“Làm sao vậy?” Lý Thiên Hữu lại thoáng nhìn Lâm Bắc Thần không thèm đếm xỉa đến nàng, vẻ mặt không giải thích được hỏi.
Lý Thiên Kiêu thấy chị gái tiến vào, em luống cuống lắc đầu, lòng em thầm nghĩ, 'Bắc Thần tỷ tỷ hình như đột nhiên không hài lòng, em cũng không biết chuyện gì xảy ra.'
Lý Thiên Hữu thấy em gái một bộ vẻ mặt không biết, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Dao Dao, nhìn vẻ mặt Tiết Dao Dao cười gian, nàng đột nhiên không muốn hỏi, theo tính cách của Tiết Dao Dao, muốn ở trong miệng chị ấy nói khách sáo, phỏng chừng Tiết Dao Dao nếu như không độc địa nàng vài câu thì thế nào cũng sẽ không nói thật cho nàng.
Nghĩ vậy Lý Thiên Hữu đi tới trước bàn trang điểm cúi đầu nhìn Lâm Bắc Thần, nhẹ nhàng nói: “Bắc Thần, đến lúc đi gặp cô cô rồi. Còn có quần áo của em vẫn ở trong nhà kia của chị, giấy chứng nhận sĩ binh của em cũng ở bên trong túi đó.”
Lâm Bắc Thần từ trong gương lạnh lùng nhìn Lý Thiên Hữu, cô đã phái người đi lấy túi của Lý Thiên Hữu, còn cần em ấy nhắc nhở sao? Gấp gáp muốn rời đi như vậy? Lâm Bắc Thần phẫn hận nghĩ, lúc này lòng cô rất không thoải mái! Lúc nghe thấy Lý Thiên Kiêu gọi cảnh sát đó là anh rể, cô liền không khống chế được muốn tức giận. Cô cũng biết cô không nên có phản ứng như vậy, đặc biệt còn ngay ở trước mặt hai người ngoài, này vốn cũng không phù hợp tính cách của cô. Thế nhưng, cô chính là cảm thấy trong lòng không thoải mái, hiện tại cô không muốn phản ứng Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu bảo bối em gái của nàng như vậy, mà hiện tại em gái của nàng lại nhận định cảnh sát đó là anh rể em ấy, này nói rõ cái gì? Lòng Lâm Bắc Thần cảm giác giống như là thứ nguyên bản thuộc về cô, nhưng giống như dễ dàng bị người khác đoạt lấy, khiến cô cảm thấy phiền táo kì lạ, vô cùng muốn nổi nóng. . .
“Mọi người ra ngoài trước đi, tôi lập tức xuống phía dưới.” Lâm Bắc Thần thu hồi ánh mắt lạnh lùng nói, hiện tại cô không muốn thấy Lý Thiên Hữu. Cô sẽ không giống như tiểu nữ nhân khác, lòng mình không dễ chịu liền tìm Lý Thiên Hữu xả giận, đó đều không phải tác phong của cô. Thế nhưng cô cũng cần bản thân nghỉ một lúc, điều chỉnh lòng dạ bản thân một chút, cô không muốn ở lúc Lý Thiên Hữu lập tức phải đi bởi vì chút chuyện này mà nháo không thoải mái.
Lý Thiên Hữu nghĩ thầm nhất định là vừa nãy trước khi nàng chưa vào trong phòng đã xảy ra chuyện gì, làm cho Lâm Bắc Thần tức giận rồi. Thế nhưng nàng muốn bể đầu cũng không nghĩ ra được, có thể có chuyện gì phát sinh? Nàng nhìn nhìn Tiết Dao Dao lúc này vẫn khí định thần nhàn ngồi ở trên giường, bất đắc dĩ cười khổ, bình thường người nhanh miệng dùng hết thời gian của nàng chị ấy trái lại không nói chuyện rồi. . .
Lâm Bắc Thần lên tiếng, bao gồm Tiết Dao Dao ở bên trong ba người đều đứng dậy rời khỏi phòng ngủ của cô xuống lầu, mấy người mới vừa ngồi xuống sô pha, chuông cửa nhà Lâm Bắc Thần lại vang. Lý Thiên Hữu thoáng nhìn Tiết Dao Dao đang ngồi ở trên sô pha xem tin tức tiêu khiển, ngực thầm nghĩ, 'Ngày hôm nay là làm sao vậy, bây giờ người này hết người khác đến, vừa giữa trưa liền không từng đoạn.' Nàng thấy dáng vẻ Tiết Dao Dao không muốn đứng dậy, nhanh lên đi đến mở cửa.”Lão đại!” Lý Thiên Hữu mở cửa liền trông thấy La Quân vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời mang theo ba lô quân dụng của nàng đứng ở cửa.
“Đến đưa túi cho tôi?” Lý Thiên Hữu nghiêng người, ý bảo la quân đi vào.
“Ừ, lão bản gọi điện thoại bảo tôi mang đến.” Vừa nói chuyện, La Quân tiến vào cửa buông túi xuống, cong thắt lưng bắt đầu đổi giày.
Lý Thiên Hữu mím môi không nói gì, mọi thứ Lâm Bắc Thần đều thay nàng nghĩ tới, đối mặt Lâm Bắc Thần cẩn thận tỉ mỉ như vậy, lẽ ra nàng phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng trong lòng nàng cảm giác khó chịu lên, nàng liên tục nghĩ, buổi chiều nàng sẽ rời khỏi. . . .
Lúc Lâm Bắc Thần xuống lầu lời lẽ thần tình lại khôi phục bình thường, kim đồng hồ chỉ hướng 11 giờ, mấy người cũng không dừng lại lâu trực tiếp xuống lầu chạy tới cửa hàng của cô cô Lý Thiên Hữu.
Tiết Dao Dao điều khiển một chiếc Audi Q7 mang theo Lý Thiên Hữu, Lâm Bắc Thần cùng Lý Thiên Kiêu, mà La Quân cùng một người thủ hạ bảo vệ của hắn thì lại lái Mercedes của Lâm Bắc Thần đi theo phía sau các nàng. Lý Thiên Hữu trước khi lên xe theo thói quen quan sát tất cả, nàng thấy xe Tiết Dao Dao vậy mà lại mang theo biển số xe quân đội, nàng có chút mê hoặc híp híp mắt, cũng không có hỏi ra.
Hai chiếc xe trước sau lái vào dưới hầm để xe của thị trường đối diện đường dành cho người đi bộ, mấy người xuống xe, thừa dịp thang máy đi tới thị trường đang tầng một, Lâm Bắc Thần ngừng cước bộ, cô thoáng nhìn đồng hồ đeo tay quay sang nói với Lý Thiên Hữu: “Em cùng Thiên Kiêu đi thôi, chúng tôi ở chỗ này chờ em. Đừng quá lâu, ở đây cách bộ đội em phải đi lái xe ít nhất phải một giờ.”
Lý Thiên Hữu suy nghĩ một chút cũng không phản đối, liền dẫn theo Thiên Kiêu rời khỏi. Nàng cũng không muốn cho Lâm Bắc Thần chờ ở đây, thế nhưng không có biện pháp, phôi cảnh của cửa hàng nhỏ thực sự không thích hợp nhiều người đi như vậy, huống chi lúc này chính là giờ cơm, mọi người đi tới ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Lý Thiên Hữu đi tới cửa hàng nhỏ của cô hai, quả nhiên nhà cô cô khách khứa chật ních, hai chị em vừa lên tới liền bắt đầu cùng bận rộn. Buổi sáng Lý Thiên Hữu đã gọi điện thoại cho cô cô, đã nói cho cô cô tin tức nàng phải về bộ đội, cô cô chỉ là than thở dặn dò nàng nhanh lên một chút quay về cửa hàng nhỏ, cũng không nói thêm cái gì.
Thức ăn của khách đều lên đầy đủ, Lý Thiên Hữu đứng ở trong phòng bếp có chút chen chúc của cửa hàng, cô cô đưa lưng về phía nàng thái cà, không nói một lời.
“Cô, yên tâm đi, con đã quen bộ đội sinh hoạt.” Lý Thiên Hữu ưu tư nói, nàng không muốn thấy bộ dạng này của cô cô, nàng tình nguyện cô cô lúc này có thể căng họng quát nàng, cũng không nguyện thấy cô im lặng không lên tiếng.
“Con trưởng thành, có năng lực phán đoán của bản thân, cô cô cũng không muốn kéo chân sau của con, thế nhưng. . .” Cô hai như trước không có quay đầu lại, cô chậm rì rì dùng dao cắt quả cà xanh lớn trong tay, âm điệu mang theo nghẹn ngào run rẩy.
Lý Thiên Hữu dang hai tay từ phía sau ôm lấy cô cô, nàng dán mặt lên áo lông màu đen tràn đầy mùi vị khói dầu của cô cô, khẩu khí có chút làm nũng nói: “Coi như vì ngài, vì Thiên Kiêu, con cũng sẽ hảo hảo chiếu cố bản thân. Bộ đội huấn luyện là mệt mỏi chút, thế nhưng 5 năm, con sớm đã tập thành thói quen. Ngài yên tâm, nếu như thời điểm tới rồi con sẽ xin chuyển nghề. Đến lúc đó con sẽ ngày ngày canh giữ ở bên người ngài, đâu cũng không đi. . .”Cô cô nghe xong Lý Thiên Hữu nói lại thở dài, không có nói gì. Bà có thể không đau lòng sao? Ca ca chị dâu rời đi, chỉ để lại hai hài tử chưa trưởng thành. Mà hôm nay Lý Thiên Hữu một nữ hài nho nhã yếu đuối, cứ thế bị bức ép đi làm lính, còn làm một thân vết sẹo trở về. Bà càng nghĩ càng muốn xin lỗi ca ca chị dâu, thế nhưng bà không có cách nào nắm lấy Lý Thiên Hữu. . .
Lý Thiên Hữu cùng cô cô nói xong đi ra phòng bếp của cửa hàng nhỏ, liền nhìn thấy Hạ Phi ngồi ở trên bàn cơm đang giúp Lý Thiên Kiêu nhặt rau hẹ.
“Sao anh lại tới đây?” Lý Thiên Hữu đứng bên cạnh bàn hỏi Hạ Phi.
“Tôi tới đưa tiễn cô.”
“Không phải đã nói không cần anh tới tiễn?”
“Lúc này vừa vặn cũng không có chuyện gì, liền tới nhìn một chút, lần này cô vừa đi cũng không biết lúc nào mới có thể trở về.” Hạ Phi đứng lên vỗ vỗ vụn đất trên tay, chỉ chỉ một cánh cửa chếch đối diện bọn họ, liền đi qua.
Lý Thiên Hữu theo Hạ Phi tới sân thượng lầu hai, cùng hắn song song đứng ở sát biên giới tường rào, con mắt trực tiếp nhìn về phía thị trường đối diện. . .
“Quay về bộ đội thời gian của chính mình liền ít đi?” Hạ Phi châm một điếu thuốc, như có đăm chiêu nhìn phương xa lo lắng hỏi.
“Ừ.” Lý Thiên Hữu duỗi tay bắt lấy gói thuốc Hạ Phi muốn thu lại, rút ra một điếu châm lửa cũng hút.
Hạ Phi hơi sửng sốt một chút, hắn thở dài nói tiếp: “Con gái hút thuốc không tốt.”
Hắn nhìn Lý Thiên Hữu như trước xuất thần thay đổi khẩu khí chậm rãi nói: “Tôi biết em là không chịu tiếp nhận tôi. Sau đó tôi cũng nghĩ đến, mặc kệ chuyện tình hai ta thành hay không, em là bằng hữu của tôi là giao định rồi. Dù sao một người cảnh sát như tôi suốt ngày không ở nhà cũng không hy vọng xa vời nhiều lắm, em cũng không cần lảng tránh tôi hoặc là nghĩ khó xử, để tôi trở thành đại ca ca của em tôi liền thỏa mãn rồi.” Vừa nói chuyện Hạ Phi quay mặt thành khẩn nhìn Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu hút điếu thuốc, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Anh!” Nàng nhướng mày nhìn Hạ Phi vui vẻ gọi một tiếng.
“Ha ha!” Hạ Phi hơi lúng túng gãi gãi đầu cua của hắn, hắn biết Lý Thiên Hữu không phải hắn có thể ràng buộc được, cũng có thể nói hắn không xứng với nàng.
Hai người đón gió đứng khoảng 10 phút, đều tự nghĩ sự tình, nhất thời không ai nói gì. Hạ Phi vẫn nhíu mày hút hết điếu này đến điếu nọ, còn thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Lý Thiên Hữu đang xuất thần.
“Em có chuyện cứ nói, làm gì cái dạng này?” Lý Thiên Hữu cau mày đưa tay đoạt lấy thuốc lá đã hút một nửa từ ngoài miệng của Hạ Phi, ném xuống đất giẫm tắt.
Tuy rằng Lý Thiên Hữu từ sau khi đứng ở đây ánh mắt của nàng hầu như chưa từng rời khỏi thị trường đối diện đường phố, thế nhưng nàng lại biết mỗi một cử động của Hạ Phi bên người, tính cả điếu thuốc đoạt được này, Hạ Phi đã hút gần 10 điếu rồi. Nàng là thói quen, vô luận ở địa phương nào, cùng người nào một chỗ, nàng đều sẽ cao độ bảo trì một phần nhạy cảm, dĩ cầu tự bảo.”Thiên Hữu, em cùng Lâm tiểu thư? . . .” Hạ Phi xấu hổ chọc chọc tay, hắn không biết phải nói như thế nào, có thể cái này không có nửa điểm quan hệ với hắn, thế nhưng hắn cũng muốn xác minh một chút suy đoán của mình, có lẽ như vậy hắn sẽ dễ dàng thuyết phục bản thân thật từ bỏ Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu quay đầu nhìn Hạ Phi vẻ mặt quấn quýt, lộ ra ôn nhu cười, cặp mắt nhỏ đó hầu như cười cong thành một cái khe rồi.
“Em cùng chị ấy?” Lý Thiên Hữu khiêu mi, tiếp theo liền từng chữ từng chữ nói: “Em thích chị ấy!” Sau đó nàng liền cười híp mắt nhìn Hạ Phi.
Hạ Phi rõ ràng sửng sốt, hắn nhìn Lý Thiên Hữu vẻ mặt tươi cười, nụ cười trong mắt chứa đầy nghiêm túc, hắn biết Lý Thiên Hữu không phải đang nói giỡn với hắn, trái lại hiện tại nàng rất nghiêm túc. Hạ Phi thở dài, lại xuất ra một điếu thuốc, tay cầm cái bật lửa điểm vài lần mới châm lửa đốt, hắn thật sâu hút một ngụm, xuất thân hình cảnh cái gì hắn chưa từng kiến thức qua? Buổi sáng hôm nay hắn gọi điện thoại cho Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu nói nàng buổi chiều hôm nay sẽ quay về bộ đội, hắn mới chính thức ý thức được, Lý Thiên Hữu căn bản không có để hắn ở trong lòng, nếu như không phải hắn điện thoại, có thể lúc hắn biết tin tức này nàng sớm đã đi rồi. . .
Cúp điện thoại của Lý Thiên Hữu, Hạ Phi bắt đầu tiền tiền hậu hậu nghĩ chuyện đã xảy ra một tháng qua, về Lý Thiên Hữu, về Lâm Bắc Thần, trong đầu hắn đột nhiên hiểu. Lý Thiên Hữu biểu hiện rất rõ ràng, chỉ nói riêng lần đó lúc nghĩ cách cứu viện thì nàng nói câu nói kia, 'Tôi tới cứu nữ nhân của tôi.' đó đủ để nói rõ tất cả, Hạ Phi cười khổ, nữ nhân hắn thích vậy mà là một đồng tính luyến ái, tuy rằng hắn không bài xích đồng tính luyến ái, thế nhưng nếu như muốn cho một nữ đồng tính luyến ái thích một người nam nhân, đó là biết bao khó? Cho nên, hắn cuối cùng quyết định, có thể thành ca ca của nàng, có lẽ còn có thể có chút cơ hội. . .
“Anh phản cảm?” Lý Thiên Hữu thấy Hạ Phi lại bắt đầu hút thuốc, ánh mắt nhìn về phía nàng trống rỗng vô thần, nàng nhàn nhạt hỏi.
“Không có, thế nào sẽ?” Hạ Phi vội thu hồi tâm tư nghiêm túc nói.
Lý Thiên Hữu lại đưa ánh mắt đặt trên cao ốc đối diện, không nói. Nàng chăm chú nhìn, nàng muốn xác định vị trí hiện tại của Lâm Bắc Thần. Nàng nghĩ, nếu như hiện tại có cầm súng trường ngắm bắn nàng thật đúng là có thể tìm được thân ảnh Lâm Bắc Thần. . .
“Sáng sớm tôi nhận được tin tức, tối hôm qua Lâm Thiên Hoa hiện thân ở một quán trọ.” Qua vài phút, Hạ Phi ngữ khí đạm mạc nói.
“Lâm Thiên Hoa? Quán trọ?” Lý Thiên Hữu có chút giật mình quay đầu nhìn Hạ Phi, ngay sau đó nói tiếp: “Anh là nói Lâm Thiên Hoa không đi? Hơn nữa người ngay ở thành phố A?” Giọng điệu của nàng tràn ngập kinh ngạc và không tin.
“Đúng, tin tức của tôi rất chuẩn xác, nhưng chỉ là nhìn thấy người, để ông ta chuồn mất rồi.”
“Ông ta đây là không phải muốn chết sao? Còn dám ở lại thành phố A?” Lý Thiên Hữu thực sự không tin, hiện tại hình cảnh quốc tế đều đang truy lùng Lâm Thiên Hoa, ông ta còn dám ở lại thành phố A, đây không phải muốn chết sao?
“Lẽ nào em không có nghe nói qua? Càng là nơi nguy hiểm thì càng an toàn?”
“Không đúng, ông ta tuyệt đối có âm mưu gì đó, bằng không ông ta sẽ không bất chấp nguy hiểm lớn như vậy ở lại đây, phải biết rằng bằng năng lực của gia gia Bắc Thần, hoàn toàn có thể bảo đảm ông ta đi nước ngoài an an ổn ổn sống.” Lý Thiên Hữu ngữ khí kiên định nói.
“Không phải buổi chiều em sẽ quay về bộ đội?” Hạ Phi cũng không muốn ở trên vấn đề này nhiều lời với Lý Thiên Hữu, sở dĩ hắn nói cho Lý Thiên Hữu, là bởi vì hắn biết phân lượng của Lâm Bắc Thần ở trong lòng Lý Thiên Hữu, hắn chỉ là muốn thông qua Lý Thiên Hữu nhắc nhở Lâm Bắc Thần chú ý an toàn mà thôi. Lâm Thiên Hoa không chỉ không đi, hơn nữa cũng không đàng hoàng tìm một chỗ ẩn náu tốt, trái lại liên tiếp thò đầu ra, này tuyệt đối đều không phải hiện tượng tốt, có thể ông ta muốn cùng Lâm Bắc Thần làm một cá chết lưới rách cũng không chừng. . .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: quá 12 giờ, chúc Tiểu Bảo của ta sinh nhật vui sướng. . .
Vốn nghĩ để Thiên Hữu cứ như vậy quay về bộ đội, lại nghĩ có chút không thích hợp, dù sao Bắc Thần hiện tại tâm tư còn không có xác định.
Cho nên ở chỗ này tốn nhiều chút văn chương, mong muốn không rất dong dài. . .
Đại gia không cần lo lắng các nàng sẽ xa nhau thật lâu, xa nhau là nhất định, thế nhưng lúc chuyện đã xảy ra đều ràng buộc hai người,
Sẽ không chỉ một vai hát kịch . . .
Đại gia theo ta cùng nhau chúc người yêu ta sinh nhật vui sướng đi, chúng ta cùng nhau năm thứ sáu, ngẫm lại trong mưa trong gió một đường dắt tay đi tới, thực sự là rất không dễ dàng . . .