Phục Kích Ái

Chương 2: Chương 2: Không xin được nghỉ phép




“Báo cáo!” Lý Thiên Hữu đứng ở trước cửa phòng làm việc chỉ huy, cao giọng hô.

“Tiến vào!” Thanh âm chỉ huy trầm thấp truyền ra, nàng xoay nắm cửa bước lên trước, đóng cửa xoay người, bước nghiêm tiến về phía trước, hành quân lễ!

“Có việc sao? Thiên Hữu!” Chỉ đạo viên cười ha hả nhìn nàng nói.

“Chỉ đạo viên, chính là chuyện lần trước đề cập với ngài, em gái tôi lên cao trung, tôi muốn xin nghỉ phép về thăm người thân!”

“Ha ha, cái này sao, dễ bàn, dễ bàn!” Lý Thiên Hữu nhìn dáng vẻ chỉ đạo viên cười ha hả, nàng liền sợ hãi, người nào không biết, chỉ đạo viên các nàng người có biệt hiệu cười thư sinh, trời sập xuống nhân gia còn có thể ngồi chắc như thái sơn, tính cách không nhanh không chậm thực khiến người ta chịu không nổi.

“Tôi nói chỉ đạo viên, ngài này dễ bàn dễ bàn, đều nói dễ bàn mấy lần, tôi còn chưa xin nghỉ phép lần nào, ngài xem ngài có phải là nhấc nhấc tay...” Nói đến đây, nàng còn cùng chỉ đạo viên nhíu nhíu mày!

“Lý Thiên Hữu!!!” Thanh âm của chỉ huy sinh sôi rót tiến vào trong đại não của nàng, Lý Thiên Hữu phản xạ có điều kiện, thân thể đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng, rút quân tư!

“Đến!”

“Sao lại chỉ trích với chỉ đạo viên các cô vậy?” Chỉ huy ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, lại tiếp tục xem văn kiện, nàng biết đây là biên giới chỉ huy phát hỏa, chỉ huy các nàng người rất tốt, tính tình thật không tốt, cũng đừng đụng vào lưỡi thương, mau mau thu hồi cợt nhả.

“Rõ!” Các nàng giải thích đều là nói láo, hiểu rõ mới là vương đạo!

Nàng bước lên trước một bước, đem giấy xin phép phóng tới trên bàn, hướng chỉ đạo viên và chỉ huy một chào theo nghi thức quân đội thì đi ra!

Đóng cửa lại, tựa ở trên tường, Lý Thiên Hữu thở phào nhẹ nhõm, bây giờ là thời gian ăn trưa, huấn luyện buổi chiều sau cơm tối, còn có một chuyến 5 km, nàng cũng không muốn mới vừa ăn bữa trưa võ trang đầy đủ chạy đến ói, vỗ ngực một cái, thật lo lắng, có phải có nhiệm vụ hay không, mặt chỉ huy âm trầm như vậy, mà nghìn vạn lần đừng có nhiệm vụ a, nàng còn muốn nghỉ phép đây! Lý Thiên Hữu vừa nghĩ vừa đi về hướng ký túc xá!

Một năm đầu vừa tới quân đội, hạ tân binh Lý Thiên Hữu cùng Trần Hồng Vũ, Trần Hồng Hiên đã bị chỉ huy nhìn trúng, tân binh biểu hiện rất tốt, có lẽ là bởi vì nàng có thể chạy, có lẽ là bởi vì nàng sinh trưởng ở trong núi lớn thân thể tố chất tốt, hoặc là bởi vì nàng ý nghĩ rất linh hoạt, mặc kệ thế nào, ba tháng tân binh huấn luyện qua đi, nàng đã chân chính tiến vào rừng sâu núi thẳm, này ngẩn ngơ chính là năm năm, ở chỗ này học tập, huấn luyện, trải qua cuộc sống không phải của người, quên giới tính, quên bần cùng, hoàn toàn cùng ngoại giới cắt đứt, năm năm qua nàng chưa từng trở về nhà, không còn gặp em gái, chỉ thỉnh thoảng thư từ qua lại, cho dù hàng năm rất ít thư, đối với nàng mà nói cũng là an ủi lớn nhất!

Các nàng là trực thuộc liên đội đặc chủng bí mật của quân khu, không giống với các liên đội khác, chỉ có các nàng đơn độc đóng quân ở chỗ này, vì sao gọi là đóng quân không gọi là đóng giữ, bởi vì doanh địa các nàng là cho các nàng huấn luyện, cũng không cần thủ hộ, là sân huấn luyện được trời cao ưu ái, dựa vào núi ở cạnh sông, nhưng cũng không mỹ lệ, bởi vì là một bộ đội đặc chủng, tiếp nhận huấn luyện là người thường vô pháp tưởng tượng. Năm năm, cuộc sống bộ đội đặc chủng luyện ra nàng một thân bản lĩnh, từ văn hóa tri thức, đến tố chất thân thể, bởi vì si mê đối với vũ khí, nàng là một tay bắn tỉa cừ khôi, trên thực tế nàng cũng luôn đảm nhiệm tay súng bắn tỉa, ở đại đội bàn về xạ kích, nàng đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất, toàn quân nàng không biết, bởi vì các nàng không dễ dàng lộ diện, cho dù quân sự diễn tập cũng là bố trí tốt sau đó mới tham gia, thế nhưng nàng biết, các nàng là vương bài, chỉ huy nói, toàn bộ Trung Quốc liên đội như các nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc này nàng có chút đắc ý nho nhỏ, vậy có phải hay không nói rõ thương pháp của nàng, cũng có thể xếp thứ hạng toàn quốc đây!Tòng quân ba năm sau đó, Thiên Hữu bọn họ bắt đầu tham gia nhiệm vụ quy mô nhỏ, tại niên đại hòa bình này, yên lặng bảo vệ tổ quốc vĩ đại của chúng ta, lần đầu tiên nàng giết người là một lần ám sát, lúc đó thượng cấp nhận được mệnh lệnh điều các nàng chạy tới Bắc Kinh đợi mệnh, làm quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức. Mỗi một lần làm nhiệm vụ, không tới thời khắc cuối cùng các nàng cũng không biết nội dung của nó, lần đó các nàng tổng cộng đi năm người, sau lại mới biết được mục tiêu các nàng phải đối phó là sát thủ nước nào đó, các nàng phải bảo hộ chính là một nhà khoa học, đối với những thứ này nàng cũng không quan tâm, sở dĩ gọi là ám sát, bởi vì ngoại trừ thượng cấp của các nàng, cảnh sát địa phương đồng thời hành động cũng không biết các nàng tồn tại. Tay súng bắn tỉa mỗi lần nhiệm vụ đều là hai người một tổ, trợ thủ Lý Thiên Hữu là Giang Đại Chí, là một tiểu tử miền Nam trầm ổn lão luyện, hai người các nàng nằm nhoài trên nóc đỉnh tầng 30, bởi vì cần ngụy trang cùng hoàn cảnh xung quanh hòa hợp nhất thể, nằm úp sấp chính là mười mấy tiếng đồng hồ, cự ly 1300 mét phát hiện mục tiêu, khi nhận được mệnh lệnh nàng nhắm vào kẻ địch đã dài đến ba giờ đồng hồ, không ngoài ý muốn một súng bắn chết. Là quân đội làm nàng lãnh khốc? Hay là tháng ngày tích lũy chịu khổ huấn luyện bản năng liền vì vào lúc này, Lý Thiên Hữu không có nửa điểm do dự, không có sợ hãi hoảng hốt, bình tĩnh như mỗi một lần huấn luyện, Đại Chí nói, khá lắm Thiên Hữu, không hổ là thần xạ thủ! Nàng cười khổ. . . .

Thần xạ thủ Thiên Hữu, nàng nỉ non. . . .

Trình đơn xin nghỉ phép đã hai ngày, đại đội chậm chạp không cho nàng trả lời, nàng không biết vì sao. Các nàng là có kỳ nghỉ, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ là có tiêu chuẩn nghỉ ngơi, không phải nàng xin không được, là nàng không muốn trở về. Thiên Kiêu học tập rất khắc khổ, thành tích tốt, em theo nhà cô hai từ nông thôn vào trong thành thị học, cô hai tại thị trường thành thị đổi một cái cửa hàng nhỏ, làm món ăn gia đình, Thiên Hữu hàng năm quân thiếp* từ ít thành nhiều, nàng gửi tiền cho em gái, để cuộc sống của em khá giả một chút, mặc kệ thế nào, sống trong nhà người khác cũng không tốt bằng nhà mình. (*quân thiếp: tiền trợ cấp quân sự)

Nàng viết thư nói cho Thiên Kiêu, chờ tốt nghiệp trung học em thi đậu cao trung sẽ bắt đầu trọ ở trường, thẳng đến khi tốt nghiệp đại học, em nên độc lập, rời khỏi nhà cô hai, bắt đầu cuộc sống chân chính! Nàng sợ nàng đột nhiên xuất hiện sẽ quấy rầy cuộc sống của em gái, cho nên đơn giản nàng không dám trở về, con đường quay về không tính gần, hơn mười ngày nghỉ không lâu lắm, thế nhưng lúc này đây, Thiên Kiêu nhận được thông báo nhập cao trung trọng điểm của tỉnh, sau khi nàng biết tin khóc một đêm, trong nhiều năm như vậy, cho dù là thời gian huấn luyện trên núi nằm úp sấp ba ngày ba đêm, ngày lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, ngoại trừ bánh bích quy với một ít nước ấm uống ra thì không có cái khác, tháng ngày gian khổ như vậy nàng không có rơi một giọt nước mắt, thế nhưng khi nàng xem tin em gái viết thì, nàng khóc, câu nói trong thư kia thật lâu quanh quẩn tại bên tai, là lòng chua xót là vui vẻ, nàng tựa hồ không có năng lực nhận biết cảm giác chính mình, chỉ một mặt chảy lệ, một chút hài lòng, một chút thương tâm. . .Trong thư em gái nói: “Chị, toàn trường duy nhất một người thi đỗ tỉnh trọng điểm chính là em gái chị, Lý Thiên Kiêu!” Khẩu khí của em là kiêu ngạo!

Thiên Hữu cảm giác mình như là mẹ của em gái, hình như giờ khắc này nàng đợi thật lâu, rốt cục nhìn thấy chút ánh sáng, bình minh trước hắc ám lộ ra một tia bạch quang, khiến nàng khống chế không được nước mắt! Nếu như mẹ còn sống, mẹ có phải cũng sẽ như nàng mừng đến phát khóc không?

Nàng cấp thiết muốn nghỉ phép.

Nàng nhớ Thiên Kiêu, muốn ôm em, nói cho em chị vì em kiêu ngạo!

Thế nhưng đơn xin không phê, mỗi ngày môn học huấn luyện cao cường không dừng, chỉ huy không tìm nàng nói chuyện, nàng không khỏi liên tưởng đến cơn tức của chỉ huy, nàng nghĩ nàng đoán không có sai, lại phải làm nhiệm vụ rồi . . . .

Nhiệm vụ tới rất gấp, huấn luyện sau cơm tối là lúc mưa rào tiến hành, cho dù là làm bằng sắt cũng không chịu nổi mấy tiếng đồng hồ vừa tiêu hao thể lực, vừa hứng chịu bão tố tàn phá, mà nàng rất bất hạnh, tới tháng, rốt cục vượt qua huấn luyện thì lại nằm liệt giường, cả người một chút khí lực cũng không có, như bị người rút gân bới một tầng da xuống!

“Thiên Hữu, em khó chịu sao?”  Đội trưởng Trần Thần dò đầu ra đưa mắt nhìn nàng hỏi.

“Không có chuyện gì, hơi mệt mỏi !” Trên thực tế nàng khí lực trợn mắt cũng không có.

“Tiểu Miêu, cậu xem một chút Thiên Hữu làm sao vậy?” Đội trưởng ghé vào nói với Thượng Kha giường trên nàng mới vừa rửa mặt xong tiến vào ký túc xá.

“Làm sao vậy? Khó chịu?” Thượng Kha ngồi ở bên giường Lý Thiên Hữu, sờ trán nàng.

“Sốt rồi, tôi đi lấy thuốc cho em!”

Thiên Hữu uống thuốc xong, Tiểu Miêu giặt sạch khăn mặt lau mặt và tay cho nàng, đồng thời lấy chăn của mình đặt lên chăn của nàng, tiến vào ổ chăn của nàng nằm xuống, dùng thân thể của chính mình giữ ấm cho Thiên Hữu, liên đội các nàng mỗi lần làm nhiệm vụ nhất định phải có một binh y tế đi cùng, mà mỗi lần nàng có nhiệm vụ Tiểu Miêu hầu như luôn ở trong đó!

Lý Thiên Hữu và Thượng Kha còn có đội trưởng Trần Thần rất thân thiết, nữ binh của đại đội tổng cộng thành một tiểu đội, Trần Thần là  đội trưởng, Lý Thiên Hữu là phó trưởng. Trần Thần tính cách hào sảng, không câu nệ tiểu tiết. Mà Thượng Kha thuộc kiểu nhu nhược, đương nhiên, môn học huấn luyện mọi thứ cũng không bị tụt phía sau, nói đến cũng rất thần kỳ, nàng ấy cho dù có từ trên cao rơi xuống cũng sẽ không phát sinh âm hưởng quá lớn, linh hoạt như mèo, tính cách lại rất nhu, không nóng nảy, cho nên mọi người quen gọi nàng ấy là Tiểu Miêu. Mà Lý Thiên Hữu xen vào giữa bọn họ, không phải quá nhu cũng không quá kiên cường.

Đêm hôm ấy bất ngờ vang lên hiệu lệnh khẩn cấp tập hợp, thông thường mưa rào như vậy đối với các nàng đã không còn là tân binh mà nói buổi tối mưa rào huấn luyện chống đẩy xong sau đó là tuyệt đối sẽ không khẩn cấp tập hợp ban đêm, Lý Thiên Hữu tỉnh táo nghĩ tới vậy là phải làm nhiệm vụ rồi!

Nghe thấy hiệu lệnh toàn bộ ban nữ binh tựa như đánh chiến trận, nhanh chóng mặc quần áo đeo giầy chỉnh lý ba lô! Mấy giây sau đó chỉnh tề như xuất hiện trên thao trường, lúc này Lý Thiên Hữu đầu vẫn hỗn loạn, hơn nữa tới tháng khiến cái bụng nàng mơ hồ đau. Không có cách nào nàng chỉ có thể cắn răng kiên trì, bởi vì vào lúc này không thể suy tính đến thân thể!

Chạy xong 10 vòng sau đó chỉ huy bắt đầu điểm danh

“Bị điểm đến tên, ra khỏi hàng! Các đội khác về!”

“Đội một toàn thể nghiêm, quẹo sang trái, đi đều bước.” Theo đội một chỉnh tề bước tiến, các đội giẫm chân tại chỗ, hô khẩu hiệu, đi đều bước, hướng về phía ký túc xá!

“Cấp trên mệnh lệnh, võ trang đầy đủ, 5 phút sau đó xuất phát, có vấn đề gì không?” Ban đêm yên tĩnh chỉ còn lại thanh âm chỉ huy trầm thấp mạnh mẽ.

“Báo cáo” Tiểu Miêu hô.

“Ra khỏi hàng “

Tiểu Miêu đi về phía trước một bước, “Chỉ huy, Thiên Hữu sinh bệnh!”

Chỉ huy dùng ánh mắt tìm tòi nhìn Lý Thiên Hữu một chút, nàng cũng nhanh bước lên trước một bước.

“Báo cáo chỉ huy, mới vừa gặp mưa có chút sốt, hiện tại cảm giác rất tốt, không có vấn đề!” Thiên Hữu lên tinh thần, tận lực khiến bản thân nói to.

Tiểu Miêu thân thiết nhìn nàng một cái, nàng cho nàng ấy một mỉm cười yên tâm! Trên thực tế nàng biết thân thể của chính mình, mấy năm qua huấn luyện, chút vấn đề nhỏ ấy nói sao cũng không thể làm lỡ nhiệm vụ!

“Không có vấn đề sao? Không nên cố gắng chống cự, không được thì tôi thay đổi người!” Chỉ huy lời nói không có nhiệt độ, nhưng Thiên Hữu biết, hắn là thực sự quan tâm nàng!

“Vâng, không có vấn đề!” Thiên Hữu rất khẳng định nói

Nhiệm vụ lần này xem ra gian khổ, phái ra 8 người, tương đương với sức chiến đấu một đội, trong đó 3 đội trưởng, hai người đội phó, quy mô này tại liên đội các nàng tính ra cũng là hưng sư động chúng ( ra quân ồ ạt), không biết đối mặt với hiểm cảnh thế nào, chỉ mong tất cả thuận lợi, nhiệm vụ lần này hoàn thành nàng có thể trở về thăm em gái, Lý Thiên Hữu âm thầm ở trong lòng vì bản thân cùng các chiến hữu cầu khẩn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.