Phục Kích Ái

Chương 45: Chương 45: Nhiệm vụ khẩn cấp . . .






Lý Thiên Hữu mơ hồ sờ qua điện thoại di động nhìn điện báo biểu hiện, nàng nhìn thấy dãy số trên điện thoại, đột nhiên thanh tỉnh lại. . .

Trên điện thoại di động biểu hiện dĩ nhiên là điện thoại văn phòng chỉ huy của Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu vội rút về cánh tay ôm Lâm Bắc Thần, nàng dùng một tay chống giường liền ngồi dậy. Nàng vừa dậy vừa nhìn về phía Lâm Bắc Thần nằm bên người, lúc nàng mới vừa đem một chân dịch ra ngoài giường, cánh tay lại bị Lâm Bắc Thần bên cạnh kéo lại rồi

“Vào giường đi, bên ngoài lạnh.” Lâm Bắc Thần mắt mông lung buồn ngủ thân nằm nghiêng, một tay cô ôm chầm cánh tay của Lý Thiên Hữu, giọng nói hơi hơi khàn khàn.

Lý Thiên Hữu dừng động tác muốn xuống giường quay đầu lại, nàng thấy Lâm Bắc Thần lúc này đang hai tay kéo chăn che tại trước ngực, bán tựa ở trên đầu giường, cô ra hiệu Lý Thiên Hữu nhanh tiếp điện thoại, đã sắp vang một phút đồng hồ rồi . . .

Lý Thiên Hữu thu chân trở về, ngồi ở trên giường lập tức ấn nghe.

“Alo. . .”

“Lý Thiên Hữu?” Microphone đối diện truyền đến một giọng nam trầm thấp hữu lực.

“Chỉ huy, là tôi.”

“Buổi chiều hai giờ, ngươi chạy tới bộ đội XX thành phố A, tìm Ngụy chỉ huy đội trinh sát, ta phái phi cơ trực thăng đi đón ngươi, có nhiệm vụ cần ngươi.” Chỉ huy cũng không nói nhảm nhiều, xác nhận tốt là Lý Thiên Hữu sau đó liền trực tiếp hạ mệnh lệnh.

“Rõ!” Lý Thiên Hữu nghiêm túc nói, nàng cũng không có hỏi nhiều, hiển nhiên vội vã tìm nàng trở lại như vậy nhất định là có nhiệm vụ lớn.

“Thiên Hữu. . .” Nói xong chính sự, thanh âm của chỉ huy lại có chút chần chờ, hắn tựa hồ có lời muốn nói.

“Chỉ huy, làm sao vậy?”

“Ừm. . .” Chỉ huy dừng lại một chút lại nói tiếp: “Nhiệm vụ lần này nguy hiểm, thật tốt cáo biệt với người trong nhà. . .”

“Rõ!” Nghe chỉ huy nói như vậy Lý Thiên Hữu rõ ràng lấy làm kinh hãi, chỉ huy các nàng cũng không phải một người có thể quản sự tình như vậy, nếu như bình thường hắn cúp điện thoại sẽ không dặn những lời này, nếu như là chỉ đạo viên nói nàng còn có thể tiếp nhận. Nghĩ vậy, Lý Thiên Hữu tự động thoáng nhìn Lâm Bắc Thần bên người, lúc này Lâm Bắc Thần cũng đang nhìn nàng, Lý Thiên Hữu xấu hổ nở nụ cười vội vã thu hồi ánh mắt.

Treo điện thoại của chỉ huy, Lý Thiên Hữu nhìn thời gian một chút, mới sáng sớm 6 giờ hơn. Cách buổi chiều hai giờ còn có nhiều vài tiếng, thế nhưng nàng vô luận thế nào cũng nằm không được, điện thoại này tới quá đột ngột, cái gì nàng cũng không có chuẩn bị. Ở trong mấy tiếng đồng hồ này việc nàng muốn làm nhiều lắm, còn có Thiên Kiêu, lúc này còn đang trong trường học đây. Nghĩ những điều này Lý Thiên Hữu nhu nhu huyệt thái dương, ở trong lòng thở dài. . .

“Ngủ tiếp một lát đi, bây giờ còn sớm.” Lâm Bắc Thần thấy Lý Thiên Hữu tiếp xong điện thoại, trên người như trước trần trụi lăng lăng ngồi đó, nhíu chặt mày, một bộ như có đăm chiêu. Chắc hẳn nàng còn chưa chú ý tới bộ dáng hiện tại của mình, nếu không, bằng dáng vẻ dễ xấu hổ của Lý Thiên Hữu, chính là đánh chết nàng nàng cũng sẽ không ở trước mặt Lâm Bắc Thần ngồi như vậy.”Ừ?” Lý Thiên Hữu kéo về suy nghĩ của mình, quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần nói xong lại lần nữa chui vào trong chăn, bây giờ cô chỉ lộ ra cái đầu. Lý Thiên Hữu theo ánh mắt của Lâm Bắc Thần nghi hoặc nhìn mình, nàng 'A!' kinh hô một tiếng thoáng cái chui vào trong chăn, hai tay gắt gao túm chặt chăn, cắn môi. Nàng cảm thấy bản thân nàng sắp muốn mắc cỡ chết người rồi. . .

Lâm Bắc Thần nhìn Lý Thiên Hữu phản ứng, trên mặt lại nổi lên nụ cười xấu xa. Cô ngáp một cái kéo tới cánh tay của Lý Thiên Hữu gối dưới đầu mình liền lại vùi vào trong lòng Lý Thiên Hữu, tiểu hài tử kỳ cục này, Lâm Bắc Thần cũng không tâm tình trêu đùa nàng, chuẩn bị ngủ rồi.

Vừa nãy Lý Thiên Hữu đối thoại với chỉ huy Lâm Bắc Thần là nghe nhất thanh nhị sở, cô vẫn luôn biết Lý Thiên Hữu không phải một bộ đội tầm thường, thế nhưng đến tột cùng không tầm thường thế nào cô cũng không biết, từ trong lời nói của Lý Thiên Hữu cô có thể cảm giác được Lý Thiên Hữu lảng tránh vấn đề này. Vì thế Lý Thiên Hữu không nói, cô cũng chưa bao giờ hỏi. Cho nên cô cũng không biết nhiệm vụ 'nguy hiểm' mà chỉ huy của Lý Thiên Hữu nói trong điện thoại là tình huống thế nào, cô chỉ là nghĩ, nếu như thực sự có chuyện gì cần Lý Thiên Hữu đi làm, như vậy hiện tại em ấy càng cần nghỉ ngơi thật tốt một chút nữa, dù sao tối hôm qua thân thể hai người hầu như đều tiêu hao hết. . .

Lâm Bắc Thần ở trong lòng Lý Thiên Hữu tìm một vị trí thoải mái liền không hề động, Lý Thiên Hữu cứng ngắc thân thể bất đắc dĩ nhìn cô, lúc này Lý Thiên Hữu làm sao có thể ngủ? Thế nhưng nàng nhìn Lâm Bắc Thần bộ dáng uể oải, nàng lại không đành lòng bây giờ liền thức dậy, không thể làm gì khác hơn là tùy ý người trong lòng tiếp tục chiếm lấy ấm áp của nàng.

“Buổi chiều trở về bộ đội à?” Qua vài phút thanh âm nhẹ nhàng của Lâm Bắc Thần truyền vào trong tai Lý Thiên Hữu. Lâm Bắc Thần cho rằng treo điện thoại rồi Lý Thiên Hữu hẳn là giải thích một chút với cô, thế nhưng Lý Thiên Hữu cái gì cũng không nói, cũng không có ý tứ muốn giải thích, Lâm Bắc Thần không thể làm gì khác hơn là tự mình hỏi nàng.

Lâm Bắc Thần nằm ở trong lòng Lý Thiên Hữu, cô có chút mệt mỏi hưởng thụ ấm áp trên người đứa bé này, kỳ thực lòng có chuyện cô cũng không phải dễ dàng ngủ được. Ngay lúc cảm tình của cô vừa muốn khuynh hướng Lý Thiên Hữu, nhưng Lý Thiên Hữu lại phải đi, hơn nữa lần này đi còn không biết lúc nào có thể trở về. . .

“Ừm, chỉ huy nói có nhiệm vụ.” Lý Thiên Hữu thật sâu nhìn gò má Lâm Bắc Thần, bộ dạng có chút suy nghĩ nói.

“Lát nữa chị phái người đón em gái của em về, sau đó chị cùng các em đi cô cô em.” Lâm Bắc Thần vẫn nhắm mắt lại, ngữ khí nói chuyện tuy rằng rất nhẹ, thế nhưng ngữ điệu cũng là không cho người cự tuyệt.

Lý Thiên Hữu không có nói tiếp, lòng nàng suy nghĩ, bộ đội rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Phục vụ trong quân đội giống như nàng sau khi nghỉ về thăm người thân không phải có thể tùy tiện gọi về bộ đội, trừ phi có cái sự kiện trọng đại gì phát sinh.

Trong thời gian trước khi Lý Thiên Hữu đi, việc nàng muốn làm rất nhiều, mà nàng nhất định phải đi trường học của Thiên Kiêu một chuyến cùng Thiên Kiêu cáo biệt. Còn lại chính là Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu chăm chú nhìn dáng vẻ Lâm Bắc Thần, nàng thực sự không biết nên nói cái gì?Mấy ngày nay Lý Thiên Hữu rất muốn yêu đương cùng Lâm Bắc Thần, thế nhưng thân phận nàng là quân nhân thân bất do kỷ, nàng sợ mặc dù Lâm Bắc Thần đồng ý theo nàng, nàng vẫn sẽ làm Lâm Bắc Thần bị ủy khuất .

“Ừ, ngủ một lát đi, em cùng chị ngủ.” Lý Thiên Hữu nhẹ nhàng ôn nhu nói, tay nàng vuốt vuốt tóc Lâm Bắc Thần rơi lả tả trên chăn, đặt một nụ hôn lên trán Lâm Bắc Thần.

Có lẽ là hai người thực sự quá mệt mỏi, có lẽ là ôm nhau ngủ rất thư thái, nói chung không quá vài phút hai người đều ngủ thiếp đi. . .

Lúc Lâm Bắc Thần tỉnh lại đã tám giờ rưỡi, cô nhè nhẹ giật giật thân thể. Hiện tại cô cảm giác toàn thân vẫn mềm nhũn, xem ra ngày hôm nay cô muốn đi công ty không được, hơn nữa buổi chiều hôm nay Lý Thiên Hữu liền đi rồi, cô muốn đi tiễn một chút.

Lâm Bắc Thần thoáng nhìn Lý Thiên Hữu vẫn nằm thẳng ngủ. Cô khẽ thở dài một hơi, sau đó liền nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường.

Sau khi Lâm Bắc Thần rời giường đi phòng tắm tắm rửa một hồi, cô giản đơn sửa soạn bản thân, sau đó lấy ra quân trang của Lý Thiên Hữu từ trong máy hong khô. Tối hôm qua trước khi sắp ngủ cô giặt sạch quân trang của Lý Thiên Hữu, bởi vì trong nhà không có quần áo tắm rửa của Lý Thiên Hữu, cũng chỉ có quân trang nàng mặc, bất quá bây giờ xem ra giặt là đúng rồi. . .

Lâm Bắc Thần đi trở về phòng ngủ thấy Lý Thiên Hữu vẫn ngủ, cô cũng không có đánh thức nàng. Mang theo quân trang của Lý Thiên Hữu đi phòng thay quần áo, liền bắt đầu nghiêm túc là quần áo. . .

Dù Lâm Bắc Thần là Lâm thị tiểu thư ngậm chìa khóa vàng sinh ra, thế nhưng không phải cái gì cô cũng không biết làm, ít nhất những chuyện giặt quần áo nấu cơm cô đều vẫn có thể dễ như trở bàn tay . . . .

Giúp Lý Thiên Hữu là tốt quân trang, Lâm Bắc Thần treo nó ở móc treo quần áo, cô cẩn thận vuốt bộ quân trang tinh thần này, trong đầu tưởng tượng bộ dáng lúc Lý Thiên Hữu mặc vào quân trang. Cô là thích Lý Thiên Hữu, đặc biệt nhìn Lý Thiên Hữu mặc quân trang thẳng tắp tự tin tràn đầy đứng ở trước mặt cô, cô cảm giác được dáng vẻ Lý Thiên Hữu tư thế oai hùng, thật sâu hấp dẫn cô. . .

Thế nhưng, hôm nay Lý Thiên Hữu sẽ rời khỏi.

Lần này từ biệt, lần sau gặp lại, sẽ ở năm tháng nào?

“Bắc Thần!”

Nghe thanh âm của Lý Thiên Hữu từ ngoài cửa vang lên, Lâm Bắc Thần buông tay vuốt ve quân trang, mang theo quân trang của Lý Thiên Hữu đi ra phòng thay quần áo. Cô ở trong lòng tự nói với mình nghĩ nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì, nếu có duyên có thể các cô sẽ có một ngày gần nhau đó. . .

Hai người đơn giản ăn bữa sáng Lâm Bắc Thần làm, cũng sắp 10 giờ, lúc này tiếng chuông cửa vang lên. Lý Thiên Hữu nghi hoặc nhìn Lâm Bắc Thần, sao lại có người tới?

Lý Thiên Hữu đứng dậy theo Lâm Bắc Thần đi tới trước cửa, Lâm Bắc Thần mở cửa, bên ngoài đứng dĩ nhiên là thư ký Vương Kỳ của Lâm Bắc Thần và em gái Lý Thiên Kiêu.

“Chị.” Giữa lúc Lý Thiên Hữu lòng tràn đầy nghi vấn, Lý Thiên Kiêu rất nhanh đi vào cửa vòng qua Lâm Bắc Thần nhào vào ôm ấp của Lý Thiên Hữu, tiếp đó bắt đầu trở nên nghẹn ngào.”Lâm tổng, người đã mang đến.” Lúc này Vương Kỳ vẫn đứng ở ngoài cửa cung kính nói với Lâm Bắc Thần.

“Ừm, tiến vào nói chuyện đi.” Lâm Bắc Thần diện vô biểu tình gật đầu, ý bảo Vương Kỳ vào trong nhà.

“Thiên Kiêu ngoan, không phát hiện Bắc Thần tỷ tỷ của em sao? Cũng không biết lên tiếng chào hỏi.” Lý Thiên Hữu ôm em gái sắp cao hơn nàng, giọng cố tình mang trách cứ nói. Nàng là đang dời đi chủ ý của Thiên Kiêu, nàng không muốn thấy Thiên Kiêu khóc, như vậy lòng nàng sẽ rất khó chịu rất bực bội. . .

“Bắc Thần tỷ tỷ.” Lý Thiên Kiêu từ trong lòng Lý Thiên Hữu đứng dậy, có chút ủy khuất chào hỏi với Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần ôn nhu cười với Lý Thiên Kiêu, cô cưng chiều đưa tay xoa xoa đầu tiểu nha đầu, liền kéo em đi đến sô pha trong sảnh.

“Chị, chuyện gì xảy ra ạ? Không phải đã nói vài ngày mới đi sao?” Lý Thiên Kiêu ngồi ở bên cạnh Lý Thiên Hữu, khẩu khí có chút oán giận nói.

“Chị cũng không nghĩ tới, sáng sớm bộ đội điện báo nói, bảo chị buổi chiều trở về. Bộ đội là địa phương không theo kịp, tỷ là quân nhân, đến phục tùng mệnh lệnh.” Lý Thiên Hữu nắm tay Lý Thiên Kiêu nhẹ nhàng nói, nàng cũng không muốn sớm trở về như vậy, cái khác không nói, liền nói Lâm Bắc Thần, hai người vừa mới có chút tiến triển đã phải xa nhau . . .

“Chị, cổ chị làm sao vậy?” Lý Thiên Kiêu nhìn chằm chằm cái cổ của Lý Thiên Hữu, lúc này Lý Thiên Hữu đã thay quân trang, chỉ là bởi vì ở trong phòng, cho nên nàng không có mặc áo khoác quân trang. Nàng vốn nghĩ tự mình đi trường học của Thiên Kiêu một chuyến, không nghĩ tới Lâm Bắc Thần hiệu suất cao như thế, bây giờ đã đón người trở về.

Lý Thiên Hữu nghe em gái hỏi, nàng nghi hoặc cúi đầu nhìn về phía cổ áo của mình. Chỉ là vừa liếc mắt, khuôn mặt Lý Thiên Hữu thoáng cái đã đỏ toàn bộ, lúc này cổ áo sơ mi của nàng quên cài hai nút, mà trên da thịt lộ ở bên ngoài đều là dấu hôn Lâm Bắc Thần lưu lại, màu sắc lại có chút tím bầm.

Lý Thiên Hữu cúi đầu cấp tốc cài chặt cúc áo sơmi, mắt nàng lén liếc Vương Kỳ ngồi ở đối diện, lúc nãy Vương Kỳ nghe Lý Thiên Kiêu hỏi cũng đang nhìn đến phía nàng. Biểu tình đó rõ ràng là nghẹn cười, Lý Thiên Hữu xấu hổ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lâm Bắc Thần vẫn như trước diện vô biểu tình ngồi ở bên kia, hung hăng trừng cô một chút. . .

“Không sao không sao, được rồi, trường học em xin nghỉ không có vấn đề gì chứ?” Lý Thiên Hữu ửng đỏ nghiêm mặt nói sang chuyện khác. Thực sự là mất mặt chết rồi, cũng không thể để em gái nàng hỏi ngốc tiếp . . .

“Không có việc gì, Vương tỷ tỷ giúp em xin nghỉ, trở về tìm đồng học chép lại bài là được.” Lý Thiên Kiêu cảm thấy hôm nay tỷ tỷ là lạ, thế nhưng thấy tỷ tỷ không muốn giải thích nhiều, em cũng liền hiểu chuyện không có hỏi tiếp. . .

“Lâm tổng, nếu không có chuyện gì, tôi liền đi về trước.” Lúc này Vương Kỳ đứng dậy, nói với Lâm Bắc Thần.

“Ừ, ngày hôm nay tôi không đi công ty, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi, trở lại đem điện thoại văn phòng chuyển dời đến điện thoại di động của tôi. Cô trở về đi!”

“Vâng.” Vương Kỳ cung kính cúi người với Lâm Bắc Thần, lập tức đưa ánh mắt dừng ở trên người Lý Thiên Hữu, nàng có chút muốn nói lại thôi nhìn Lý Thiên Hữu.

“Cô có việc sao? Còn có vật gì muốn tôi mang hộ cho đội trưởng?” Lý Thiên Hữu nhìn vẻ mặt khó nói của Vương Kỳ, vội hỏi ra. Nữ nhân của đội trưởng nàng phải đối đãi thật tốt, bằng không để đội trưởng biết rồi, theo tính cách của đội trưởng như vậy, thế nhưng có thể hại chết nàng.

“Không có, tôi chính là, muốn hỏi một chút bộ đội các cô có phải xảy ra chuyện gì không?” Thanh âm Vương Kỳ nói nho nhỏ.

“Xảy ra chuyện? Không có đâu? Làm sao vậy?” Lý Thiên Hữu nhíu nhíu lông mày xinh đẹp của nàng, nàng không rõ vì sao Vương Kỳ hỏi như vậy.

“Ngày hôm qua tôi nhận được điện thoại của Trần Thần, chị ấy nói với tôi rất nhiều, tôi cảm thấy ngày hôm qua dường như chị ấy thay đổi thành người khác. Còn nói, trong khoảng thời gian này không thể liên hệ, nói là có nhiệm vụ.” Vương Kỳ như có đăm chiêu nói với Lý Thiên Hữu, nàng dừng lại vài giây nói tiếp: “Các cô đều là đưa ra nhiệm vụ gì? Sẽ có nguy hiểm tính mạng sao?” Vương Kỳ ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Lý Thiên Hữu, trong ánh mắt đó tràn đầy nghi vấn.

Mà Lâm Bắc Thần và Lý Thiên Kiêu ngồi trên sô pha lúc nghe câu hỏi của Vương Kỳ cũng đều đồng loạt nhìn về phía Lý Thiên Hữu. Vấn đề này bồi hồi ở trong lòng Lâm Bắc Thần một buổi sáng, thế nhưng cô không hỏi, hiện tại Vương Kỳ hỏi ra, cô cũng rất muốn biết, Lý Thiên Hữu phải đi hoàn thành cái loại nhiệm vụ gì? Lẽ nào thật là sẽ có nguy hiểm tính mạng sao?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương trước thịt thịt, ta đều sửa đổi, tấn giang trả lại cho ta phát trạm nội tin để ta sửa, đại gia không thấy nắm chặt xem đi.

Quá một hai ngày ta phải sửa lại, nếu không sẽ bị khóa . . . .

Còn có đại gia không nên bá vương ta, cho ta nhiều tát hoa, cất dấu, tạc ta đi.

Như vậy ta sẽ rất có động lực, nhật canh nhật canh, ta muốn nhật canh. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.