Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 60: Chương 60




Thẩm Nhan im lặng liếc mắt nhìn Thẩm Văn Bân một cái, sau đó xoay người lập tức hướng phòng mình rời đi.

“Mỗi lần đều là nó làm cho mọi người không vui!”

Thẩm Nhan mới vừa đi xa vài bước, liền nghe thấy tiếng Khương Bích Vân truyền đến, thân hình gầy yếu hơi hơi dừng một chút, banh mặt tiếp tục đi đến phòng ngủ.

Cô khóa trái cửa phòng, không bật đèn, ôm đầu gối ngồi ở cửa sổ, mê mang nhìn về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Nhà bọn họ ở trung tâm thành phố, mỗi khi ban đêm buông xuống, cô đứng ở bên cửa sổ đều có thể thấy cảnh đêm đẹp nhất thành thị này.

Nhưng mà, cô lại không cảm thấy cảnh đêm kia đẹp bao nhiêu.

Bạn học không biết tình hình gia đình cô đều thập phần hâm mộ cô, hâm mộ cô là người đẹp mỹ mạo, IQ và EQ đều cao, hâm mộ cha cô là giáo sư lịch sử học, hâm mộ nhà cô ở khu dân cư xa hoa trong trung tâm thành phố.

Nhưng, bọn họ không biết là, cô tình nguyện ở trong ký túc xá trường học, cũng không muốn ở tại tiểu khu xa hoa trong trung tâm thành phố này.

Cô tình nguyện có một người cha thực bình thường sủng ái cô, cũng không nghĩ cha mình ở bên ngoài phong quang vô hạn, lại đối với cô không một chút quan tâm.

Kỳ thật từ nhỏ cô ở trong lòng liền có nghi vấn.

Cô nghĩ mãi không rõ, vì cái gì rõ ràng mình mới là con ruột của Thẩm Văn Bân, nhưng ông ta lại một mực sủng ái Khương Bích Vân, thậm chí là đạt tới trình độ dung túng cưng chiều.

Sau này khi cô lớn lên một ít, cô mới biết, Thẩm Văn Bân sở dĩ sủng ái Khương Bích Vân, chẳng qua là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì ông ta từ đáy lòng thực thích người đàn bà Triệu Quyên này.

Nhưng mà, Thẩm Văn Bân là thẳng nam, chỉ sợ đến nay cũng đều không thấy rõ ràng bộ mặt thật của Triệu Quyên.

Thứ mà ông ta thích chỉ là ngụy trang do bà ta tạo ra, hình tượng tốt đẹp mà thôi.

Thật buồn cười! Đường đường là giáo sư khảo cổ học hệ lịch sử học đại danh đỉnh đỉnh, cư nhiên bị một nữ nhân lừa bịp nhiều năm như vậy.

Không biết tương lai, ông ta có vì hành vi ngu xuẩn năm đó của mình mà cảm thấy hối hận hay không!

Có lẽ thời gian sẽ cho ra đáp án tốt nhất.

Thẩm Nhan giơ tay dùng mu bàn tay xoa xoa khóe mắt tràn nước mắt, tiếp theo chuẩn bị từ cửa sổ đứng dậy đi phòng vệ sinh rửa mặt.

Cô mới vừa đi tới trước cửa, liền nghe thấy Triệu Quyên gõ gõ cửa phòng, thanh âm ôn nhu nói: “Nhan Nhan, dì xem con lúc nãy cũng chưa ăn được gì, liền giúp con cắt chút trái cây, đổ ly sữa bò cho con đưa lại đây.”

Ha hả… Thật đúng là biết diễn!

Cũng khó trách Thẩm Văn Bân sẽ bị nữ nhân này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không thể phủ nhận, bà ta thật là có chút tài năng, chỉ tiếc, Khương Bích Vân ngay cả da lông cũng đều không học được.

Nhân sinh như diễn, toàn dựa kỹ thuật diễn.

Nếu còn muốn tiếp tục ở dưới một mái hiên, Thẩm Nhan cũng chỉ có thể bồi vị mẹ kế này diễn tiếp.

Cô hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, duỗi tay mở đèn trần phòng ngủ, sau đó kéo cửa phòng ra, nặn ra một nụ cười tươi giả dối, mi mắt cong cong nhìn Triệu Quyên trước cửa nói: “Cảm ơn dì!”

“Bé ngoan, đều là người một nhà, đừng cùng dì khách khí như vậy!”

Triệu Quyên duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Thẩm Nhan, ánh mắt nhu hòa nhìn cô cảm thán nói: “Chỉ chớp mắt con cũng trưởng thành rồi, tương lai chờ chị con gả đi, cái nhà này cũng chỉ còn lại một đứa nhỏ là con.”

Thẩm Nhan làm bộ dáng ngoan ngoãn, cười phụ họa nói: “Chị gái lấy chồng là chuyện tốt, dì hẳn là nên cao hứng mới phải! Con về sau tóm lại cũng phải lấy chồng.”

Nói, cô dùng khóe mắt dư quang liếc mắt nhìn Thẩm Văn Bân ngồi ở trong phòng khách, cố ý nâng âm lượng lên nói: “Đúng rồi! Con vừa mới nghĩ nghĩ, ngày mai con sẽ tận lực về sớm một chút bắt tay giúp hai người chuẩn bị, rốt cuộc việc này cũng coi như là chuyện vui của cả nhà chúng ta, con cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.