Thẩm Nhan căn bản là không muốn cùng Khương Bích Vân nói chuyện, trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của cô ta, ngay cả liếc mắt cũng chưa liếc cô ta một cái, đổi giày, liền hướng phòng ngủ của mình đi đến.
“Đem cặp sách cất đi, rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”. Đam Mỹ Hài
Thẩm Văn Bân tự biết đuối lý, bởi vậy giờ phút này khi ông đối mặt với Thẩm Nhan, thái độ cùng ngữ khí so ngày thường đều ôn hòa hơn rất nhiều.
“Con không đói bụng, mọi người ăn đi!”
Thẩm Nhan dừng lại bước chân, đưa lưng về phía Thẩm Văn Bân, không quay đầu lại nhìn hắn, ngữ khí cô lãnh lãnh đạm đạm, trừ bỏ cho người ta cảm thấy xa cách, nghe không ra bất luận cảm xúc gì.
Thẩm Văn Bân hiển nhiên có điểm xấu hổ, Triệu Quyên lúc này vội vàng tiến lên giải vây, đi đến bên người Thẩm Nhan.
Bà ta mang theo nụ cười mỉm, ngữ khí thân thiết ôn hòa mở miệng nói: “Nhan nhan, ba con hôm nay cố ý về nhà trước khi tan tầm, chuẩn bị cơm chiều, muốn cho người một nhà chúng ta ngồi cùng nhau, vui vui vẻ vẻ ăn một bữa cơm, làm cho những mâu thuẫn không vui giữa hai chị em đều hóa giải.”
“Hừ…”
Khương Bích Vân thực khó chịu hừ lạnh một tiếng, đối với việc giải hòa kháng nghị.
“Hư hỏng!”
Triệu Quyên quay đầu hung hăng mà trừng mắt, liếc mắt nhìn Khương Bích Vân một cái, dùng ánh mắt nhắc nhở hành vi cô ta vừa mới làm ra thập phần không thỏa đáng.
“Hắt xì… Tối hôm qua đi dưới mưa to, hôm nay thời tiết có điểm lạnh, con có khả năng đã cảm lạnh, mũi có chút không thoải mái, ha hả a…”
Khương Bích Vân lạy ông tôi ở bụi này, tự cho mình bậc thang đi xuống, vì để tỏ vẻ chân thật, còn làm bộ làm tịch ngửa đầu hắt xì thêm hai cái, lại từ hộp giấy rút ra tờ giấy khăn lau lau cái mũi.
Ha hả… Người một nhà?
Cô đi theo chân bọn họ từ trước nay đều không phải người một nhà, ba người bọn họ mới là người một nhà, cô là người dư thừa!
Trong lòng Thẩm Nhan bốc lên một trận hàn ý, nhưng ngại hiện tại còn muốn căng da đầu tiếp tục ở cái nhà này ngây ngốc, cô chỉ có thể đem oán khí trong lòng nuốt xuống.
Trầm mặc vài giây sau, Thẩm Nhan cuối cùng vẫn là dịu ngoan gật gật đầu nói: “Tốt, Mọi người ăn trước đi, con đem cặp sách đi cất, lập tức liền tới.”
“Vậy mới là bé ngoan! Ha hả a…”
Triệu Quyên dùng tay sờ sờ đầu Thẩm Nhan, sau đó nghiêng đầu ném cho Thẩm Văn Bân một ánh mắt, ý bảo ông nhanh đi bày biện chén đũa, chuẩn bị ăn cơm.
Thẩm Văn Bân thấy thế, hàn khí bao phủ trên mặt lập tức tiêu tán, cục đá trong lòng cũng coi như rơi xuống đất.
“Tới, Nhan Nhan, con ăn nhiều một chút.”
Trên bàn cơm, Triệu Quyên làm trò trước mặt Thẩm Văn Bân, cực lực sắm vai từ mẫu, bà ta đầu tiên là giúp Thẩm Nhan gắp rất nhiều thịt, sau đó lại giúp cô múc một chén canh xương sườn.
“Cảm ơn dì!”
Đã nhiều năm như vậy, Thẩm Nhan vẫn luôn kêu Triệu Quyên là dì, từ đáy lòng cô không tiếp thu được việc gọi Triệu Quyên là mẹ, Thẩm Văn Bân ban đầu còn muốn cô sửa miệng, dần dà cũng liền từ bỏ.
Triệu Quyên ngoài mặt thoạt nhìn rất hòa thuận thân thiết, kỳ thật là một người rất có tâm kế.
Mục đích bà ta cùng Thẩm Văn Bân kết hôn, chính là có thể có được cuộc sống tốt.
Cho nên bà ta cũng không để ý mấy vấn đề mặt mũi, bà ta chỉ để ý đến việc có thể từ trong nhà này vớt được lợi ích thực tế nào hay không.
Bởi vậy, Triệu Quyên chưa bao giờ để ý việc Thẩm Nhan kêu bà ta là dì, ngược lại còn khuyên bảo Thẩm Văn Bân không nên ép Thẩm Nhan sửa miệng.
“Ba hôm nay làm đồ ăn cũng thật ngon!”
Khương Bích Vân gắp một khối thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa làm ra biểu tình hưởng thụ khoa trương, sau đó ngửa mặt nhìn như vô hại, hướng về phía Thẩm Văn Bân làm nũng nói: “Ba, ba ngày mai có thể làm món này chiêu đãi Diệp tử hay không a?”
“Ha hả a…… Đương nhiên không thành vấn đề!”
Thẩm Văn Bân được khen, trong lòng tự nhiên thực vui vẻ, hơn nữa nghĩ đến ngày mai, đối tượng xem mắt của Khương Bích Vân muốn tới nhà ăn cơm, ông ta lại cười không khép được miệng.
“Diệp tử?”
Thẩm Nhan theo bản năng lặp lại xưng hô này một lần, nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Văn Bân.
Không đợi Thẩm Văn Bân mở miệng, Khương Bích Vân liền lấy tư thái người thắng cuộc, mở miệng khoe mẽ giải thích nói: “Chính là đối tượng ba giới thiệu cho chị a! Anh ấy gọi là Diệp Hạo Hiên, chúng ta đều gọi hắn là Diệp tử, ha hả…”