Phục Kích Ái

Chương 73: Chương 73: Phản công . . .






Lý Thiên Hữu nghe Lâm Bắc Thần chủ động bảo nàng hôn cô, nàng có chút không kịp phản ứng cúi đầu nhìn Lâm Bắc Thần trong lòng, trong đầu cũng bắt đầu xuất hiện mê muội, sao cảm giác không khí xung quanh nhất thời loãng lên. . .

Lâm Bắc Thần luôn luôn lành lạnh lúc này đang ngả vào lồng ngực Lý Thiên Hữu, trên mặt bày ra dáng dấp tiểu nữ nhân yểu điệu, Lý Thiên Hữu bất giác nuốt xuống nước bọt, thân thể bắt đầu cảm thấy khô nóng khó chịu. Lúc này nữ nhân trong lòng rõ ràng biểu hiện ra một bộ dáng dấp 'Mặc người ăn', thế nhưng vì sao Lý Thiên Hữu lại cảm thấy thân thể mình bắt đầu mềm yếu vô lực, nàng híp lại đôi mắt nhỏ chăm chú nhìn môi mỏng của Lâm Bắc Thần, hai cánh môi mỏng manh là mê người như thế. Lý Thiên Hữu nhịn không được lại nuốt xuống nước bọt. Ban đầu, nàng là muốn nói chuyện với Lâm Bắc Thần, làm sao, đã phát triển trở thành cái dạng này ? ? ?

Lâm Bắc Thần thật vất vả có cảm giác, nhưng cô đợi nửa ngày Lý Thiên Hữu trước mặt vẫn là dáng dấp ngu ngốc nhìn mình, mặt thì càng phát đỏ lên. Lâm Bắc Thần thầm oán trách một tiếng, cũng không chờ Lý Thiên Hữu lấy lại tinh thần, cô rút tay rời khỏi vòng eo của Lý Thiên Hữu thuận thế ôm lấy cái cổ của nàng, kề sát Lý Thiên Hữu hơi hơi thở ra khí, cái miệng nhỏ nhắn cợt nhả bèn bĩu lên, người này sao lại không hiểu phong tình như thế?

Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần sắp tức giận, lập tức phản ứng lại, nàng nghiêm túc mà thành kính dùng hai tay nâng lên mặt Lâm Bắc Thần, nhắm mắt lại từ từ đến gần. Hai cánh môi ôn nhuận liền chạm tới cùng nhau, thân thể Lý Thiên Hữu run rẩy, cảm giác điều này quá mức mỹ hảo, hai cánh môi mỏng lành lạnh của Lâm Bắc Thần cùng của nàng dán chặt, mùi vị ngọt ngào kích thích cảm quan của nàng, làm thế nào cũng không nỡ tách rời thưởng thức này. . .

Ánh sáng mờ mờ của đèn giường trong phòng ngủ, máy tính đang vận hành trên bàn làm việc của Lâm Bắc Thần, một tờ kế hoạch công việc viết một nửa cứ như vậy bị gác lại. Mà trên ghế trước bàn làm việc, nửa thân thể của Lâm Bắc Thần đều ở trong lòng Lý Thiên Hữu, lúc này hai nữ nhân đang cùng nhau ôm hôn quên mình. . .

Cái lưỡi đỏ nhỏ trơn ướt của Lâm Bắc Thần dễ dàng mở ra hàm răng không đề phòng của Lý Thiên Hữu, cô giật giật thân thể liền đem toàn bộ Lý Thiên Hữu áp ở trên lưng ghế dựa, mà tay cô cũng bắt đầu không an phận đi tới bên hông Lý Thiên Hữu, cách áo ngủ bông vuốt ve mềm nhẹ.

Lý Thiên Hữu ngây ngô đáp lại, nàng được Lâm Bắc Thần một đường dẫn dắt, chỉ cảm thấy nụ hôn này quá mức tốt đẹp, mà trong lòng nàng thỉnh thoảng truyền đến cảm giác tê dại, tay nàng xuyên vào trong sợi tóc thật dài của Lâm Bắc Thần, cái miệng nhỏ khẽ nhếch nghênh hợp với Lâm Bắc Thần đang dần hiện ra thô bạo cướp đoạt. . .

Kỳ thực hai người quen biết lâu như vậy tới nay tổng cộng chỉ từng lên giường hai lần, mà có một lần còn là hoàn thành ở dưới tình huống Lâm Bắc Thần ăn xuân dược. Cho nên, đối với Lý Thiên Hữu mới vừa trải qua chuyện “hạnh phúc” mà nói thì loại kinh nghiệm này thật sự là rất ít, nàng chỉ có thể theo tiết tấu của Lâm Bắc Thần, theo từng bước tiến xâm nhập của cô mà thân thể không ngừng nhũn xuống, cảm giác giống như dòng điện từng làn từng làn kéo tới, cả người Lý Thiên Hữu hầu như xụi lơ ở trên ghế. Nàng cảm giác động tác của Lâm Bắc Thần càng ngày càng bá đạo, nghĩ thầm, đây là nữ vương của nàng muốn ăn nàng a. . .”Thiên Hữu, muốn sao?” Lâm Bắc Thần buông ra môi Lý Thiên Hữu, ôm chặt cần cổ của nàng, nâng cao thân thể của mình, cô mềm nhẹ dán vào gò má đi tới bên tai nàng, môi khẽ cắn lên tai nàng, nhẹ giọng hỏi, thanh âm của cô đâu còn tồn tại chút xíu hơi lạnh nào, thanh tuyến nhẹ nhàng ôn nhu thổi vào trong lỗ tai Lý Thiên Hữu, thêm vào bởi vì đôi môi cô khẽ cắn tai mà truyền đến dòng điện, khiến Lý Thiên Hữu khẩn trương ưỡn thẳng lưng, nhịn không được cắn môi mình. . .

Lâm Bắc Thần ngẩng đầu liếc nhìn Lý Thiên Hữu, nụ cười xấu xa bèn nổi lên trên gương mặt, cô vung rơi đôi dép bông nhung trên chân, đứng dậy, cả người liền vượt ngồi ở trên người Lý Thiên Hữu. Lý Thiên Hữu bị cô bao vây toàn bộ ở trên ghế, lúc này nàng đỏ mặt khẽ thở hổn hển, ánh mắt thấp thỏm nhìn Lâm Bắc Thần. Mỗi đến lúc này, trong lòng nàng sẽ vừa chờ mong vừa sợ hãi, Lâm Bắc Thần thô bạo yêu làm cho nàng có cảm giác chùn bước, Lý Thiên Hữu híp lại đôi mắt nhỏ, lòng tràn đầy ý loạn tình mê. Nàng vươn tay chủ động đặt lên hai vai của Lâm Bắc Thần, nỗ lực làm cho giữa hai người không có tí xíu khoảng cách. . .

Lâm Bắc Thần một bên hôn hai gò má hồng thấu của người dưới thân, một bên hai tay không nhàn rỗi kéo ra quần áo của Lý Thiên Hữu, mặc dù là mùa đông phương bắc giá rét như vậy, đồ ở nhà cũng là dễ dàng cởi ra, Lâm Bắc Thần hai ba lần đã cởi ra cúc áo của Lý Thiên Hữu, hai tay đi tới vai nàng thoáng dùng sức, da thịt trơn mềm săn chắc của Lý Thiên Hữu liền bại lộ ở trong không khí. . .

Lý Thiên Hữu cảm giác được quần áo trên người trượt rơi xuống, thân thể lại run lên, cảm giác lành lạnh ngược lại làm cho nàng càng thêm mê loạn. Nàng tùy ý Lâm Bắc Thần hôn lấy xương quai xanh trơn bóng của mình, hơi ngưỡng cái cổ phối hợp với 'xâm lược' của cô.

Mỗi đến lúc này, Lâm Bắc Thần luôn luôn biểu hiện bá đạo như vậy, ý chí của Lý Thiên Hữu từng chút từng chút bị khoái cảm không ngừng tuôn ra cắn nuốt mất. Lâm Bắc Thần tỉ mỉ hôn một đường trượt xuống, đi tới trên núi nhỏ của Lý Thiên Hữu, cảm giác ấm áp liền bao vây nơi điểm nhỏ, Lý Thiên Hữu cũng nhịn không được nữa, một tiếng “Ân. . .” rên rỉ kéo dài tràn ra miệng. . .

Vốn là Lý Thiên Hữu suy yếu vô lực lúc này bị Lâm Bắc Thần vây ở dưới thân càng mềm yếu vô lực, nàng chỉ cảm thấy hai hòn núi nhỏ trên người dưới nụ hôn biến hóa của Lâm Bắc Thần càng kiên cố ưỡn lên, theo đó giữa chân cũng có khát vọng, căng thẳng buông lỏng liền có nước suối cuồn cuộn không ngừng dâng lên. Lý Thiên Hữu hai tay vô lực ôm phía sau lưng mềm nhẵn của Lâm Bắc Thần, hai chân chặt chẽ kẹp lên, lòng nàng ngứa ngáy khó nhịn, nhớ tới đêm hôm đó, Lâm Bắc Thần điên cuồng chiếm hữu nàng, lại là một luồng nước suối tiết ra dưới thân, cảm giác khô nóng lại càng phát ra cường liệt. . .

Mãi đến khi một tay mảnh khảnh của Lâm Bắc Thần trượt theo bộ ngực của Lý Thiên Hữu đến dưới thân nàng, Lý Thiên Hữu phản ứng kịch liệt kẹp chặt hai chân, rất nhanh mở mắt.

Nàng chống lại vẻ mặt cười tà ác của Lâm Bắc Thần, bình phục lại tâm tình của bản thân. Suýt nữa lại để cho Lâm Bắc Thần ăn vào, Lý Thiên Hữu nghĩ đến, nàng cưỡng chế dục hỏa ngứa ngáy khó nhịn trong lòng, đỡ thẳng Lâm Bắc Thần trên người, tận lực không nhìn tới hai mắt tràn ngập tình dục mang theo khiêu khích của Lâm Bắc Thần. . .Lâm Bắc Thần khó hiểu nhìn Lý Thiên Hữu đột nhiên nghiêm nghị, nghĩ thầm chẳng lẽ là động tác của mình làm em ấy khó chịu, sao lại ở thời điểm mấu chốt như vậy ngăn trở động tác của mình. . .

Đang lúc Lâm Bắc Thần cảm thấy lẫn lộn nhìn Lý Thiên Hữu, động tác kế tiếp của Lý Thiên Hữu làm cho cô nhịn không được kêu ra “A!” một tiếng, tiếp đó hai tay của Lý Thiên Hữu thoáng dùng sức, nhưng lại bị nàng bế lên ngồi ở trên bàn phía sau, mà càng làm cho Lâm Bắc Thần giật mình chính là, vài giây ngăn ngắn cấp bách, áo trên người mình không chỉ trượt xuống ở tại bên hông, ngay cả quần cũng bị quăng ra ngoài. Lâm Bắc Thần cực kỳ giật mình nhìn Lý Thiên Hữu đứng thẳng trước mắt, hai mắt tràn đầy nụ cười đạt được ý xấu, trong lòng kêu rên một tiếng, đây là muốn phản công sao? Tại sao cô đã quên, người vẫn cam nguyện làm tiểu thụ của cô là một bộ đội đặc chủng chứ? Bộ đội đặc chủng cường hãn a? Trong lòng Lâm Bắc Thần còn chưa kêu rên xong, tiếp đó Lý Thiên Hữu ngồi xuống, trong miệng liền không thể ức chế bay ra các loại tiếng rên rỉ, khi lý trí của cô còn ngắt quãng tồn tại, đầu cô thổi qua một câu nói, bộ đội đặc chủng muốn phản công, cô đều là chống đỡ không được a. . .

Lý Thiên Hữu cũng không biết một khắc đó trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng bản năng không muốn tiếp tục thụ động ở dưới thân Lâm Bắc Thần, có giáo huấn lúc trước, lần này Lý Thiên Hữu không có giống lần trước trực tiếp tiến vào trong cơ thể của Lâm Bắc Thần, bắt đầu học dáng vẻ lúc Lâm Bắc Thần yêu nàng, mềm nhẹ khiêu khích thân thể trơn mềm của Lâm Bắc Thần. . .

Một đêm này, từ bàn học đến thảm, từ thảm lại đến trên giường, lặp lại N lần, Lý Thiên Hữu cái gọi là thân thể còn suy yếu hầu hạ Lâm Bắc Thần dục tiên dục tử*. Đến cuối cùng Lâm Bắc Thần kêu dừng mấy lần cũng không hiệu quả, mãi sau khi cô mệt mỏi phát không ra một chút thanh âm nào nữa, đã không biết lần thứ mấy bò lên trên đỉnh núi, ngã vào trên giường ngủ thiếp đi. . .

(*dục tiên dục tử: Cao hứng đến cực điểm.)

Lý Thiên Hữu giơ tay xoa xoa mồ hôi chảy ra trên trán, nhìn Lâm Bắc Thần mê man ngủ thiếp đi, nàng có vẻ dị thường hưng phấn. Thực sự là quá sung sướng, cảm giác này mạnh hơn nhiều so với ở phía dưới, nàng nhẹ nhàng rút ra ngón tay còn dừng lại ở trong cơ thể Lâm Bắc Thần, nhẹ nhàng hoạt động một chút, yêu thương nhìn Lâm Bắc Thần không có một sợi vải nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, tóc thật dài bị mồ hôi ẩm ướt rơi lả tả ở bên gối, mặt ửng đỏ, ngực còn có chút phập phồng. Lý Thiên Hữu vội vã đưa mắt đi chỗ khác, nàng sợ nàng không nhịn xuống lại muốn cô, nàng cảm giác ngày hôm nay bản thân như bị rót vào máu gà, vận động một đêm vẫn không sử dụng hết khí lực, hơn nữa cảm giác suy yếu mấy ngày liên tiếp lại hoàn toàn biến mất không thấy . . . . .

Lý Thiên Hữu đứng dậy đi vào phòng tắm, ngày mùa đông mà xông tới tắm nước lạnh, mới đè ép xuống dục hỏa vẫn dồi dào. Nàng đem bồn tắm lớn chứa đầy nước điều hòa nước ấm áp, trở lại phòng ngủ nhẹ nhàng bế lên Lâm Bắc Thần. Nàng cưỡng chế tạp niệm trong lòng cho Lâm Bắc Thần thư thư phục phục tắm nước nóng, nhìn Lâm Bắc Thần vẫn nhắm mắt ngủ say, trong lòng Lý Thiên Hữu không khỏi gióng trống lên, xem ra thật là khiến cho chị ấy cực kỳ mệt mỏi, ngày mai nữ vương tỉnh lại sẽ không tức giận với nàng chứ? ? ?

Lý Thiên Hữu thoáng nhìn bầu trời bên ngoài đã phiếm trắng, bầu trời ánh tại trong tuyết trắng thuần khiết càng trở nên sáng ngời, nàng bò lên trên giường của Lâm Bắc Thần, nằm ở bên người cô, lúc này cũng không cần kiêng dè làm thức tỉnh Lâm Bắc Thần đang ngủ say như chết, trực tiếp ôm người vào trong lòng, cằm chống ở trên tóc của cô, mỹ mỹ ngủ thiếp đi. . .

Lâm Bắc Thần cảm giác giấc ngủ này vừa rất trầm lại vừa rất lâu, khi cô tỉnh lại mặt trời mùa đông đã bò lên trên chính giữa khoảng không, Lâm Bắc Thần còn chưa mở mắt, cảm giác đau nhức đã truyền khắp toàn thân. Cô chậm rãi mở mắt ra, lúc này phòng ngủ vẫn rất tối tăm buông xuống rèm cửa sổ, nhất thời hoảng hốt, cô cũng không biết hiện tại là lúc nào . . .

Lâm Bắc Thần nghiêng đầu liền nhìn thấy Lý Thiên Hữu đàng hoàng nằm thẳng tại bên người mình, lúc này đang ngủ say, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ như đứa bé của nàng, cảm thụ được bản thân đau mỏi cả người, lúc này Lâm Bắc Thần cũng vừa hạnh phúc vừa tức giận, cô không nghĩ tới Lý Thiên Hữu hiền lành nhút nhát, làm chuyện này mà lại một chút tiết chế cũng không có, cô vẫn còn nhớ đến cuối cùng chính mình thậm chí buông mặt mũi cầu xin em ấy dừng lại, nhưng đứa bé cố chấp này lại như là ăn thuốc kích thích không ngừng mà động tác, điên cuồng chiếm hữu mình. Làm hại cô vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, nhưng trên người ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có. . .

Nghĩ vậy, Lâm Bắc Thần luôn luôn cao ngạo nhịn không được sử dụng sức lực toàn thân chen chân đạp vào Lý Thiên Hữu, chủ ý của cô là muốn đá nàng xuống giường, bất đắc dĩ lúc này khí lực thực sự hữu hạn, một cước này của cô đi qua, Lý Thiên Hữu bên người chỉ là nghiêng nghiêng thân thể mà thôi.

Lý Thiên Hữu trong lúc ngủ mơ bị Lâm Bắc Thần đạp một cái, nàng bản năng phản ứng nhạy bén, đầu còn chưa thanh tỉnh, nhưng người đã một cái lý ngư đả đỉnh đứng ở trên giường. Đôi mắt nhỏ buồn ngủ mông lung híp lại quan sát “tình hình quân địch” bốn phía, đến khi nhìn thấy Lâm Bắc Thần nằm ở dưới chân, đang vẻ mặt phẫn hận nhìn nàng, mới coi như giải trừ cảnh báo trong đầu, trong lòng buồn bực, mới sáng sớm, Lâm Bắc Thần đá nàng làm gì?

“Bắc Thần, làm sao vậy?” Lý Thiên Hữu một lần nữa nằm xuống giường, lê đến trước mặt Lâm Bắc Thần, vẻ mặt thân thiết hỏi.

... Lâm Bắc Thần thấy khuôn mặt ngây thơ vô tội của Lý Thiên Hữu, dùng sức cắn môi mình, con ngỗng đần độn này, còn không biết xấu hổ hỏi cô làm sao hả? Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, đã tới gần buổi trưa, tiếng nói của cô khàn khàn tức giận nói với Lý Thiên Hữu: “Cầm đến điện thoại của chị, còn có máy vi tính.”

Lâm Bắc Thần nhìn Lý Thiên Hữu vẫn là vẻ mặt khó hiểu, ngoan ngoãn khoác lên quần áo, bò xuống giường đi lấy đồ vật, cô bất đắc dĩ nhắm mắt. Cô có thể trách nàng sao? Tuy rằng bây giờ cảm giác cả người vô lực, thế nhưng tối hôm qua quả thật là một lần thỏa mãn nhất từ lúc chào đời tới nay, cảm giác đó làm cho cô hạnh phúc rơi lệ. Lâm Bắc Thần ở trong lòng ai thán một tiếng, cô cố sức đưa tay đỡ trán, lập tức thầm nghĩ, trời ạ. . . Giờ đã giữa trưa, sáng hôm nay cô còn phải mở một hội nghị rất quan trọng đây, nhưng bởi vì “vận động” quá độ không xuống giường được, điều này khiến cô làm sao chịu nổi chứ? ? ?

Tác giả có lời muốn nói: Tuyệt đối đừng khóa a, ta không thời gian sửa lại, a di đà phật...

Các loại thêm tiêu điểm a, hôn mêmee~~ lại khóa ta liền triệt để điên rồi...

Này một khóa đại đại phách vương các loại nổi bong bong a, bình thường các ngươi cũng cho ta điểm tới tấp a! ! ! Lăn lộn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.