa kịp thăm em gái, lần này đi trường học em ở lại một buổi chiều. Bởi vì tới gần thi cuối kỳ, bài tập của tiểu nha đầu rất nặng, Lý Thiên Hữu cũng sẽ không đón em gái trở về, nàng chỉ là nghĩ chờ chuẩn bị cho tốt phòng ở, cho em gái một niềm vui bất ngờ, nàng có thể tưởng tượng được sau khi Thiên Kiêu biết hai người có nhà ở thành phố A, bộ dáng vui vẻ đó nhất định là cực hạnh phúc . . .

Mấy ngày nay thành phố A tuyết rơi hơi lớn, đi kèm gió bắc vù vù, làm cho người ta rất không muốn ra ngoài. Lâm Bắc Thần cũng có hai ngày không có đi công ty, bởi vì hiện nay xã hội phát triển công nghệ cao, cô đem toàn bộ công tác giải quyết ở trong thư phòng tiểu biệt thự, liền ngay cả hội nghị công ty cấp cao, cũng là tiến hành ở trong thư phòng đầy đủ mọi thứ của cô.

Kỳ thực đường tới công ty cách tiểu biệt thự thực sự không tính xa, Lâm Bắc Thần luôn luôn lấy công tác đứng đầu lại càng ngày càng không muốn rời khỏi cái nhà này rồi. Tháng ngày có người yêu bên người thực sự rất hạnh phúc, Lý Thiên Hữu tựa như gió ấm chầm chậm trong mùa xuân, nhu hòa thổi vào trong lòng cô, làm cho trong nhà này tràn ngập ngọt ngào ấm áp.

Rất nhiều lúc, hết thảy chuyện tình đều là hai người cùng đi hoàn thành, mặc dù là tại lúc cô công tác, Lý Thiên Hữu cũng sẽ an tĩnh bồi tại trong thư phòng lật xem tạp chí quân sự —【 binh khí 】mỗi kỳ nàng nhất định phải xem, Lâm Bắc Thần thích cuộc sống như vậy, hạnh phúc yên lặng làm cho tâm tình cô rất dễ chịu. . .

Hôm nay sau bữa cơm tối hiếm thấy tuyết ngừng lại, hai ngày không ra cửa, hai người quyết định đi ra ngoài một chuyến thuận tiện tiêu hóa cơm tối một hồi, Lý Thiên Hữu chủ động cầm bát đũa thu dọn vào nhà bếp, chịu khó cọ rửa. Lâm Bắc Thần thì đi lên lầu rửa mặt chải đầu thay quần áo. Mấy ngày nay hai người sớm chiều ở chung, không có bất kì người ngoài quấy rối, cực kỳ giống lão phu lão thê đã sinh hoạt cùng nhau cả đời, hòa hợp vô cùng, cảnh này khiến cả người Lý Thiên Hữu trở nên thần thái sáng láng, nàng một bên ngâm nga quân ca một bên tay chân lanh lẹ làm việc. Không lâu sau, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu của Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu hướng về phía bên ngoài hô: “Bắc Thần, giúp em tìm mũ áo, giờ em xong việc . . .”Sau khi nàng hô xong, ngoài ý liệu không có nghe thấy Lâm Bắc Thần ngắn gọn lớn tiếng đáp lại. Lúc này ngoại trừ thanh âm rửa bát của nàng thì là tiếng nói TV trong phòng khách. Lý Thiên Hữu có chút kỳ quái, thính lực của nàng tuyệt đối là không có bất luận vấn đề gì, Lâm Bắc Thần nhất định là quần áo chỉnh tề xuống lầu, thế nhưng tại sao không ứng nàng đây. Lý Thiên Hữu nhanh hơn động tác trong tay rửa sạch một cái đĩa cuối cùng, liền vội vội vàng vàng lau lau tay liền đi ra nhà bếp.

“Bắc Thần, chị đang làm gì thế? Em gọi chị đấy. . .” Vừa nói vừa đi vào phòng khách, vào phòng khách nàng liền thấy Lâm Bắc Thần đưa lưng về phía nàng đứng thẳng tại trước TV vẫn không nhúc nhích, Lý Thiên Hữu hơi híp đôi mắt nhỏ tức khắc cảnh giác lên, nàng vượt lên trước hai bước, thanh âm của nữ phát thanh tin tức trong TV càng thêm rõ ràng vào tai.

“. . . Bởi trời tuyết mà tầm nhìn giảm xuống quá mức, cho nên mới dẫn đến trận tai nạn xe cộ này, hiện nay nhân số thương vong tăng tới 5 người, 5 người chết này đều ngồi chung trong một chiếc xe cảnh sát giấy phép tại thành phố A. Theo tin tức tin cậy chứng minh, trước khi chiếc xe cảnh sát này xảy ra chuyện thì đang đi tới thành phố A áp giải một kẻ tình nghi sử dụng ma túy quan trọng, có người nói kẻ tình nghi này chính là tiếng tăm lừng lẫy thành phố A — tổng giám đốc tiền nhiệm tập đoàn Lâm thị - Lâm Thiên Hoa tiên sinh. . . .”

Lý Thiên Hữu giật mình đem tầm mắt từ trên TV dịch chuyển về trên người Lâm Bắc Thần đã sững sờ tại chỗ, chuyện gì xảy ra? Tại sao Lâm Thiên Hoa sẽ xảy ra tai nạn xe cộ chết đi ở trên đường áp giải chứ? Lý Thiên Hữu cũng là vẻ mặt giật mình, tuy rằng, nàng hận cha con Lâm Thiên Hoa cực kỳ, lúc trước nếu không phải bởi vì bọn họ lòng tham không đáy, Lâm Bắc Thần thế nào sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy. Thế nhưng, chuyện này tựa hồ phát sinh quá đột ngột, Lý Thiên Hữu ở trong lòng cảm thán một tiếng. Đúng là số mệnh a. . . Đây là số mệnh của Lâm Thiên Hoa, quả nhiên ác nhân vẫn là có ác báo . . .

“Chị phải quay về nhà gia gia một chuyến. . .” Lâm Bắc Thần đứng một hồi lâu, mãi sau khi trong tin tức toàn bộ đưa tin xong, cô mới xoay người yếu ớt nói với Lý Thiên Hữu.

“Ừ? . . . được, em đi cùng chị.”

Lâm Bắc Thần thoáng chần chờ một chút, tiếp đó gật đầu, liền đi đến cửa lớn trước Lý Thiên Hữu một bước. Tuy rằng nét mặt của Lâm Bắc Thần không có biểu hiện ra ngoài quá nhiều tâm tình, thế nhưng đột nhiên nhận được một cái tin tức như thế, làm cho cô nhất thời thật đúng là phản ứng không kịp. Cô cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc là cảm giác gì, cô chỉ biết là lúc này cô nhất định phải đi nhà gia gia một chuyến, gia gia nãi nãi tuổi cao, mà ba ba cô thân thể tàn tật lại cùng mụ mụ đi Tam Á tránh đông, cũng chỉ có cô ở bên người hai vị lão nhân. Cô thực sợ hai vị lão nhân mới vừa nhận được tin cháu trai qua đời lại nhận được con trai mất, nhất thời chịu không nổi đả kích như thế, xảy ra chút cái gì ngoài ý muốn. Lâm Bắc Thần ở trong lòng thở dài, từng chuyện từng chuyện xảy ra, rốt cuộc lúc nào mới là kết thúc. . .

Lý Thiên Hữu lái xe mang theo Lâm Bắc Thần đạp trên đường tuyết đọng một đường chạy tới Lâm trạch, Lâm Bắc Thần ngồi ở phó lái xe lạnh nghiêm mặt như trước nhìn không ra bất luận tâm tình gì, mỗi khi đến lúc này Lý Thiên Hữu liền sẽ cảm thấy cô người yêu bên cạnh này như là đem tất cả toàn bộ đều cách trở bên ngoài, làm cho nàng suy nghĩ không ra lòng của cô. . . .Lâm Bắc Thần như là cảm ứng được tâm tư của Lý Thiên Hữu, cô quay đầu nhìn về phía Lý Thiên Hữu thỉnh thoảng liếc trộm cô một cái, khóe miệng chậm rãi hiện lên hơi mỉm cười để nàng an tâm. Cô biết cho dù gặp phải chuyện gì, cô không còn là cô ngày trước, bởi vì bên cạnh cô có thêm một người cùng vui cùng buồn với cô, cô không thể để Lý Thiên Hữu mù quáng sốt ruột theo cô. . .

Cho dù mặt đường có chút khó lái, nhưng nửa giờ sau xe của Lâm Bắc Thần vẫn như cũ lái vào Lâm thị đại trạch. Xe mới vừa dừng tốt, hai người liền một trước một sau bước nhanh đi vào trong nhà. Rất ngoài ý muốn, Lâm Khả Phàm đã ở đây, nét mặt của hắn và Lâm gia gia lộ vẻ ngưng trọng, ngồi ngay ngắn tại trên sô pha. Lâm Bắc Thần có chút nghi hoặc thầm nghĩ, tháng trước Lâm Khả Phàm đã bị cô phái đi thành thị khác phân công quản lý công trình, thế nào sẽ ở dưới tình huống cô không biết chuyện chút nào, trở về đến đây? Nghĩ thì nghĩ,  cước bộ dưới chân Lâm Bắc Thần vẫn một giây không dừng, cô đi tới ngồi xuống bên người gia gia, liền dịu dàng bắt đầu an ủi gia gia. . .

Hóa ra, Lâm Khả Phàm là bị Lâm gia gia tìm trở về, lúc biết Lâm Thiên Hoa bị hình cảnh quốc tế trục xuất về nước, Lâm Chí Viễn liền gọi điện thoại thông báo Lâm Khả Phàm trở về. Chỉ là mấy ngày nay, Lâm Bắc Thần không có đi công ty, giấy xin phép nghỉ của Lâm Khả Phàm còn không có đưa tới chỗ cô mà thôi. . .

Lâm Khả Phàm này, từ nhỏ được thu dưỡng vào thành viên Lâm gia, không có một chút tâm tư nào khác đối với tập đoàn Lâm thị, từ sau khi được Lâm Chí Viễn thu dưỡng, hắn liền luôn luôn nỗ lực y theo phân phó của lão gia tử. Sau khi Lâm Bắc Thần nhậm chức, hắn vốn tưởng rằng người em gái còn tính là có quan hệ khá tốt với hắn, hẳn là tín nhiệm hắn, thật có thể để hắn vì Lâm thị làm chút cống hiến. Mà hiển nhiên Lâm Bắc Thần đã tràn ngập không tín nhiệm đối với tất cả, nói trắng ra chính là cô cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn. Đối mặt Lâm Bắc Thần như vậy, Lâm Khả Phàm nhất thời cũng không có biện pháp, hắn thầm nghĩ lâu ngày mới rõ lòng người, một ngày nào đó Lâm Bắc Thần sẽ phát hiện hắn thực sự chỉ là muốn suốt đời cống hiến năng lực của mình để báo lại ân . . .

Trước khi gọi điện cho Lâm Khả Phàm, ban đầu Lâm Chí Viễn là muốn cho Lâm Bắc Thần tới làm chút sắp xếp, thế nhưng ông trái nghĩ phải nghĩ cuối cùng vẫn là buông tha. Ông không có mặt mũi mở mồm cái này, dù sao cha con súc sinh kia giống nhau làm chuyện quá khiến người ta hận, đặc biệt đối với Lâm Bắc Thần, cho nên ông mới nghĩ gọi Khả Phàm học pháp luật trở về. . .

——————

Sự tình xảy ra quá đột nhiên, Lâm Thiên Hoa chết mang đến cho Lâm gia, tập đoàn Lâm Thị rất nhiều 'phiền phức'. Bởi các tin tức mà phóng viên báo lá cải lựa mọi thời cơ không ngừng vây bắt chặn đường, khiến cho chỉ riêng một việc đơn giản là nhận lãnh thi thể cũng mất rất lớn sức lực, trong lúc đó La Quân dẫn đầu nhân viên bảo toàn của Lâm gia càng không được nhàn rỗi, mỗi ngày che chở bên người các chủ nhân đảm nhiệm lá chắn thịt, thật sự là khổ cực cực kỳ. Mà toàn bộ hành trình của Lý Thiên Hữu một bước không rời bồi tại bên cạnh Lâm Bắc Thần, yên lặng đảm nhiệm một người bảo vệ của Lâm Bắc Thần. . .

Đợi sự tình giải quyết hoàn tất, Lâm Thiên Hoa an táng xong đã là chuyện một tuần sau rồi. Lâm Chí Viễn – lão nhân qua tuổi bảy mươi chung quy là chịu không nổi đả kích — ngã bệnh, Lâm Bắc Thần nhìn gia gia rõ ràng không còn tinh khí thần nằm ở trên giường bệnh, chỉ có thể âm thầm thở dài ở trong lòng, sở hữu sản nghiệp Lâm gia to lớn như vậy, cuối cùng đau ốm đến tình cảnh thế này, tâm thân câu thương làm sao chỉ có một người. . .

Lâm Chí Viễn luôn luôn bảo dưỡng tốt thân thể, thế nhưng trong một năm này liên tiếp đả kích, cấp hỏa công tâm ông thật là phải hảo hảo nằm ở trên giường bệnh một đoạn tháng ngày, không trị tốt cứ như vậy buông tay nhân gian cũng nói không chừng. Tại bác sĩ thiên dặn vạn dặn, sau khi Lâm Chí Viễn cân nhắc tính mạng của mình quan trọng, đối với chuyện Lâm Bắc Thần tìm bạn gái cũng thật là lực bất tòng tâm, vả lại ông cũng thật sự đã không có một chút biện pháp gây khó dễ với cháu gái nói một không hai của ông. Sau cùng, Lâm Chí Viễn dựa vào mục đích mắt không thấy tâm không phiền, vì tránh cho tức giận, cuối cùng quyết định cùng bạn già chuyển đi an tâm tĩnh dưỡng ở viện điều dưỡng của chính mình rồi. . .

Lâm Chí Viễn vừa đi như thế, Lâm Bắc Thần cùng Lý Thiên Hữu rốt cuộc thở dài một hơi thật lớn, mấy ngày nay xử lý hậu sự của Lâm Thiên Hoa, Lâm Bắc Thần bị vướng bởi quan hệ của gia gia nên phải đứng ra, sự tình khó làm nhưng cũng không vất vả. Nhưng Lý Thiên Hữu lại uất ức vô cùng, nếu không phải nàng nhập ngũ huấn luyện nhiều năm tố chất trong lòng đủ mạnh, tại lúc đối mặt ánh mắt địch ý và ngữ khí như ăn thuốc súng của Lâm Chí Viễn, nàng thật đúng là không làm được đúng mức như vậy. Cho nên, mãi sau khi Lâm Chí Viễn âm thầm rời đi, trong lòng Lý Thiên Hữu mới thoáng hơi thả lỏng, hôm nay Lâm gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà thân thể Lâm Chí Viễn lại không tốt, nói vậy hiện tại ông cũng vô tâm tình tới ngăn cản nàng cùng Lâm Bắc Thần . . .

Tháng ngày sau đó, hai người lại khôi phục cuộc sống yên ổn. Lúc trời còn chưa sáng, Lý Thiên Hữu liền bị đánh thức bởi chuông sinh vật đã trở thành thói quen từ lâu, nàng nghênh đón gió lạnh thấu xương kiên trì huấn luyện bản thân định chế mỗi ngày, sau một tiếng rưỡi thì nàng sẽ kết thúc huấn luyện. Đôi khi chạy đi xa một chút mua một ít điểm tâm sáng Lâm Bắc Thần thích ăn, hoặc trở lại tiểu biệt thự, bản thân tự làm chút bữa sáng, đợi sau khi Lâm Bắc Thần tỉnh lại, hai người cùng nhau hưởng dụng. Ban ngày, sau khi đưa Lâm Bắc Thần đi công ty, nàng liền chạy bộ đi hỗ trợ cửa hàng nhỏ của cô cô, mãi sau khi buổi chiều tiễn bước một người khách cuối cùng của cửa hàng nhỏ nàng mới rời khỏi, lại một lần nữa chạy bộ trở lại Lâm thị đi đón Lâm Bắc Thần tan tầm. Cứ như vậy. . . sau khi xuất ngũ Lý Thiên Hữu giản đơn đã trôi qua cuộc sống có chút đơn điệu nhưng cũng phong phú...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta thật là tay mới, kết cục luôn luôn viết bất hảo, xóa sửa chữa sửa còn không có viết xong. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.