Phục Kích Ái

Chương 27: Chương 27: Muốn cùng em một chỗ . . .




“Thiên Hữu, võ cảnh tới.” Lý Thiên Hữu đang nỗ lực nghe động tĩnh dưới lầu, trong ống nghe điện thoại lại vang lên thanh âm Hạ Phi.

“Ừ, cho em 10 phút.” Lý Thiên Hữu hạ giọng nói rằng.

Hai nam nhân trông coi gian phòng chỉ là không ngừng thò đầu hướng nhìn cửa thang lầu, chính là không có ý tứ muốn động. Lòng Lý Thiên Hữu lo lắng muốn chết, trong gian phòng có thanh âm đó lại đi ra 3 nam nhân, trong đó một người nam nhân đi tới thì thầm với hai người trông coi kia vài câu cũng chạy vội xuống lầu.

“Thiên Hữu, động thủ đi.” Ngay sau đó thanh âm Trần Hồng Hiên truyền vào trong lỗ tai.

Chờ chính là những lời này, Lý Thiên Hữu một giây cũng không chậm trễ xông ra ngoài. Giang Đại Chí nhanh hơn nàng vài bước, liền nhìn hắn nhanh chóng đánh một dao xuống bên người nam nhân canh giữ ở rìa ngoài nam nhân liền ngất đi. Lý Thiên Hữu giải quyết tên khác, cảm kích nhìn Giang Đại Chí, Giang Đại Chí nhếch miệng cười, thủ thế hướng về gian phòng trông coi, người liền loáng đi vào, dán gần cửa phòng đã bị đóng lại.

Lý Thiên Hữu biết đây là cho mình thời gian đây, hiện thực cũng không cho phép nàng suy nghĩ nhiều cái khác, thông qua cửa phòng đóng lại nàng mơ hồ nghe trong phòng có tiếng thét chói tai của Lâm Bắc Thần. Trong ánh mắt nàng phát sinh hung quang, đưa tay rút ra dao găm trong xà cạp, một cước đem cửa đá văng, nhanh chóng quan sát góc nguy hiểm, sau khi xác định an toàn, đem ánh mắt cố định ở trên một cái giường vẻn vẹn trong phòng. Trong phòng thoáng cái an tĩnh lại, một nam nhân nửa trần ở bên giường quay đầu giật mình nhìn nàng, trong tay bưng một cái chén nước không. Trong góc giường cuộn tròn một nữ nhân vô cùng chật vật, đầu tóc rối bời, quần áo mất trật tự, một tay bị còng chặt vây hãm ở mép giường, cuộn tròn thân thể, trên mặt lộ ra ánh mắt hoảng loạn và sợ hãi, nơi khóe miệng đọng vài giọt nước. Nhưng ánh mắt rất sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân kia, cô cũng không có chú ý tới Lý Thiên Hữu đã đứng trong cửa.

Lý Thiên Hữu chỉ dừng vài giây ở trước cửa, nàng vội vàng vọt tới trước giường, đưa tay nhấc lên cổ áo sau của nam nhân kéo dài hắn tới trên nền xi măng, nắm chặt đầu gối hai chân hắn, liều mạng uốn một cái, nam nhân kêu thảm thiết một tiếng hai tay quơ hoảng loạn, cuối cùng vô lực bảo vệ hai chân, cái trán nhất thời chảy ra mồ hôi. Khi hắn còn không có phản ứng người đi vào là địch hay bạn, hai chân liền gần như tàn phế không dùng ra một chút khí lực.

Lý Thiên Hữu đẩy ngã nam nhân khiến mình bốc hỏa, nghe tiếng gào khóc thảm thiết đó, nhìn cũng không nhìn một cái, cẩn thận từng ly từng tý tới gần Lâm Bắc Thần núp ở chân giường, lúc này Lâm Bắc Thần sắc mặt ửng đỏ, hít thở dồn dập, con mắt vẫn không nhúc nhích nhìn phía trước. Lý Thiên Hữu hơi khom thân thể ngay ở trước mặt cô, mà ánh mắt của cô như là xuyên thấu thân thể Lý Thiên Hữu không biết đang nhìn cái gì?

“Bắc Thần, đừng sợ, tôi tới cứu chị.” Lý Thiên Hữu không dám dựa vào gần quá, nàng sợ dọa đến Lâm Bắc Thần. Lần này phản ứng của Lâm Bắc Thần so với ngọn núi lần kia càng thêm để nàng lo lắng.Lâm Bắc Thần không có lên tiếng, ánh mắt phiêu hốt bất định, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, cô bắt đầu khẽ nhếch miệng hô hấp, như là trong phòng thiếu dưỡng khí.

“Bắc Thần. . .” Lý Thiên Hữu thấy cô không có phản ứng ôn nhu nhẹ nhàng gọi tên của cô, hai tay sờ lên cái tay bị còng của cô. Nhẹ nhàng ôn nhu để Lâm Bắc Thần thích ứng xúc cảm như vậy.

Thấy Lâm Bắc Thần không có phản kháng, Lý Thiên Hữu lấy ra dao găm giấu ở măng sét lộ ra mũi đao, động tác rất nhanh. Một thanh âm “cạch cạch” vang lên sau, còng tay mở ra, Lý Thiên Hữu nhẹ nhàng nâng lên cổ tay Lâm Bắc Thần đã bầm tím, giương mắt nhìn mắt Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần đột nhiên thu tay về, con mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Bắc Hạo té trên mặt đất vẫn lẩm bẩm, ánh mắt ác hàn như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

“Thiên Hữu, ổn không?” Lúc này thanh âm Trần Hồng Hiên thở hổn hển truyền ra từ ống nghe điện thoại.

“Ổn rồi, bây giờ đi xuống, em đi từ cửa chính.” Nàng nhìn Lâm Bắc Thần trước mắt, mang theo cô như vậy đi cửa sổ hiển nhiên không thực tế.

“Được.”

Lý Thiên Hữu không chần chờ lâu, nàng yêu thương Lâm Bắc Thần là một phía, mà lúc này phải làm chính là nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. Ngoại trừ những người bắt Lâm Bắc Thần này, Lý Thiên Hữu còn muốn thoát khỏi Hạ Phi cùng các chiến sĩ võ cảnh. Mặc kệ là ai, nàng đều không muốn dây dưa thêm nữa.

Lý Thiên Hữu nửa cúi xuống thân thể, một tay ôm dưới nách Lâm Bắc Thần, một tay nâng lên hai chân của cô, bế Lâm Bắc Thần lên. Thân thể Lâm Bắc Thần run lên một cái, cũng lung tung giãy dụa vài lần. Lý Thiên Hữu đưa miệng tiến đến bên tai cô nhẹ giọng nói: “Bắc Thần, tôi là Thiên Hữu, đừng sợ, tôi dẫn chị rời khỏi nơi đây.” Lý Thiên Hữu một bên nhẹ nhàng dụ dỗ cô, một bên bước qua cơ thể Lâm Bắc Hạo đi ngoài cửa.

“Thiên Hữu?” Môi Lâm Bắc Thần nhúc nhích hai lần, nho nhỏ kêu lên.

“Ừ, tôi ở đây.” Lý Thiên Hữu lộ ra mỉm cười thật lớn thật lòng đáp lại người trong ngực.

“Thiên Hữu, Thiên Hữu. . .” Lâm Bắc Thần không ngừng lặp lại. . .

Lý Thiên Hữu ra cửa, nhìn thấy đội trưởng cùng Giang Đại Chí canh giữ ở trước cửa. Nàng nghe Lâm Bắc Thần liên tục nhỏ giọng nỉ non, cùng hai người chiến hữu trao đổi một ánh mắt, nhanh chân hướng dưới lầu.

“Thiên Hữu, sao giờ em mới đến cứu chị?” Lâm Bắc Thần một tay ôm chặt cổ Lý Thiên Hữu, một tay nắm chặt vạt áo trước ngực mình.

“Là tôi không có bảo vệ tốt chị, nhắm mắt lại, rất nhanh thì an toàn.” Nghe Lâm Bắc Thần nhỏ giọng chất vấn, Lý Thiên Hữu viền mắt nóng lên, một giọt nước mắt lăn xuống theo gò má. Luôn luôn kiêu ngạo Lâm Bắc Thần, lúc này lại như một con cừu non mặc người làm thịt, khiến nàng cực kỳ đau lòng.

Lâm Bắc Thần thực sự không lên tiếng nữa, cô tựa ở trong lòng Lý Thiên Hữu, nhắm hai mắt lại. Lý Thiên Hữu bước chân kiên định, đội trưởng cùng Giang Đại Chí đi ở phía trước nàng. “Thiên Hữu, trước đừng xuống, bọn chúng có súng.” Khi thanh âm Trần Hồng Hiên vang lên, bóng người Lý Thiên Hữu đã xuất hiện trong đại sảnh lầu một. Nghe Trần Hồng Hiên nói, Lý Thiên Hữu vội vàng chuyển thân, đem Lâm Bắc Thần hộ vào trong ngực, hai bước vượt đến phía sau một cây cột. Nàng nhìn quanh tình huống lầu một, hai huynh đệ Trần Hồng Hiên trốn ở chân tường cách nàng không xa. Nhìn sang phương hướng ngược lại, hai nam nhân tay cầm súng càng không ngừng qua lại quan sát động tĩnh các nàng. Lại là nam nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, xem ra cũng là một đại nhân vật, Lý Thiên Hữu nhìn một chút thất thất bát bát người nằm trên mặt đất, người chỉ là đã hôn mê, nếu cứ lề mề như vậy nữa, đối với bên mình rất bất lợi.Lúc này Giang Đại Chí cùng đội trưởng nhích lại gần, thấy bên này có động tác, hai nam nhân phía bên kia nghe tiếng nổ hai phát súng. Nhưng cũng không có đánh tới.

“Hồng Hiên, bọn chúng đủ đạn dược sao?” Đội trưởng dựa vào bên người Lý Thiên Hữu thấp giọng hỏi.

“Không đủ, trong súng lục hai người hẳn có bốn viên đạn cuối cùng.” Trần Hồng Hiên hồi đáp.

“Đội trưởng, giúp em chăm sóc Bắc Thần.” Lý Thiên Hữu nhẹ nhàng đỡ Lâm Bắc Thần tựa ở trên cây cột, dặn dò đội trưởng một tiếng, đứng lên.

Nàng nhìn bốn phía, đang muốn mượn lực vách tường leo lên trụ đá nhảy đến cách hai nam nhân gần một chút, Lâm Bắc Thần lại mở miệng .”Thiên Hữu?” Ngữ điệu thiết tha kết hợp động tác khẩn thiết.

Lý Thiên Hữu quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Thần sắc mặt rất kém cỏi, không biết vì sao mặt cô có hơi đỏ kì lạ. Nhìn ra lo lắng trong mắt Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu lộ ra mỉm cười. Lấy tay đặt ở trong lòng bàn tay Lâm Bắc Thần, nhẹ nhàng vẽ một hồi, không chần chờ nữa nhún người nhảy ra ngoài. Từ cây cột xuống đến mặt đất, thân thể Lý Thiên Hữu chỉ mới vừa đụng tới sàn, liền lộn nghiêng ra ngoài. Theo hai tiếng súng vang, thân thể của nàng núp cách nơi hai nam nhân ẩn thân không xa.

Còn lại hai viên đạn, Lý Thiên Hữu nghĩ làm sao ứng đối, cần tốc chiến tốc thắng, chỗ hai huynh đệ Trần Hồng Hiên núp là góc chết, rất khó hành động. Giữa lúc nàng suy nghĩ súng lại vang lên, chỉ thấy Giang Đại Chí theo tuyến đường vừa nãy vọt đến chỗ nàng, hai tiếng súng vang qua đi, ngoại trừ đội trưởng ra bốn người đều hành động. Hai nam nhân trong nháy mắt đã bị Lý Thiên Hữu đạp tại dưới chân, Trần Hồng Vũ dùng chân hung hăng đá nam nhân kiểu áo Tôn Trung Sơn một cước. Sau đó học Lý Thiên Hữu dùng chân đạp lên mặt nam nhân kia.

Lý Thiên Hữu nhịn xuống kích động muốn giết người không gì sánh được trong lòng, mắt liếc nam nhân kiểu áo Tôn Trung Sơn, nam nhân kia không chút nào lưu ý tình cảnh bản thân, ánh mắt băng lãnh phóng ra hàn quang, gắt gao nhìn mấy người.

Lý Thiên Hữu hướng mắt cá chân phải của nam nhân kiểu áo Tôn Trung Sơn hung hăng đạp xuống, đối với người thương tổn nữ nhân của mình, này đã là nàng xử phạt nhẹ nhất rồi. Rất bất ngờ, không có nghe thấy tiếng quỷ kêu như giết lợn, xem ra nam nhân này coi như có chút cốt khí. Lý Thiên Hữu cũng không tiếp tục dây dưa, bước nhanh về phía Lâm Bắc Thần.

Lý Thiên Hữu một lần nữa ôm lấy Lâm Bắc Thần đi ra ngoài cửa, lúc này mười phút thời gian ước hẹn cùng Hạ Phi còn chưa tới. Ra ngoài cửa chính chỉ có nửa cánh, bên ngoài sáng hơn lúc trước rất nhiều. Lý Thiên Hữu nhíu mày ngừng cước bộ.

“Thiên Hữu, Lâm tiểu thư làm sao vậy?” Giang Đại Chí đứng ở bên cạnh Lý Thiên Hữu, nhìn một chút Lâm Bắc Thần trong lòng Lý Thiên Hữu, không nhịn được hỏi.

Lý Thiên Hữu cúi đầu nhìn trong lòng Lâm Bắc Thần không ngừng giãy dụa, sắc mặt ửng đỏ, con mắt đều đỏ, còn liên tục kéo vạt áo của mình. Lý Thiên Hữu đột nhiên nhớ tới mới vừa vào gian phòng nam nhân đứng ở trước giường cầm trong tay một cái chén không, mà bên mép Lâm Bắc Thần cũng có rất nhiều chất lỏng tràn ra. Chớ không phải là bị hạ cái thuốc gì đi?

“Bắc Thần? Chị làm sao vậy?” Lý Thiên Hữu nghĩ tới đây không dám nghĩ nữa, nàng lo lắng hỏi người trong lòng.

“Thiên Hữu, nóng!” Trong mắt Lâm Bắc Thần lộ ra bất lực, bàn tay nóng hầm hập kề lên cổ Lý Thiên Hữu.

“Thiên Hữu, nàng hẳn là trúng chiêu rồi. Chúng ta mau rời đi thôi.” Đội trưởng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lý Thiên Hữu, nhìn Lâm Bắc Thần phản ứng như vậy, hơn phân nửa là bị hạ xuân dược, hoàn hảo các nàng tới đúng lúc, nếu không hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

“Cái gì?” Lý Thiên Hữu nhíu chặt lông mày, hai tay ôm Lâm Bắc Thần bất giác nắm thật chặt.

“Đội trưởng, nam nhân gian phòng lầu hai đó, tôi để hắn chết.” Lý Thiên Hữu từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ này, tay bắt đầu cởi áo khoác của mình, Lâm Bắc Thần không ngừng lôi kéo quần áo, nàng phải dùng áo khoác bao lấy cô.

“Thiên Hữu, đừng. . . xin em!” Lâm Bắc Thần hoảng hốt nghe Lý Thiên Hữu nói, thân thể khô nóng đang từng chút ăn mòn ý chí cô, cô hung hăng cắn môi mình, chậm rãi nói.”Đừng, đừng làm hại hắn, hắn, hắn là đệ đệ chị. Lâm gia, Lâm gia duy nhất đàn ông.” Lời nói hàm hàm hồ hồ truyền vào trong tai Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu hận nghiến răng. Đệ đệ? Quá mức buồn cười. Có người đệ đệ nào sẽ đối với tỷ tỷ mình hạ xuân dược? Mẹ kiếp! Nàng thở dài, đối diện ánh mắt chiến hữu “Hồng Hiên, nghĩ biến pháp lái xe tới đi, em không muốn cho người khác nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy.” Lý Thiên Hữu vừa nói vừa bước nhanh đi ra ngoài.

“Thiên Hữu, nóng.” Lý Thiên Hữu mặc áo ba lỗ bó sát người, phía sau lưng đã bị mồ hôi xâm thấu, nàng được chiến hữu bảo hộ ở chính giữa, nghe Lâm Bắc Thần trong lòng thỉnh thoảng phát sinh thanh âm khổ sở. Rất nhanh đi đến cửa lớn.

“Hạ Phi, cho tôi mượn một chiếc xe, tôi muốn lập tức mang Bắc Thần đi.” Lúc đi qua gò đất, Lý Thiên Hữu nói với ống nghe điện thoại, thời điểm đến để không bị phát hiện, đem xa đỗ xa hơn một chút, chờ Trần Hồng Hiên đem xe ra quá tốn thời gian rồi.

“Được, tôi lập tức gọi người đem xe đỗ ở cửa.” Hạ Phi rất nhanh đáp ứng

Bước ra cửa sắt lớn cũ nát, một chiếc Jeep Grand Bắc Kinh đỗ ở kia, Hạ Phi cùng mấy người thường phục đứng ở bên cạnh xe, địa phương cách xe xa hơn một chút, đứng hai hàng võ cảnh súng ống đầy đủ. Lý Thiên Hữu cảm kích nhìn Hạ Phi, ôm Lâm Bắc Thần bước nhanh đi tới bên cạnh xe, đội trưởng sớm một bước mở ra cửa ghế phụ, Lý Thiên Hữu thả người vào, dò người vào đeo dây an toàn cho Lâm Bắc Thần.

“Thiên Hữu, đừng giao chị cho Dương Tử Long. Chị muốn cùng em một chỗ.” Lâm Bắc Thần đưa tay đặt lên thân thể Lý Thiên Hữu, dùng vẻn vẹn ý thức căn dặn Lý Thiên Hữu, thân thể mình phản ứng nàng lại quá rõ ràng, cô không biết Lý Thiên Hữu muốn đưa cô đi đâu, cô cũng không quan tâm những thứ này, bây giờ cô chỉ tin tưởng Lý Thiên Hữu, chỉ cần là em ấy, đi đâu cũng được.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày hôm nay trở về quá muộn, hoàn hảo ngày hôm nay rốt cuộc hoàn thành canh một . . . .

Ngày mai quán cơm tỷ tỷ khai trương, phải bận rộn cả ngày, buổi tối không biết phải mấy giờ rồi, khả năng lại không canh . . .

Mấy ngày nay thật sự là bận quá . Xin lỗi đại gia . . .

Còn muốn nói một câu, đối với văn của ta mặc kệ ngươi thích hay không, ta làm đích thực rất khổ cực, thỉnh không nên ác ý nói năng lỗ mãng. Nếu như ngươi không thích chọn một XX đóng là tốt rồi, thỉnh không nên cho Phong Dã phụ phân cũng không nên ảnh hưởng người khác xem văn. Chính trước sau như một cảm tạ các đồng học khả ái này, cảm tạ các ngươi hoa hoa cùng cất dấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.