Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 25: Chương 25




Lúc Diệp Hạo Hiên hoàn toàn thấy rõ gương mặt Thẩm Nhan, tim bỗng nhiên chậm mất nửa nhịp, không kịp nghĩ nhiều, hắn lập tức đối cô mệnh lệnh nói: “Em nhanh tới đây, tôi đưa em đi phòng y tế!”

“Được.”

Thẩm Nhan đỏ mặt, không biết làm sao lại gật đầu đáp ứng, ngay sau đó Ôn Noãn nâng cô vòng qua bạn học bên cạnh, đi đến lối đi nhỏ giữa phòng học.

Khi Thẩm Nhan chuẩn bị chịu đau, để Ôn Noãn nâng đến phòng y tế, Diệp Hạo Hiên lại không phân trần, cong lưng đem cả người cô chặn ngang ôm lên, bước đi nhanh ra khỏi phòng học.

Động tác hắn phi thường nhanh chóng, giống như là muộn một giây, Thẩm Nhan sẽ nguy hiểm đến tính mạng, chỉ chớp mắt liền biến mất trong tầm mắt mọi người

Thấy tình cảnh như vậy, các bạn học đều xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ lâm vào trầm tĩnh, nửa phút sau, bỗng nhiên mồm năm miệng mười nghị luận.

“Cậu nói cô ta sao lại đúng lúc bị thương như thế? Mình cảm thấy có khả năng là… Cố ý.”

“Mình cũng cảm thấy cô ta chính là cố ý khiến cho Diệp lão sư chú ý, đừng nhìn cô ta ngày thường giả bộ thành thật học tập, xem cô ta diện mạo hồ mị, liền biết không phải là cô gái đàng hoàng.”

“Mình cũng cảm thấy như vậy!”

Mấy bạn học nữ sau khi nhìn Diệp Hạo Hiên ôm Thẩm Nhan đi, liền duỗi cổ vây một chỗ nghị luận.

Có lẽ nữ sinh trời sinh ghen ghét đua đòi, vừa rồi các cô mới vừa đối Diệp Hạo Hiên sinh ra tâm tình thiếu nữ, thấy nam thần ôm nữ sinh khác đi, trong lòng tự nhiên sẽ ghen tuông, tất cả lời nói không dễ nghe đều không khỏi từ trong miệng xông ra.

Sau khi Ôn Noãn nghe thấy những nghị luận khó nghe, rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

Cô cầm lấy sách giáo khoa trên bàn, phanh một tiếng đập trên mặt bàn, đối với mấy nữ sinh kia trợn mắt tức giận nhìn nói: “Không biết tình hình thực tế liền không cần múa mép khua môi! Ba mẹ mấy người không dạy dỗ các người làm người phải có tu dưỡng sao?!”

Cô thật sự là chịu không nổi Thẩm Nhan bị người nghị luận sau lưng như vậy, hôm nay rõ ràng chính là cô không nên chọc Thẩm Nhan, bằng không cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy.

Mấy nữ sinh kia bị Ôn Noãn làm kinh sợ, đại khái là tự biết đuối lý, cũng không cùng cô tranh chấp.

Ôn Noãn cầm lấy sách vở của mình, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng học.

Cô muốn nhanh đuổi tới phòng y tế đi chiếu cố Thẩm Nhan, bằng không để một nam giảng viên ở nơi đó chiếu cố Thẩm Nhan, Thẩm Nhan cũng sẽ không thoải mái.

Phòng y tế.

Thẩm Nhan nằm thẳng trên giường, giáo y mặc áo blouse trắng cầm cái nhíp, thật cẩn thận đem mảnh vỡ thủy tinh đâm vào da thịt cô lấy ra bên ngoài, một bên lấy một bên ôn nhu trấn an nói: “Cô gái nhỏ, em kiên nhẫn một chút a! Lập tức lấy ra lại giúp em băng bó miệng vết thương liền không có việc gì.”

Cảm giác đau xuyên tim từ mắt cá chân kéo dài đến khắp người Thẩm Nhan, cô đau đến sắc mặt trắng bệch, cắn chặt hàm răng, đôi tay gắt gao bắt lấy ván giường, miễn cưỡng trả lời: “Dạ.”

Diệp Hạo Hiên rũ mắt nhìn sắc mặt Thẩm Nhan tái nhợt, trong lòng có chút hụt hẫng.

Không biết vì sao, giờ khắc này, hắn cảm giác giữa bọn họ có liên kết rất sâu, tuy rằng đau trên người cô, lại như là đau trong lòng hắn.

Lông mi hắn run rẩy, che giấu cảm thụ nội tâm chân thật, làm ra bộ dáng lão sư quan tâm học sinh, ngữ khí ôn hòa mở miệng nói: “Nhẫn một chút, lập tức thì tốt rồi.”

“A…”

Khi bác sĩ đem phiến pha lê hoàn toàn lấy ra, Thẩm Nhan rốt cuộc không chịu nổi, ninh mi kêu lên tiếng.

“Tốt rồi!”

Giáo y nhẹ nhàng thở ra, đem phiến pha lê cùng cái nhíp đều ném ở trong khay, sau đó lại cầm lấy tăm bông cùng cồn, tiêu độc miệng vết thương.

Cồn i-ốt thâm nhập miệng vết thương, Thẩm Nhan cảm giác so với vừa rồi càng đau hơn, cô chỉ có thể liều mạng cắn răng, nhắm mắt lại dời đi lực chú ý.

Bởi vì đau đớn, trên trán cô chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, cái trán no đủ thoạt nhìn tựa như dính một tầng mưa móc, tươi mát trong sáng.

Cảm giác đau đớn dần dần trở nên chết lặng, Thẩm Nhan buông ra hàm răng đang cắn chặt gắt gao, khẽ nhếch miệng, thở phì phò.

Đôi gò bồng đảo trước ngực cô theo hô hấp rung động, áo phông nhỏ bởi vì tư thế nằm thẳng mà lộ ra bụng nhỏ bình thản, quần jean vừa lúc che khuất vùng tam giác của cô.

Diệp Hạo Hiên thấy thế, lập tức liên tưởng đến tình hình buổi tối ngày đó bọn họ ở khách sạn.

Đáy mắt cọ một chút toát ra ngọn lửa, miệng đắng lưỡi khô, hầu kết không khỏi trên dưới khẽ động, dục vọng trong lòng cứ như vậy bị nổi lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.