Lý Thiên Hữu tháo xuống mũ bảo hiểm ngây ngốc nhìn Lâm Bắc Thần nói: “Xong rồi, vừa nãy chúng ta, chúng ta nói sẽ không bị chỉ huy nghe qua đi?”
Nghe xong Lý Thiên Hữu nói, Lâm Bắc Thần không cho là đúng cười cười, cô đứng đậy từ trên người Lý Thiên Hữu, đứng dậy thuận tiện cũng kéo Lý Thiên Hữu. Hai người mặt đối mặt đứng, Lâm Bắc Thần bắt đầu chăm chú tỉ mỉ giúp Lý Thiên Hữu chỉnh lý mê thải phục bị cô áp có chút mất trật tự.
Đối mặt Lâm Bắc Thần biểu hiện ôn nhu như vậy, Lý Thiên Hữu thẳng sống lưng đứng không nhúc nhích, nàng chăm chú nhìn trước mặt Lâm Bắc Thần động tác mềm nhẹ, nàng rất thích cảm giác ấm áp lúc này, hình dạng Lâm Bắc Thần ôn nhu cực kỳ giống vợ nhỏ săn sóc trượng phu. Nghĩ vậy Lý Thiên Hữu hé miệng nở nụ cười.
Lâm Bắc Thần ngẩng đầu gặp Lý Thiên Hữu khuôn mặt tươi cười, cô lùi về sau mấy bước, lấy ra điện thoại di động quay về Lý Thiên Hữu đang hé miệng cười khúc khích nhấn chụp. Nói tiếp: “Được rồi, tuy rằng người thoạt nhìn ngơ ngác ngây ngốc, bất quá mặc quần áo này vẫn đẹp.” Lâm Bắc Thần hướng về phía Lý Thiên Hữu giơ giơ lên điện thoại di động trong tay, ngẩng cổ nghịch ngợm cười.
Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần trước mắt lời nói dí dỏm, nhìn bộ dáng cô ngẩng cổ khiêu mi, Lý Thiên Hữu “Xì” một tiếng bật cười. Khuôn mặt Lâm Bắc Thần ít có biểu tình phong phú như thế, như vậy nàng thấy ngược lại có chút khả ái. Lý Thiên Hữu ma xui quỷ khiến nhào tới ôm lấy Lâm Bắc Thần, nàng dán vào tai Lâm Bắc Thần ôn nhu nói: “Bắc Thần, chị thật xinh đẹp, em rất thích chị.” Lúc này Lý Thiên Hữu một bộ mê gái.
Lâm Bắc Thần bị cử động đột nhiên của Lý Thiên Hữu sợ hết hồn, sau đó lại nghe thấy Lý Thiên Hữu tự dưng bày tỏ, làm cô có chút thẹn thùng. Cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy Lý Thiên Hữu thoát khỏi nàng ôm ấp, trách mắng trừng nàng một chút, liền đi đến bên giường bắt đầu gấp quân trang Lý Thiên Hữu vừa thay. . .
Lý Thiên Hữu hai ba lần thu dọn tốt túi hành quân của mình, nàng ngẩng đầu liền thấy Lâm Bắc Thần đang bê quân trang được cô gấp có góc có cạnh nhìn nàng. Lý Thiên Hữu vươn tay đi tiếp, lại bị Lâm Bắc Thần tránh đi.
“Bộ quân trang này chị lưu lại rồi.” Ngữ khí của Lâm Bắc Thần không cho cự tuyệt.
“Ách. . .” Lý Thiên Hữu nhất thời không hiểu ý tứ của Lâm Bắc Thần, nàng há miệng nói: “Nếu như chị thích quân trang này, trở về em gửi cho chị một bộ mới, bộ này em đã mặc hai năm rồi.” Nói xong nàng lại duỗi tay ra.
“Chị chỉ muốn bộ này của em, em có cho hay không?” Lâm Bắc Thần nguyên bản diện vô biểu tình lại lộ ra một chút không hài lòng.
“Cho, chị thích cái gì em đều cho.” Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần tựa hồ muốn tức giận, vội vã lấy lòng nói. Nàng hiểu được dụng ý của Lâm Bắc Thần, lòng nhịn không được hạnh phúc. Nàng đứng dậy đưa tay kéo Lâm Bắc Thần nhẹ nhàng nói: “Sau khi em đi chị phải chú ý an toàn, hảo hảo chiếu cố bản thân. Chờ em trở về.”
Lâm Bắc Thần không lên tiếng trả lời nàng, tùy ý Lý Thiên Hữu chăm chú ôm mình, mỗi lần Lý Thiên Hữu ôm cô như vậy, cô liền có thể cảm giác được an toàn rất chân thật, cũng chỉ có Lý Thiên Hữu ở đây cô mới có thể nhận được. Cô muốn lên tiếng giữ lại nàng, thế nhưng cô biết Lý Thiên Hữu thân là quân nhân vô luận như thế nào cũng sẽ không lưu lại . . .
Bạn cũng sẽ thích
[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ (Bộ 1) bởi vientucmo
[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ...
Bởi vientucmo
52.1K 2.3K
Tác phẩm: Yêu Thương (Bộ 1)
Tác giả: Vô Nhân Lĩnh Thủ
Thể loại: GL, hiện đại, cảnh sát nằm vùng, ngược, HE.
Trạng thái: Editing
Nhân vật: Vương Lị Nỉ (Viên Quỳnh) x Ngô Phong, cùng với sự hợp tác của dàn diễn viên phụ.
Nguồn QT: BachHopTT
*Ợ
[BHTT- EDIT] [HĐ] Yêu nữ thủ trưởng bởi EvNguyen
[BHTT- EDIT] [HĐ] Yêu nữ thủ trưởng
Bởi EvNguyen
59.5K 3.4K
Nghiêm chỉnh viên chức cùng nữ thần thủ trưởng
Một nữ tử yêu nghiệt làm cách nào hòa tan đại băng sơn
2cp 2 phong cách.
Thể loại: bách hợp, hiện đại, 1x1, ông trời tác hợp cho nó ngọt văn
[EDIT][BHTT] Ái Tình (Quy Đồ) bởi ziney7612
[EDIT][BHTT] Ái Tình (Quy Đồ)
Bởi ziney7612
36K 3.2K
Tên tác phẩm: Ái Tình (Quy Đồ)
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Thể loại: Đô thị tình duyên, sủng, ngọt, giới giải trí, kiếp trước kiếp này, 1×1, HE
Dịch giả: QT
Editor: Lạc Thủy Vô Tâm
---------------------------
P/s: MÌNH KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI EDIT...MÌNH CHỈ LÀ NGƯỜI POST THUI NHÉ....CHÚ Ý GIÙM MÌNH...CẢM ƠN
[BHTT][EDIT] Cầu Sinh Chi Lộ Dị Huyết Duyến - Hiểu Bạo bởi daodinhluyen
[BHTT][EDIT] Cầu Sinh Chi Lộ Dị Huyết Duyến...
Bởi daodinhluyen
7.3K 467
Tên truyện: Cầu Sinh Chi Lộ Dị Huyết Duyến
Tác giả: Hiểu Bạo
Thể loại: Bách hợp, huyết tộc, tương ái tương sát, HE
Tình trạng: Hoàn
Edit: MineIsMyLife,
Tốc độ: lết, đang làm bt lớn + cbi thi giữa kỳ .... ^^ các bạn thông cảm ha :“
Truyện post song song cùng với BGT
[Bách Hợp] Mỵ Khuynh Thiên Hạ[Edit] bởi esleytran
[Bách Hợp] Mỵ Khuynh Thiên Hạ[Edit]
Bởi esleytran
10.4K 1K
Đây là một đoạn chuyện xưa bắt đầu từ khi một tiểu hồ ly vô cùng yêu nghiệt gặp được một nữ tử nữ phẫn nam trang trong ngôi miếu đổ nát
[BHTT-Edit] [Hoàn] Cậu là Thư Triển Nhan, tớ là Thường Hoan Hỉ - Tả Tả Khán bởi TT31KK
[BHTT-Edit] [Hoàn] Cậu là Thư Triển Nhan, tớ...
Bởi TT31KK
16.6K 769
Duyên phận a, nếu không có từ này, chắc có lẽ cậu vẫn là Thư Triển Nhan, và tôi vẫn sẽ
là Thường Hoan Hỉ.
Ở cạnh nhau a, chẳng phải đó là việc hai ta vẫn luôn làm từ khi cả hai vẫn còn là hai cô
nhóc sao?
Hiểu nhau a, chẳng phải chúng ta là những người hiểu đối phương nhiều hơn bất cứ
người nào sao?
Tình yêu a, chẳng phải tình yêu sẽ xuất phát từ những lúc ta không ngờ tới sao?
Vậy thì còn gì giữa chúng ta không chứng minh chúng ta là người yêu của nhau hả, dì
của tôi?
[BH - edit] Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh đón hạnh phúc bởi ShiroInu6
[BH - edit] Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh...
Bởi ShiroInu6
43.9K 3.6K
Tác phẩm: Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh đón hạnh phúc
Tên gốc: 六年的等待----我们迎来了幸福
Tác giả: Cầm gian đích luật động (琴间的律动)
Editor: shiroinu980, M.C
Giới thiệu: Bộ này là thực văn, tác giả kể về câu chuyện của chính cô ấy, gặp được Yen và những người bạn vô cùng tuyệt vời. Tình yêu giữa họ thật sự rất rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến mình cảm thấy dường như không hề có một chút tỳ vết nào, họ yêu nhau bằng tất cả sự chân thành và tin tưởng, trao nhau cả trái tim mình. Tình tiết truyện nhẹ nhàng như một bản hòa tấu giữa tiếng đàn du dương trầm bổng của dương cầm và vĩ cầm. Vì là truyện có thực nên tất nhiên họ sẽ phải trải qua nhiều sóng gió để có thể cập được bến bờ hạnh phúc cùng nhau, nhưng sẽ không có xô máu chó nào hất vào mặt bạn nên cứ an tâm nhảy hố nhé!
Chú ý: Truyện này là cái hố không đáy, tác giả vẫn còn viết tiếp về cuộc sống của 2 người, đã viết từ 2012-nay rồi, nghĩa là mình không thể edit hoàn được bộ này. Vậy nên đừng ai đợi hoàn nha, nhảy hố thì nhảy luôn nha :v
Lý Thiên Hữu chăm chú ôm Lâm Bắc Thần vào trong ngực, nàng tham lam hít lấy hương vị thuộc về Lâm Bắc Thần, nàng muốn dùng vài giây ngắn ngủi này tận hết khả năng nhớ kỹ Lâm Bắc Thần, nhớ kỹ âm dung tiếu mạo của cô, nhớ kỹ của hương vị của cô. . .
“Nhiệm vụ của em, sẽ rất nguy hiểm sao?” Lâm Bắc Thần vùi mặt vào cần cổ của Lý Thiên Hữu lo lắng hỏi.
Lý Thiên Hữu giơ tay mềm nhẹ vuốt mái tóc dài của Lâm Bắc Thần, chần chờ một chút nói: “Có thể.”
Cảm giác được Lâm Bắc Thần khẩn trương nàng mau chóng nói tiếp: “Chúng em làm nhiệm vụ toàn bộ tiểu đội đều cùng một chỗ, hơn nữa bọn họ đều là tinh anh tinh nhuệ. Chị yên tâm, không có sơ xuất, em nhất định sẽ an toàn trở về tìm chị.”
“Thiên Hữu, cho tới bây giờ em cũng chưa từng nói cho chị, em tại bộ đội là làm cái gì?” Lâm Bắc Thần ngẩng đầu chăm chú nhìn Lý Thiên Hữu nói, nếu cô lựa chọn cùng Lý Thiên Hữu một chỗ, những chuyện tình ban đầu cô không muốn biết lúc này cô muốn biết, cũng nhất định phải biết, nếu không đến khi Lý Thiên Hữu rời khỏi rồi, ở đây ngày đêm chờ đợi cô không xác định bản thân có thể làm một ít suy đoán phí công hay không. . .
Lý Thiên Hữu giơ lên tay trái từ trên cánh tay kéo xuống băng tay đặc chủng liên đội giao cho Lâm Bắc Thần, nàng rõ ràng nói: “Trung Quốc lục quân quân khu XX bộ đội đặc chủng Mãnh Hổ đội ba, nhị cấp sĩ quan Lý Thiên Hữu.” Nói xong Lý Thiên Hữu một nghiêm kính một cái quân lễ tiêu chuẩn cho Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần nghe bốn chữ 'bộ đội đặc chủng' nhíu mày, cô vuốt băng tay khắc họa bức tranh đầu hổ phi thường hung mãnh, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Lý Thiên Hữu.
“Hiện tại em không phải một mình, tới lúc nào cũng đừng quên còn chị ở thành phố A chờ em.” Lâm Bắc Thần đưa tay kéo tay Lý Thiên Hữu kính quân lễ nắm ở trong tay, ngữ khí biến đổi: “Chính em giữ gìn đi! Ngược lại nếu như bị thương cũng đừng trở về.”
“Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt chính mình. Có điều. . .” Lý Thiên Hữu hơi chần chờ nhìn Lâm Bắc Thần, thấp giọng nói: “Có điều, nếu như em không về được, chị cũng đừng trách em. Còn có, đến lúc đó phải phiền phức chị giúp em chiếu cố Thiên Kiêu, được không?”
“Không được! ! !” Lâm Bắc Thần nhíu mày lạnh mặt nói.
Lý Thiên Hữu thở dài, nàng cong thắt lưng nhặt lên túi hành quân vác trên vai. Nếu nàng không đi thì thực sự tới không kịp, ban đầu nàng không muốn nói cho Lâm Bắc Thần những điều này, thế nhưng nếu Lâm Bắc Thần đồng ý làm người yêu nàng, những sự thực này phải để chị ấy hiểu rõ. Nàng không dám hứa chắc có thể an toàn trở về, nàng phải để trong lòng Lâm Bắc Thần rõ ràng người giao du với chị rốt cuộc là một loại tình huống thế nào. Nàng đã ích kỷ một lần, nàng không thể lại gạt Lâm Bắc Thần ích kỷ lần thứ hai. . .
Lý Thiên Hữu đường hoàng ra dáng lại kính một quân lễ cho Lâm Bắc Thần, liền không quay đầu lại đi ra gian phòng, chỉ lưu lại một bóng lưng thẳng tắp mà kiên định cho gian phòng cô tịch và Lâm Bắc Thần đứng thẳng trong phòng. . .
Lý Thiên Hữu đi rồi, nàng bước tiến kiên định cũng không quay đầu lại rời khỏi tầm mắt của Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần sững sờ đứng ở trong phòng, một tiếng đóng cửa đó trực tiếp chấn động ở trong đáy lòng của cô, đột nhiên một trận đau buốt tàn lụi, từ trái tim tập kích đến toàn thân. . .
Lâm Bắc Thần nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, cô hướng về phía cửa phòng tê thanh lực kiệt hô:
“Lý Thiên Hữu, em khốn nạn!”
Lý Thiên Hữu ra khỏi gian phòng bước nhanh đi đến nhà lớn, nàng không dám dừng lại cước bộ, cũng không dám quay đầu lại. Khi nàng nghe tiếng gào của Lâm Bắc Thần, nàng chần chờ bước chân, nước mắt 'xoạt' bỗng chốc theo gương mặt chảy xuống, cùng Lâm Bắc Thần một chỗ từng tí từng tí không ngừng xoay chuyển trong đầu nàng, mối tình đầu 21 tuổi lúc hai người mới vừa xác lập quan hệ yêu đương lại phải chia lìa, đây là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào. Nàng thực sự rất muốn cái gì cũng không quản, chạy về bên người Lâm Bắc Thần, nàng chỉ muốn an tĩnh bảo vệ Lâm Bắc Thần an toàn. Thế nhưng nàng không thể, Lý Thiên Hữu hung hăng lau đi nước mắt không ngừng tuôn ra trên mặt, chạy băng băng về phía địa điểm chỉ huy chỉ thị. . .
Mãi đến khi nghe tiếng máy bay nổ vang rền Lý Thiên Hữu mới hồi phục tinh thần lại, nàng nghênh đón cánh quạt to lớn mang theo kình phong, lên tinh thần, mặc kệ trong lòng cỡ nào không muốn ở trên máy bay, tất cả đều phải trở lại lúc ban đầu, thân là một quân nhân, lợi ích cá nhân cùng quốc gia, sứ mệnh nhân dân giao cho căn bản là không thể sánh bằng. . .
“Em ấy đi rồi hả?” Tiết Dao Dao mang theo Lý Thiên Kiêu trở về tìm Lâm Bắc Thần, nàng thấy tay Lâm Bắc Thần đang cầm quân trang ánh mắt thất lạc ngồi yên tại trên giường, lên tiếng hỏi.
Lâm Bắc Thần bình phục tâm tình của mình, ngẩng đầu gật gật đầu với Tiết Dao Dao, sau đó liền đứng lên thu băng tay Lý Thiên Hữu đặt trên quân trang vào trong túi.
“Đi thôi.” Quay sang nói với hai người Lâm Bắc Thần liền dẫn đầu đi ra gian phòng.
Tiết Dao Dao nghiêng đầu thoáng nhìn Lý Thiên Kiêu, nàng le lưỡi với Lý Thiên Kiêu, liền kéo Lý Thiên Kiêu đuổi kịp Lâm Bắc Thần lại khôi phục bộ dáng băng sơn.
Hai chiếc xe theo đường cũ trở về thành phố, Audi như trước là Tiết Dao Dao lái, bên trong ngồi Lâm Bắc Thần và Lý Thiên Kiêu. La Quân cùng Lý Tiểu Cương lái Mercedes theo ở phía sau. Phân phối như lúc tới, chẳng qua là trong Audi thiếu một Lý Thiên Hữu.
Tiết Dao Dao đặt trong xe âm nhạc nhẹ, ba người an tĩnh nghe, ai cũng không nói câu nào. Lâm Bắc Thần đeo kính râm ngồi ở phó lái xe, trên đầu gối của cô đặt bộ quân trang kia, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe xuất thần. Mà Lý Thiên Kiêu ngồi ở phía sau có lẽ là khóc mệt mỏi, tựa lưng vào ghế ngồi ngủ.
“Làm sao vậy? Một bộ rầu rĩ không vui, luyến tiếc?” Tiết Dao Dao từ trong gương chiếu hậu liếc nhìn Lý Thiên Kiêu ngồi phía sau, liền hạ giọng nói với Lâm Bắc Thần.
“Tớ đang suy nghĩ em ấy rốt cuộc đi làm loại nhiệm vụ gì?” Lâm Bắc Thần nhàn nhạt đáp, tựa đầu ở trên ghế, cả người thả lỏng ra. Biểu tình có chút lười biếng này ánh tại trong dương quang buổi chiều, biến mất lãnh ngạo trời sinh của cô, cả người liền nhu hòa lên.
“Thế nào? Em ấy nói cái gì với cậu?”
“Em ấy nói, nếu như em ấy không về, nhờ tớ giúp em ấy chiếu cố em gái.” Lâm Bắc Thần quay đầu chỉ chỉ Lý Thiên Kiêu ngồi phía sau.
“Cậu nói như thế nào?” Tiết Dao Dao đánh tay lái về bên phải, quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần.
“Tớ không đồng ý, vì sao tớ phải giúp em ấy chiếu cố em gái chứ? Vì sao em ấy không thể trở về tự mình chiếu cố?” Thanh âm của Lâm Bắc Thần cao một đoạn. Cách vài giây cô nói tiếp: “Tớ phải làm em ấy hiểu rõ nỗi lo về sau, như vậy có lẽ ở thời điểm em ấy gặp phải nguy hiểm, em ấy sẽ dùng hết toàn lực muốn sống sót.” Lúc này Lâm Bắc Thần lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tiếng nói của cô nhè nhẹ.
“Kỳ thực, cậu nên đáp ứng em ấy. Mặc kệ em ấy có thể an toàn trở về hay không, em ấy cũng chỉ còn lại em gái duy nhất này, đặt em gái ở đây, em ấy trước sau không yên lòng.” Tiết Dao Dao thay đổi biểu tình, quay đầu nhìn gò má Lâm Bắc Thần. Ngữ khí nghiêm túc nói tiếp: “Nếu như tớ không đoán sai, em ấy nhất định là thường xuyên tiếp xúc cùng tử vong.”
Nghe xong Tiết Dao Dao nói Lâm Bắc Thần rõ ràng sửng sốt một chút, cô vô lực dựa về trên ghế. Chậm rãi nói: “Tớ đáp ứng em ấy rồi.”
“Đáp ứng yêu đương với em ấy, đáp ứng làm người yêu em ấy.” Nói xong nói cô móc ra băng tay trong túi đưa cho Tiết Dao Dao nhìn.
“A, Bắc Thần, tớ thật sự không biết hiện tại tớ là nên thay cậu vui vẻ, hay phải thay cậu thở dài.” Nói chuyện, nàng ném băng tay trở về trong lòng Lâm Bắc Thần. Cái băng tay này vẽ đầu mãnh hổ đông bắc nàng không thể quen thuộc hơn nữa, toàn bộ Trung Quốc duy nhất một đơn vị có nữ bộ đội đặc chủng, cũng chỉ là tại 5 năm trước đặc biệt tuyển một đội nữ bộ đội đặc chủng, không nghĩ tới tại đây duyên phận một phần ngàn lại để Lâm Bắc Thần đụng phải.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, đợi em ấy làm nhiệm vụ quay về bộ đội, tớ nghĩ biện pháp cho cậu đi thăm em.”
“Không có gì, ban đầu cũng có nghĩ đến em ấy sẽ không phải một quân nhân bình thường, nghĩ em ấy một thân bản lĩnh cũng sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện gì.”
“Nghĩ như vậy là được rồi, đi đâu?” Tiết Dao Dao thoáng nhìn dần nhiều đường cái. Thời gian hai người vừa nói chuyện, xe đã lái vào khu vực thành thị.
“Tớ quay về công ty, còn có chút chuyện phải xử lý.”
“Vậy em ý?” Tiết Dao Dao chỉ chỉ Lý Thiên Kiêu ngồi sau, hỏi.
“Theo tớ, chuyện xong xuôi tớ dẫn em đi ăn, sáng sớm ngày mai đưa em quay về trường học nữa.”
“Ôi, không phải mặc kệ sao? Thế nào còn muốn mang theo bên mình chứ? Ha ha, Bắc Thần, lúc này tớ thực nghĩ cậu thay đổi. . .” Tiết Dao Dao bĩu môi cười.
Lâm Bắc Thần trừng nàng không nói, nói là mặc kệ, có thể mặc kệ sao? Hiện tại đừng nói Lý Thiên Kiêu là một đại cô nương đã hiểu chuyện, chính là Lý Thiên Hữu ném cho cô một em bé chưa cai sữa, cô cũng phải chăm nom thật tốt cho đứa bé cố chấp này.
“Cũng đúng, cũng không phải người ngoài, tính ra em ấy có thể là em vợ của cậu.” Vừa nói chuyện Tiết Dao Dao liền khanh khách che miệng cười rộ lên.
“Cẩn thận lái xe.” Lâm Bắc Thần trầm mặt rống Tiết Dao Dao, người này mặc kệ lúc nào cũng không quên đùa giỡn. . .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: sẽ có một đoạn ngắn ly biệt, đại gia chớ vội. . .