Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 23: Chương 23




Ôn Noãn bước nhanh hướng phía Thẩm Nhan chạy tới, cười đối cô nói: “Cậu ăn sáng chưa?”

Theo sau, quơ quơ bao nilon trong tay, dò hỏi: “Mình vừa mới ở cổng trường mua hai cái bánh bao, có muốn ăn hay không?”

“Cảm ơn! Không cần, cậu ăn đi! Mình buổi sáng ở nhà đã ăn qua, mình giúp cậu cầm sách, cậu trước ăn bánh bao.”

Thẩm Nhan duỗi tay đem sách trong ngực Ôn Noãn cầm lại, cùng cô cùng nhau song song hướng phía trước đi tới. Bạn bè của cô không tính là nhiều, Ôn Noãn coi như là một trong số đó, hai người thường xuyên cùng nhau đi học, cùng đi nhà ăn ăn cơm.

“Cảm ơn a!”

Ôn Noãn cắn bánh bao thịt, cười đối Thẩm Nhan nói cảm tạ, sau đó vừa đi vừa cùng cô nói ít một tin tức nổi lên ngày hôm qua, “Đúng rồi, cậu nghe nói gì chưa?”

“Cái gì?”

Thẩm Nhan có chút thất thần, cô hiện tại trong đầu óc đều nghĩ làm như thế nào mới có thể thu phục Diệp Hạo Hiên, đối với chuyện khác không nhấc nổi hứng thú.

“Chúng ta hôm nay muốn cùng năm hai cùng nhau đến phòng lớn gần cầu thang học tiền tệ ngân hàng, cậu biết là ai tới dạy cho chúng ta không?”

Ôn Noãn hướng Thẩm Nhan thần bí chớp chớp mắt, lại nói tiếp: “Nghe nói người tới dạy chúng ta có chức vụ rất cao ở ngân hàng Quang Thịnh, tốt nghiệp Harvard nước Mỹ, hắn hình như còn rất trẻ, lớn lên cũng rất soái.”

Thẩm Nhan nghe vậy, trong đầu lập tức liên tưởng đến Diệp Hạo Hiên, trong lòng căng thẳng, lập tức truy vấn nói: “Hắn tên là gì?!”

“Nhìn cậu kìa, nghe được là soái ca, cậu liền kích động như vậy, ha ha…”

Ôn Noãn hiểu lầm Thẩm Nhan giống cô cùng là hoa si, nhịn không được cười trêu ghẹo.

Theo sau, Ôn Noãn lại nói tiếp: “Cụ thể tên là gì mình cũng không biết, bất quá, hắn chỉ là ngẫu nhiên tới dạy chúng ta học mà thôi, hắn hình như là giáo sư danh dự của trường ta, chỉ là tới làm chút nghĩa vụ dạy chúng ta một chút thương nghiệp ngân hàng ở trong hiện thực vận hành như thế nào.”

“Cũng tốt!”

Thẩm Nhan nghĩ thầm ngân hàng Quang Thịnh to như vậy, người chức vụ cao bên trong khẳng định cũng có rất nhiều, giảng viên dạy các cô học cũng chưa chắc chính là Diệp Hạo Hiên.

Nhưng, cô lại mạc danh cảm thấy một trận khẩn trương.

Cô đã hy vọng là Diệp Hạo Hiên, lại không hy vọng là hắn.

Ôn Noãn cũng không có nhận thấy trong thần sắc Thẩm Nhan có khác thường, tiếp tục cùng cô ríu rít nổi lên đề tài khác.

Chỉ chốc lát sau các cô liền cùng đi tới trong phòng học.

Hai người tìm tới vị trí phía trước dựa cửa sổ ngồi xuống, Thẩm Nhan lấy ra sách giáo khoa 《 bảo hiểm học 》, chuẩn bị bài chờ lát nữa muốn lên khóa.

Nhưng mà, cô nhìn chằm chằm sách vở nửa ngày, ngay cả một chữ cũng chưa thấy.

“Cậu sao vậy? Suy nghĩ cái gì đâu? Giảng viên đều đã nhìn cậu vài lần rồi kìa.” Ôn Noãn dùng khuỷu tay để thấp đẩy Thẩm Nhan phát ngốc thất thần, đè thấp thanh âm tiến đến bên cạnh cô nói.

Thẩm Nhan lấy lại tinh thần, mới phát hiện tiết khóa thứ nhất đều đã qua hơn phân nửa, mà cô lại một chữ đều không có nghe vào, thật cẩn thận nhìn giảng viên trên bục giảng, sau đó nhanh chóng tập trung tinh thần bắt đầu nghe giảng bài.

Bất tri bất giác, liền đến tiết khóa thứ hai rồi tới thời gian nghỉ ngơi.

Mọi người đều cầm sách giáo khoa《 tiền tệ ngân hàng》đi ra phòng học, hướng phòng học lớn khu C gần cầu thang đi tới.

Thẩm Nhan cùng Ôn Noãn bị kẹp ở bên trong dòng người, cũng hướng tới hội trường đi đến, bên tai thỉnh thoảng nghe được có người nghị luận giảng viên lát nữa dạy bọn hắn, nói giảng viên ưu tú như thế nào, soái khí bao nhiêu.

Giống như toàn bộ nữ sinh đều nháy mắt biến thành tiểu mê muội, vội vàng muốn một thấy phong thái vị nam giảng viên này.

Thẩm Nhan có loại cảm giác gần hương tình khiếp, khi cô đi vào hội trường bậc thang ngồi xuống, trong lòng tức khắc trở nên hoảng loạn, cùng Ôn Noãn nói chuyện đều là thất thần, thường thường hướng cửa liếc mắt một cái.

Nếu thật là hắn, cô nên đối mặt như thế nào đây?!

Mặc dù Thẩm Nhan hiện giờ đã hiểu chính mình, nhưng cô vẫn không quá muốn ở trong trường học bại lộ bản tính chân thật, cho nên, cô căn bản là không biết như thế nào lấy thân phận học sinh ngoan tới đối mặt với Diệp Hạo Hiên.

Nghĩ Tào Tháo, Tào Tháo đến!

Đúng lúc này, người mặc một thân tây trang, Diệp Hạo Hiên, mang mắt kính gọng vàng cầm quyển sách từ cửa đi đến.

Xong đời! Thật là hắn!

Thẩm Nhan trong lòng lộp bộp một chút, theo bản năng cúi đầu, vùi đầu thật sự thấp rất thấp, hận không thể lập tức tìm cái khe đất chui vào đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.