Nam nhân nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hắn yếu ớt lung lay Lý Thiên Hữu một đao, lần thứ hai hướng phía Lâm Bắc Thần đánh tới. Lý Thiên Hữu dùng tay tuốt một chút cánh tay không ngừng xuất huyết, nghênh đón nam nhân hai người lại chiến cùng nhau. Tiếng bước chân tới gần, mấy người La Quân chạy đến, Lý Thiên Hữu hô “Mang Bắc Thần đi ra ngoài.”
Lúc này nam nhân đứng dậy hướng trước cửa sổ chạy trốn, biết đối phương muốn chạy, nàng theo sát tới đó. Nam nhân tốc độ rất nhanh, từ lỗ hổng trước cửa sổ lưu loát nhào ra ngoài. Lý Thiên Hữu vô ý thức đưa tay bắt một cái, cái gì cũng không bắt được, nàng nhìn ngoài cửa sổ nam nhân theo dây thừng leo lên phía trên. Lý Thiên Hữu không dám thò đầu ra, nàng biết phía trên nhất định có người tiếp ứng. Nhìn cánh tay mình bị thương, buông tha ý nghĩ truy đuổi.
“Tôi lên sân thượng.” La Quân làm bộ chạy ra bên ngoài.
“Đừng đi, anh không phải đối thủ của hắn. Đuổi không kịp.” Lý Thiên Hữu lạnh lùng nói. Nàng đi ra phòng ngủ khắp nơi bừa bộn. Đại sảnh đèn đã sáng lên. Lâm Bắc Thần hiển nhiên bị sợ không nhẹ, áo khoác bao bọc lấy thân thể, sững sờ ngồi trên sô pha, nhãn thần có điểm tan rã. Lý Thiên Hữu nhìn cô một cái, xoay người trở về phòng ngủ, lấy ra hòm thuốc, ngồi ở bên người Lâm Bắc Thần.
“Không sao.” Lý Thiên Hữu nắm lấy bàn tay run rẩy của Lâm Bắc Thần nói.
Thân thể Lâm Bắc Thần kinh ngạc một chút, cô đột nhiên quay đầu tới “Tay cô?” Lâm Bắc Thần một tay bụm miệng mở lớn, một tay cầm lấy cánh tay không ngừng chảy máu của Lý Thiên Hữu, trong mắt chan chứa lệ.
“Không sao, không đau tý nào.” Lý Thiên Hữu chịu đựng đau, thoải mái nói.
“Lão đại, bây giờ cô cần tới bệnh viện khâu.” La Quân nhìn Lý Thiên Hữu lông mày cũng không nhíu một cái bôi thuốc lên vết thương. Trong lòng hắn thật là càng ngày càng bội phục nữ hài này, dáng vẻ thanh tú nhu nhược, không nghĩ tới kiên cường như vậy, vết thương này xem chừng phải khâu bảy-tám kim, thịt lật lật ra bên ngoài, không ngừng tuôn ra giọt máu rớt xuống sàn
“Tôi biết, tôi phải xử lý trước. Tới giúp tôi quấn một chút.” Lý Thiên Hữu tay phải cầm tăm bông thấm i-ốt nằm sấp chà lau vết máu xung quanh vết thương. Cầm băng gạc quấn vòng quanh cánh tay.
“Tôi, tôi gọi điện thoại gọi bác sĩ tới.” Lâm Bắc Thần hoảng loạn đứng lên, đi đến phòng ngủ.
“Bắc Thần, không cần, bây giờ chúng ta đi bệnh viện.”
“Quấn chặt chút.” Lý Thiên Hữu gọi lại Lâm Bắc Thần, rồi nói với La Quân giúp mình quấn băng.
Giản đơn băng bó xong, Lý Thiên Hữu mặc quần áo mang theo mấy người chạy đến bệnh viện, trên đường gọi điện cho Hạ Phi, nhờ Hạ Phi tới nhà Lâm Bắc Thần.
La Quân một đường chạy như bay tới bệnh viện, Lý Thiên Hữu ngồi trên ghế sau sát bên Lâm Bắc Thần, một đường chú ý có người theo dõi hay không, hoàn hảo không có xe cộ gì khả nghi.
Thời điểm xử lý khâu bảy kim, Lý Thiên Hữu nghe tiếng bước chân rất nhiều người, sau đó cửa bị mở, gia gia, mụ mụ của Lâm Bắc Thần mang theo 5-6 nam tử áo đen đi đến. Bác sĩ thấy bỗng chốc đi vào nhiều người như vậy nhíu nhíu mày, không nói gì. Mấy người thấy Lâm Bắc Thần cũng không có bị thương đều thở dài một hơi, cùng Lý Thiên Hữu hàn huyên vài câu liền đi ra ngoài.Vết thương không có thương tổn đến gân cốt, đánh thuốc tê khâu 7 kim. Bác sĩ nói cần tiêm chống viêm, Lý Thiên Hữu cự tuyệt, vốn là ghét tiêm, Lâm Bắc Thần lại tùy thời đều có nguy hiểm, không thích hợp ở lại bệnh viện. Dưới nhiều lần kiên trì của Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu tiêm uốn ván. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng ba giờ.
“Thiên Hữu thế nào rồi?” Hạ Phi chạy nhanh tới, trên trán mồ hôi hột.
“Không sao rồi, dao găm cắt một đường.”
Hạ Phi nhìn đám người Lâm gia trong hàng lang, há mồm há miệng, cũng không nói ra cái gì, lòng hắn rất tức giận, không thân chẳng quen, đến nỗi như thế không muốn sống sao? Hắn lại nghiêng mắt nhìn Lâm Bắc Thần đứng ở bên cạnh Lý Thiên Hữu.
“Tôi xem hiện trường, người là từ trên sân thượng xuống, tổng cộng hai người, cô thấy tướng mạo người đó không?”
“Không có, lúc đó trong phòng đèn tối đen. Hắn mang mũ.” Lý Thiên Hữu một tay túm túm áo khoác, đi đến cửa bệnh viện.
“Đi, ngày mai tôi lại tìm cô, đơn giản lục khẩu cung.” Hạ Phi đuổi kịp Lý Thiên Hữu nói.
“Đêm nay mọi người ở đâu?”
Lý Thiên Hữu quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần, xem ra đã trở lại bình thường từ trong kinh hãi, tóc hơi rối, vẻ mặt đóng băng.
“Đều quay về lão trạch đi.” Lâm gia gia quay đầu nói.
“Vâng, “ Lâm Bắc Thần nhìn gia gia gật đầu.
“Hạ Phi, giúp tôi một việc nhé?” Lý Thiên Hữu kéo Hạ Phi thả chậm cước bộ.
“Cô nói.” Hạ Phi nhìn Lâm Bắc Thần đồng dạng dừng lại cước bộ nhưng không sang đây, quay đầu nhìn Lý Thiên Hữu.
“Ngày mai hai người em gái tôi khai giảng, tôi đáp ứng ngày mai đi đưa, anh xem tôi đã như vậy, giúp tôi đưa một lát nha?” Lý Thiên Hữu dùng tay trái xoa bóp huyệt thái dương.
“Được, giao cho tôi đi.” Hạ Phi rất sảng khoái đáp ứng.
“Cảm ơn anh.” Lý Thiên Hữu có chút mệt mỏi nói rằng.
Trời tháng mười xanh thẳm, sáng sớm nắng trời nhè nhẹ tán trên người rất thoải mái, 6 giờ sáng Lý Thiên Hữu đứng ở trong hiên hoa Lâm gia gọi điện cho Thiên Kiêu, nàng vẫn quyết định đi đưa muội muội đến trường, treo điện thoại Thiên Kiêu, lại gọi tới cho Hạ Phi, nhờ hắn lập tức đến đón mình.
“Sao dậy sớm như vậy?” Theo thanh âm lành lạnh Lâm Bắc Thần đã đi tới.
“Sớm.” Lý Thiên Hữu xoay người, mỉm cười chào hỏi Lâm Bắc Thần.
“Cánh tay thế nào? Thực xin lỗi. . . . .” Lâm Bắc Thần nhìn nữ hài nhỏ hơn mình 7 tuổi này, ngày hôm nay Lý Thiên Hữu vận một bộ đồ thể thao, màu sắc trắng đen xứng đôi, mặc ở trên người nàng có vẻ rất có phấn chấn. Lâm Bắc Thần muốn nói chút gì đó, rồi lại không biết thế nào mở miệng, cô luôn cảm thấy mình mang đến cho Lý Thiên Hữu phiền toái rất lớn, bây giờ còn bị thương, này đều không phải ước nguyện ban đầu của cô.
“Không sao, qua vài ngày liền tốt rồi.” Trên thực tế Lý Thiên Hữu là đang an ủi Lâm Bắc Thần, bởi vì vết thương đau, cả đêm chưa từng chợp mắt, trời sáng nàng liền rời giường, chọn cho mình một bộ đồ thể thao, mặc tay áo rộng thùng thình còn có thể thoải mái chút.”Lát nữa Hạ Phi qua đón tôi, tôi vẫn muốn đưa Thiên Kiêu đến trường.”
“Ừ. . . . Ngày hôm nay Tiểu La bọn họ theo tôi là được, cô đi đi.” Lâm Bắc Thần nghĩ sơ một hồi nói rằng.
“Cánh tay cô còn đau không? Nghìn vạn lần cẩn thận đừng đụng phải.” Lâm Bắc Thần nhìn tay trái nàng buông xuống mày hơi nhíu lại.
“Tốt rồi, yên tâm đi.” Ngón tay trái Lý Thiên Hữu theo bản năng giật giật, bây giờ còn thật không dám dùng khí lực. Bất quá nàng biết không quá ba ngày sẽ khá lên.
''Tiểu thư, Dương tiên sinh tới.” Quản gia Lâm gia đi tới.
“Đã biết, tôi tới liền.” Lâm Bắc Thần cùng Lâm thúc vẫy tay, ý bảo ông xuống phía dưới.
“Thiên Hữu, trở lại ăn điểm tâm đi.”
“Không được, Hạ Phi lập tức liền tới đây, đã không đủ thời gian.” Lý Thiên Hữu nói, điện thoại di động liền vang lên.
Lâm Bắc Thần tiễn Lý Thiên Hữu, xoay người đi đến phòng khách. Dương Tử Long một mặt uể oải ngồi ở trên sô pha uống sữa bò, Lâm gia gia đang xem báo chí.
“Sao đến sớm vậy?” Thanh âm của Lâm Bắc Thần không có bất luận ôn độ nào. Cô ngồi ở bên người Dương Tử Long.
“Anh nghe nói tối hôm qua nhà em bị tập kích, em không sao chứ?” Dương Tử Long nghe thanh âm của Lâm Bắc Thần lập tức đứng lên, không đợi Lâm Bắc Thần nói, hắn nói tiếp “Anh mới vừa nhận được tin tức, lập tức tới đây. Em không sao chứ?” Hắn kéo tay Lâm Bắc Thần khẩn trương nhìn cô.
“Không có việc gì.” Lâm Bắc Thần không dấu vết rút tay ra, cô thả lỏng thân thể tựa ở trên sô pha.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Lát nữa anh cùng em đi làm.” Thân thể căng thẳng của Dương Tử Long thoáng thoải mái xuống, lấy tay che miệng ngáp một cái, có vẻ uể oải cực kỳ.
“Gia gia, rốt cuộc là ai muốn hại Bắc Thần ạ?” Dương Tử Long nhịn không được hỏi Lâm gia gia xem báo ở một bên.
“Tử Long, cháu không nghỉ ngơi tốt? Làm sao con mắt đỏ bừng?” Lâm gia gia không có tiếp Dương Tử Long nói, hỏi ngược lại.
“Nha, mấy ngày nay công ty nhiều việc, rất bận.” Dương Tử Long mất tự nhiên xoa mặt.
''Bận rộn nữa cũng phải thích hợp, mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi một hồi.” Lâm gia gia thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem báo chí.
Dương Tử Long nhìn Lâm gia gia không định đàm luận vấn đề này chắc hẳn trong lòng đã có cân nhắc, thức thời cũng không hỏi nhiều. Hắn nhìn Bắc thần tựa ở bên cạnh mình nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ chuyện tình trong khoảng thời gian này, lòng bất ổn vạch không ra manh mối.
Ăn điểm tâm, đến giờ đi làm, Lâm Bắc Thần một nhóm 7 người 2 xe trước sau chạy ra đại trạch Lâm gia. Sau cửa sổ lầu hai, Lâm Chí Viễn kiên nghị đứng ở đó, mặt băng chăm chú. Nhìn xe lái ra cửa lớn, hắn thu hồi ánh mắt xoay người cầm lấy điện thoại trên bàn.
“Lâm tổng!” Điện thoại tiếp thông một giọng nam truyền tới.
“Điều tra sao rồi?”
“Xác định là hắn làm sao?” Thanh âm Lâm Chí Viễn âm vang hữu lực với dáng vẻ hòa ái bình thường như hai người khác nhau.
“Mạnh tay làm đi, chứng cứ đủ tới gặp ta.” Lâm Chí Viễn nặng nề ném điện thoại trên bàn, ngực dồn dập phập phồng.
“Cha.” Theo cửa phòng mở Lâm Thiên Kiệt xoay xe đẩy xuất hiện tại trước mặt.
Lâm Chí Viễn nhìn nhi tử mình đã từng luôn lấy làm kiêu ngạo, bây giờ chỉ có thể sinh hoạt dựa vào hai cái bánh xe. Hắn không biết có phải bản thân đời trước tạo cái nghiệt gì hay không, hôm nay phải dằn vặt bản thân như thế.
“A Kiệt, ba ba xin lỗi con.” Lâm Chí Viễn mệt mỏi ngồi trên sô pha, trong mắt tràn đầy áy náy, yêu thương nhìn Lâm Thiên Kiệt.
“Cha. . . .”
“Con yên tâm, ba ba sẽ không để bất luận kẻ nào làm hại tới Bắc Thần, ai cũng không được.” Đằng sau vài chữ nói ra, là xuất ra từ trong kẽ răng, hắn hận, đã có lỗi với A Kiệt, trước đây hắn không đủ nhẫn tâm, thế nhưng lần này hắn không cho phép Bắc Thần gặp chuyện không may, bỏ đi tôn tử tồi tệ đó, Lâm gia hắn còn có một tôn nữ bảo bối tài năng kế thừa tổ nghiệp, dù phải giết ruột thịt, hắn cũng sẽ không tiếc.
“Cha, con cũng không muốn, thế nhưng Thần Thần. . . Mấy ngày nay e rằng sợ hãi.” Lâm Thiên Kiệt u buồn nói, trong lòng hắn so với ai khác đều rõ ràng, mấy ngày nay phát sinh việc này, thoát không khỏi can hệ với em trai mình, hắn cam tâm cả đời ngồi trên xe đẩy, không đi truy cứu, thế nhưng hiện tại em trai hắn muốn giở lại trò cũ thương tổn con gái hắn, hắn sẽ không ngồi xem mặc kệ, hiển nhiên hắn cũng không phải người dễ bắt nạt.
“Cái gì cũng không cần nói, trong lòng ba ba rõ ràng, nhiều năm như vậy ủy khuất con, ba ba sẽ cho con một cái công đạo.” Nói xong, Lâm Chí Viễn khoát khoát tay, bảo Lâm Thiên Kiệt xuống phía dưới.
Mỗi người đều có lằn ranh, lúc này Lâm Thiên Hoa dám động Lâm Bắc Thần, rốt cuộc chạm đến lằn ranh của hai nam nhân đương gia Lâm gia. . .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hai canh hoàn tất, đủ loại tát hoa đi. . .
Có mấy chương nữa Lâm Bắc Thần nguy hiểm liền trôi qua, theo đó sẽ xuất hiện kịch tình cảm đại gia chờ mong đã lâu. . .
Cho ta nhiều động lực đi, ta dành thời gian gõ chữ. Hơn hai mươi chương a, vù vù, thật không dễ dàng!