Trở về ngày thứ hai, Lý Thiên Hữu cùng Thiên Kiêu trở về quê nhà, viếng thăm mộ của cha mẹ, Thiên Kiêu là một hài tử rất hiểu chuyện, hàng năm đều sẽ trở về viếng. 5 năm sau lại một lần nữa đi tới trước mộ phần ba mẹ, hai chị em đã không phải đứa nhỏ năm xưa, Thiên Kiêu 17 tuổi, cao 1 mét 62, bởi vì gầy nên cũng tính là cao gầy. Lý Thiên Hữu đã 21 tuổi, so với Thiên Kiêu cao hơn 10 cm, ở trong mắt người khác đúng là đại cô nương duyên dáng yêu kiều! Lần này Lý Thiên Hữu không quỳ, mua cho ba mẹ một bó hoa bách hợp to, nàng và Thiên Kiêu cứ như vậy ngồi ở trước mộ phần ba mẹ, cùng ba mẹ nói chuyện phiếm. Sự tình đã qua 5 năm, nhiều hơn nữa thống khổ cũng qua rồi, nếu như ba mẹ trên trời có linh thấy các nàng ngày hôm nay bọn họ sẽ hài lòng ! !
“Chị, chị mặc quân trang đi Lâm thị cảm giác là lạ!” Thiên Kiêu một bên vừa nói vừa ủi quân phục cho Lý Thiên Hữu.
“Làm sao vậy? Sẽ rất kỳ quái?” Lý Thiên Hữu đối diện gương một bên bôi nhũ dịch, một bên nhìn quần áo bản thân mặc không có gì không thích hợp a.
“Vâng, thế nhưng đó là một công ty rất lớn a. Chị, làm sao chị có bằng hữu ở thành thị này a?”
“Chính là công ty lớn nên mới phải mặc nghiêm chỉnh chút. Cũng không tính là bằng hữu, chỉ thấy qua một lần mà thôi, giúp chiến hữu mang chút đồ cho người khác!”
“Nha, nếu không chị ngày mai hẵng đi, ngày hôm nay chúng ta đi dạo phố, mua vài món quần áo!” Thiên Kiêu đi tới, giúp Lý Thiên Hữu đem ngoại trang quân phục mặc ở trên người, từng bước từng bước đem cúc áo cài tốt!
“Chị, trước đây tóc dài thật tốt!” Thiên Kiêu bĩu môi sờ sờ tóc Lý Thiên Hữu.
“Không có biện pháp a, tham gia quân ngũ không được để tóc. Vì điều này mà cùng đại đội nháo tính tình, tỷ tỷ ta còn khóc lóc đây!” Lý Thiên Hữu ha ha cười.
“Vâng, chị vẫn là tóc dài đẹp!” Thiên Kiêu nghiêng đầu nhìn Lý Thiên Hữu.
“Tóc ngắn sẽ không đẹp sao? Thế nào? Chán ghét chị thay đổi à?” Lý Thiên Hữu xoa xoa tóc Thiên Kiêu.
“Không phải, như vậy cũng dễ nhìn, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.” Thiên Kiêu túm cánh tay Thiên Hữu lung lay làm nũng.”Bất quá như vậy chị đẹp trai lắm.” Nói xong nhếch miệng cười.
“Tất nhiên.” Lý Thiên Hữu cưng chiều điểm điểm cái mũ nhỏ của Thiên Kiêu.
“Được rồi thời gian không còn sớm, chị đi trước, trở về sớm chúng ta đi dạo phố.”
Lâm thị ở thành phố này cũng xem là đại xí nghiệp, ngồi nửa giờ giao thông công cộng, Lý Thiên Hữu còn chưa có xuống xe, xa xa đã thấy tập đoàn Lâm thị cao tầng to lớn đứng sừng sững tại đó, nàng sờ sờ thư trong túi, trong đầu lại hiện ra bộ dáng Lâm Bắc Thần, nghĩ đến Lý Thiên Hữu còn chưa có thấy dáng vẻ chân chính của Lâm Bắc Thần đây...
Đứng trước lầu, thấy cả trai lẫn gái mặc đồ chức nghiệp ra ra vào vào, Lý Thiên Hữu bắt đầu tin tưởng Thiên Kiêu đề nghị có lẽ chính xác, cuộc đời nàng lần đầu tiên hối hận ăn mặc quân trang, người ta lui tới đều nhìn về phía nàng, trong lòng bàn tay hơi chảy ra mồ hôi, trời, nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vào nàng, thực sự là một chút cũng thích ứng không được, vẫn là trong quân doanh tốt, Lý Thiên Hữu vừa cảm thán vừa tiến vào trong đại sảnh.”Nhĩ hảo, phiền phức cô tôi muốn tìm Vương Kỳ.” Lý Thiên Hữu đi tới trước đài nói với một cô gái có đôi mắt long lanh.
“Chào ngài, ngài tìm Vương bí thư?”
“Đúng vậy.”
“Xin chờ một chút!” Nói xong cô gái cầm lấy điện thoại.
“Thực xin lỗi, Vương bí thư ngày hôm nay nghỉ phép.” Cô gái áy náy nói rằng.
“Nghỉ phép? Vậy tôi tìm Lâm Bắc Thần.” Đen đủi quá đi, vậy mà lại nghỉ phép, Lý Thiên Hữu một lòng thầm nghĩ đem thư nhanh lên một chút tống xuất đi.
“Lâm Bắc Thần? Lâm, Lâm tổng?” Hai mắt cô gái bắt đầu vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Quả nhiên là lão tổng a, xem bộ dáng cô gái này. Nhờ cô hỗ trợ chuyển giao thư hẳn là không có gì vấn đề đi?
“Ngài có hẹn trước sao?”
“Hẹn trước? Không có.” Lý Thiên Hữu lắc đầu, còn phải hẹn trước sao?
“Thật không tiện, Lâm tổng bề bộn nhiều việc, không có hẹn trước. . .” Cô gái vẻ mặt xin lỗi.
“Nha, vậy cô xem có thể gọi cho nàng một cuộc điện thoại được không, nói là có một bộ đội tìm nàng, tôi là Lý Thiên Hữu.” Lý Thiên Hữu không xác định cô có nhớ tên của nàng hay không, nhưng nàng khẳng định Lâm Bắc Thần quên không được chuyện nửa tháng trước kia.
“Vậy được rồi, ngài chờ chút.” Cô gái lại một lần cầm lấy điện thoại.
“Chị Tiểu Hoan, có người muốn tìm Lâm tổng, nàng nói nàng tên Lý Thiên Hữu, là một bộ đội.” Nói xong cô gái còn liếc mắt nhìn Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu phản xạ có điều kiện đứng thẳng thân thể.
“Nha, được, vậy em gọi nàng đi lên đợi.” Cô gái treo điện thoại
“Ngài từ thang máy bên kia, tầng 25, có người sẽ tiếp đãi ngài.” Cô gái mỉm cười giúp Lý Thiên Hữu chỉ chỉ thang máy
“Được, cảm ơn cô!”
Tập đoàn Lâm thị rất khí phái, tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, Lý Thiên Hữu chưa từng tiến nhập địa phương vô cùng tráng lệ như thế, mọi nơi đều hấp dẫn đôi mắt của nàng, tới tầng 25 rồi, liền có thể thấy một loạt phòng làm việc, mặt trên bảng hiệu đều là cái này quản lí, cái kia tổng, vừa nhìn chính là nơi làm việc cấp cao. Vừa nghĩ đến lập tức gặp Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu không khỏi có chút khẩn trương, cảm giác luôn luôn là lạ, chắc là bởi vì vấn đề trang phục đi, Lý Thiên Hữu nghĩ ngày mai nhất định phải đi mua thường phục tới mặc.
Lâm Bắc Thần đang mở hội đồng quản trị, đây là bí thư khác của cô nói cho Lý Thiên Hữu, bí thư dẫn Lý Thiên Hữu tới phòng tiếp khách, giúp nàng pha ly cà phê thì đi ra. Lý Thiên Hữu chưa bao giờ uống cà phê, có thể nói chưa từng uống qua, cũng không nghĩ nếm thử. Nhìn phòng tiếp khách sô pha da thật Lý Thiên Hữu không có ngồi xuống, không phải sợ vò nát quân trang của nàng, chỉ là cảm giác ngồi ở trên sô pha như vậy còn không thoải mái bằng chui vào tiểu mã quân đội. Bên sô pha là một cái giá sách, mặt trên chỉnh tề bày ra sách vở, Lý Thiên Hữu thô sơ giản lược nhìn lướt qua, đều là chút sách kinh tế. Đối diện giá sách là cửa sổ sát đất, ánh dương quang chiếu vào cảm giác rất ấm áp, Lý Thiên Hữu thực thích, đợi khoảng chừng mười phút cũng không ai đến, vì vậy nàng kéo ra kính giá sách, từ bên trong cầm lấy một quyển sách đi tới cửa sổ sát đất, xem thử.Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, cùng tiếng giày cao gót đạp trên sàn nhà “Cộp cộp”, Lý Thiên Hữu khép sách xoay người lại, cửa mở, người còn chưa đi vào Lý Thiên Hữu đã ngửi thấy được nhàn nhạt hương nước hoa, Lý Thiên Hữu từ nhỏ dị ứng đối với hương vị, cho nên mũi rất mẫn cảm, thế nhưng thật kỳ quái hương vị nhàn nhạt này nàng cũng rất thích, Lý Thiên Hữu nhìn thẳng người đi vào, là một nữ nhân cao gầy một thân chức nghiệp trang, tóc búi lên vãn ở phía sau, thịnh khí lăng nhân*, cỗ khí tràng cường đại xung kích lại đây, hơn nữa còn lạnh như băng. Đối phương cũng dùng đồng dạng nhãn thần đánh giá Lý Thiên Hữu, chậm rãi thay đổi vẻ mặt hòa hoãn chút, Lý Thiên Hữu một thân quân trang, thẳng tắp đứng ở trước mặt Lâm Bắc Thần, các nàng chiều cao hẳn là không kém là bao nhiêu, bởi vì Bắc Thần đeo giày cao gót, thoạt nhìn so với Lý Thiên Hữu cao hơn chút.
(thịnh khí lăng nhân: Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía.)
“Nhĩ hảo, Lâm tổng!” Lý Thiên Hữu thực sự là bị khí thế Lâm Bắc Thần làm cho kinh sợ rồi, nàng thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, nữ nhân ngày đó máu me đầy mặt bị dọa ngất xỉu lắc mình biến thành nữ vương. Nàng cẩn cẩn dực dực vươn tay phải.
“Nhĩ hảo, Lý Thiên Hữu.” Lâm Bắc Thần nhẹ nhàng cầm tay Lý Thiên Hữu, hơi kéo kéo khóe miệng.
“Thật không tiện, như thế đột nhiên đến, có quấy rầy đến cô không?” Lý Thiên Hữu co quắp đứng ở đó, cảm giác đối mặt một người cường thế như vậy rất khẩn trương.
“Không có, thật không nghĩ tới cô có thể tới, mới vừa nghe bí thư nói có bộ đội tìm tôi, người thứ nhất tôi đã nghĩ đến là cô, thế nhưng lại nghĩ không có khả năng.” Lâm Bắc Thần ngữ khí bình thản, cô vừa nói một bên ý bảo Lý Thiên Hữu tới sô pha ngồi.
“Vì sao cô đến đây? Không phải ở bộ đội sao?” Lâm Bắc Thần ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhìn đối diện Lý Thiên Hữu.
“Tôi xin nghỉ về thăm người thân, đội trưởng nhờ tôi chuyển cho Vương tiểu thư một phong thư, tôi lại không biết điện thoại các cô, tìm đến dựa theo địa chỉ đội trưởng nói.” Lý Thiên Hữu ngồi đối diện Lâm Bắc Thần, ăn ngay nói thật. Cảm giác có chút như cùng chỉ huy báo cáo công tác.
“Nha! Đưa thư cho Tiểu Kỳ? Ngày hôm nay nàng nghỉ phép.”
“Đúng vậy, nghe tiểu muội trước đài nói qua, cho nên tôi tìm cô, muốn nhờ cô chuyển giao một chút.” Lý Thiên Hữu đem thư trong túi móc ra đưa cho Lâm Bắc Thần.
“Được.” Lâm Bắc Thần tiếp nhận thư đặt ở bên tay trái.
“Tốt rồi, còn chưa có cảm ơn cô đã cứu chúng tôi đây!” Lâm Bắc Thần tiếp nhận trà trên tay bí thư đưa cho Lý Thiên Hữu.
“A, cái này? Không cần để ở trong lòng, chúng tôi phải làm.” Lý Thiên Hữu tiếp nhận trà nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ.
“Làm sao sẽ không để ở trong lòng, ngày đó thực sự rất cảm ơn các cô.” Nhớ tới mấy ngày từng trải đó, Lâm Bắc thần bất giác nhíu hạ lông mày.
“Thực sự không cần khách khí, cái kia, thân thể cô tốt rồi sao? Có lưu lại bóng ma tâm lý không tốt gì đó không, cô có thể thử để bác sĩ tâm lý can thiệp trị liệu một chút.” Cũng đừng khách khí nữa, khách khí tới khách khí lui, thật muốn lập tức rời khỏi đây, Lý Thiên Hữu cảm giác hô hấp đều bị áp chế.”Ừm, thân thể không có chuyện gì, bất quá giấc ngủ thật không tốt, thường mơ ác mộng.”
“Này cần thời gian quên đi, đừng luôn suy nghĩ mãi.”
“Cảm ơn cô quan tâm, không ngại cùng nhau ăn một bữa trưa đi?” Lâm Bắc Thần nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lại ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Hữu.
“A, không được rồi, trong nhà còn có chuyện, tôi phải đi đây, không phiền phức Lâm tổng.” Cùng cô ăn, phỏng chừng bản thân đều ăn không đủ no, hơn nữa chỉ là đưa một phong thư mà thôi, ăn trưa vẫn là bỏ đi.
“Đừng khách khí như vậy, lần đó thực sự là ít nhiều có cô và chiến hữu của cô, vì thế, mời cô ăn một bữa cơm cũng là phải.” Lâm Bắc Thần vẫn thành khẩn mời nàng.
“Thực sự không làm phiền, em gái còn chờ tôi đây. Ngày khác đi, chờ Lâm tổng có thời gian chúng ta lại ước hẹn thời gian?” Nói xong Lý Thiên Hữu đứng lên, nàng thực sợ cùng nữ vương ăn a.
“Được, vậy lần sau, nói rồi cũng không thể không giữ lời.” Lâm Bắc Thần hiếm thấy thay đổi ngữ khí.
“Được, cô yên tâm, chúng tôi làm lính chưa bao giờ nói lỡ.” Lý Thiên Hữu cười cười.
“Vậy tôi tiễn cô!” Lâm Bắc Thần đứng dậy mở cửa cho nàng.
“Cảm ơn Lâm tổng!” Lý Thiên Hữu dẫn đầu đi ra ngoài.
Lâm Bắc Thần đi ở bên trái Lý Thiên Hữu. Phải thừa nhận nữ nhân này lớn lên thực sự rất đẹp, lông mi tinh tế, tiếp theo lông mi hơi cong là đôi mắt hữu thần, khuôn mặt xinh đẹp như vậy phối hợp với vóc người cao gầy, trang phục màu đen càng nổi bật lên khí chất của cô, nhìn nhân viên của cô cúi đầu hành lễ nhìn theo cô tiến vào thang máy, đi ở bên cạnh cô Lý Thiên Hữu bỗng nhiên cảm thấy chính mình như là tùy tùng nữ vương. Ai, tin tưởng mặc kệ ai đứng ở bên người Lâm Bắc Thần đều sẽ bị khí chất của cô bao phủ đi.
Một đường từ tầng 25 xuống dưới, đối mặt nhân viên công ty bắt chuyện, Lâm Bắc Thần đều chỉ gật đầu, mỉm cười cũng không có, trách không được cô gái kia vừa nghe nói bản thân tìm Lâm tổng thì có biểu tình như vậy. Nữ nhân này không nói lời nào thì dùng khí tràng áp chết ngươi, Lý Thiên Hữu bất giác rơi xuống Lâm Bắc Thần nửa bước, nàng có thể cảm giác được cùng người khác gặp thoáng qua từng ánh mắt tìm kiếm phía sau. Nghĩ vậy nàng không khỏi ở trong lòng rùng mình một cái, quá không được tự nhiên, vẫn là mau chóng rời khỏi đây đi.
“Làm sao vậy?” Lâm Bắc Thần nhìn phía trước ung dung bước, cũng không có xem Lý Thiên Hữu.
“A? Không có việc gì.” Lâm Bắc Thần đột nhiên hỏi, dọa Lý Thiên Hữu nhảy dựng. Nàng khẩn trương a? Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, chính là không được tự nhiên.
“Ha ha, cô vẫn luôn bước đi như vậy?” Hiếm thấy được Lâm Bắc Thần cười ra tiếng.
“Làm sao vậy? Có vấn đề gì?” Lý Thiên Hữu cúi đầu nhìn bản thân một chút, lại nhìn Lâm Bắc Thần một chút, đi mau một bước.
“Không có gì, làm lính đều như vậy sao?” Lâm Bắc Thần lại đổi về vẻ mặt lúc trước.
Giữa lúc Lý Thiên Hữu không biết Bắc Thần chỉ chính xác là thời điểm nào, chỉ thấy Bắc Thần đôi môi hé mở, lại phun ra mấy chữ.”Man khả ái!” Lý Thiên Hữu vẻ mặt không hiểu nhìn về phía Lâm Bắc Thần vẫn như trước không có biểu tình gì, này có ý gì a?
“Nhà cô ở cách xa sao? Nếu không tôi đưa cô về?” Lâm Bắc Thần vẫn tiễn Lý Thiên Hữu ra cao ốc.
“Không tính xa, tôi ngồi xe bus là tốt rồi. Sẽ không phiền phức Lâm tổng .” Lý Thiên Hữu lấy tay lau lau cái trán, trời ạ đều toát mồ hôi .
“Về sau có thể gọi là Bắc Thần, chúng ta là bằng hữu, cô cũng không phải nhân viên của tôi, không cần luôn luôn Lâm tổng Lâm tổng , nghe xong không được tự nhiên.” Lâm Bắc Thần nghiêm túc nói
“Rõ, ừm, kia thực sự không làm phiền, lúc rảnh rỗi liên hệ, gặp lại!” Lý Thiên Hữu phản xạ có điều kiện hô lên “Rõ”, lại nghĩ tới cũng không phải ở bộ đội, may mà không cúi chào, trời ạ! Để bản thân sửa cái xưng hô đều máy móc như thế, này khẩu khí, như là chỉ huy bố trí nhiệm vụ. Nói xong Lý Thiên Hữu cùng Lâm Bắc Thần phất tay một cái nhanh xoay người đi.
“Lý Thiên Hữu.” Nàng mới vừa đi vài bước, thanh âm Lâm Bắc Thần khiến nàng ngừng cước bộ, Lý Thiên Hữu xoay người.
“Cô lưu số điện thoại chứ?” Lâm Bắc Thần đứng đó không nhúc nhích.
“Xấu hổ, quên mất.” Lý Thiên Hữu lại lần nữa quay trở lại.
“Tôi không có điện thoại di động, nhà cô cô có điện thoại bàn, có thể chứ?” Lý Thiên Hữu ngây ngốc hỏi.
“Có thể, cô đánh vào trên này đi.” Nói Lâm Bắc Thần đem điện thoại di động của mình đưa cho Lý Thiên Hữu.
“Vậy, Lâm tổng gặp lại!” Lý Thiên Hữu chuyển xong dãy số nhà cô cô, trả lại di động cho cô.
“Gặp lại.” Nhìn Lý Thiên Hữu bước nhanh đi lên lối đi bộ, Bắc Thần cười khổ lắc đầu, cảm giác người này rất khả ái, cũng không phải bước đi ở quân đội mà như là bước đi nghiêm, còn có, chính mình đáng sợ như vậy sao? Xem dáng vẻ nàng khẩn trương thế kia.
Ngồi ở trên xe giao thông công cộng Lý Thiên Hữu hồi tưởng đoạn thời gian vừa tiếp xúc kia, nàng cảm giác Lâm Bắc Thần cùng lần đầu tiên gặp mặt không giống, lần đầu tiên gặp, tuy không thể nói là điềm đạm đáng yêu, nhưng cảm giác cũng rất nhu nhược, sau đó lại cõng cô, ngữ khí của cô còn mang theo chút nghịch ngợm, khiến Lý Thiên Hữu nghĩ nữ nhân này có chút khả ái. Thế nhưng lần này, khí tràng kia áp nàng đến bây giờ còn không ngừng rùng mình đây, bộ dáng cô cao cao tại thượng lạnh như băng, Lý Thiên Hữu cảm thấy nữ nhân này thực sự không đơn giản. Còn nói là bằng hữu? Lý Thiên Hữu lắc đầu, bằng hữu như vậy đều không phải nàng có thể với tới.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kính thỉnh chờ mong: đệ thất chương lần thứ hai cứu giúp . . .