Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 72: Chương 72




Triệu Quyên nhìn Khương Bích Vân liếc mắt một cái, âm thầm ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Bà giờ này khắc này thật sự đối Khương Bích Vân cảm thấy thực thất vọng, đồng thời cũng kiểm điểm bản thân ngày thường quá mức cưng chiều đứa con này, dẫn tới cá tính Khương Bích Vân hư hỏng tùy hứng, căn bản là không biết cách che giấu cảm xúc của mình.

Trái lại nha đầu Thẩm Nhan này, so với Khương Bích Vân lực nhẫn nại tốt hơn rất nhiều.

Triệu Quyên biết Thẩm Nhan tuy rằng có rất nhiều thời điểm trên mặt ôn hòa, không tranh không đoạt, nhưng là kỳ thật nội tâm tuyệt đối không đơn thuần như vậy, chẳng qua tính cách cô cũng đủ ẩn nhẫn, làm việc có thể mưu định rồi mới động thủ.

“Bác trai, bác gái, thực cảm ơn hai người đã khoản đãi, con cũng ăn no, hiện tại thời gian không còn sớm, con liền đi trước.”

Diệp Hạo Hiên giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó đứng dậy đối với Thẩm Văn Bân cùng Triệu Quyên lễ phép gật đầu chào.

Triệu Quyên vừa mới còn thất thần.

Chợt thấy Diệp Hạo Hiên phải đi, bà ta ngẩn người, mới vội vàng đứng dậy giữ lại nói: “Thật sự ăn no sao? Trên bàn còn thừa nhiều đồ ăn như vậy, nếu không lại ăn chút nữa lại đi?”

“Cảm ơn! Không được, con thật sự ăn no.”

Diệp Hạo Hiên nói xong liền lập tức xoay người hướng tới cửa đi đến.

“Bích Vân, mau đi đưa Diệp tử đi!”

Triệu Quyên hận rèn sắt không thành thép nhìn con gái mình, Khương Bích Vân đang ở trên sô pha lướt di động, dùng ánh mắt ý bảo cô ta không cần bỏ lỡ cơ hội.

Khương Bích Vân dù trong lòng tức giận, nhưng là cũng sợ mình cùng Diệp Hạo Hiên thật sự cứ như vậy bỏ lỡ, cô ta lập tức đứng dậy bước nhanh ra phía cửa, cười đối hắn nói: “Hạo Hiên, em đưa anh xuống lầu đi!”

“Không cần, cảm ơn!”

Diệp Hạo Hiên thậm chí đều không có nhìn Khương Bích Vân, chỉ là xoay người đối Thẩm Văn Bân cùng Triệu Quyên lễ phép gật gật đầu, thuận tiện nhìn Thẩm Nhan.

Rồi sau đó, hắn liền xoay người hướng cửa thang máy đi đến.

“Chờ… Từ từ đã!”

Khương Bích Vân bằng tốc độ nhanh nhất đổi giày, da mặt dày xông ra ngoài, trước khi hắn tiến vào thang máy duỗi tay bám trụ cánh tay hắn.

Diệp Hạo Hiên nghiêng đầu rũ mắt nhìn mắt Khương Bích Vân nắm lấy cánh tay hắn, phiền đến không chịu được chau mày.

Nhưng xuất phát từ lễ phép cơ bản, hắn cũng không có trực tiếp đem Khương Bích Vân ném ra.

“Cô trở về đi!”

Diệp Hạo Hiên đi đến bên xe, đem cánh tay từ trong tay Khương Bích Vân rút ra ngoài, mặt vô biểu tình đối cô ta nói dừng.

Khương Bích Vân ở lúc Diệp Hạo Hiên sắp xoay người, bỗng nhiên mở ra hai tay ôm chặt lấy hắn, cô ta đem gương mặt chôn sâu trong ngực hắn, “Hạo Hiên, em thật sự thực thích anh, anh có thể không cần nhanh như vậy liền từ chối em hay không?”

Nói xong, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, chờ mong nhìn phía hắn nói: “Kỳ thật em cũng không ngại từ đi lên từ quan hệ bạn bè, chúng ta có thể hiểu biết nhiều một chút thử xem.”

“Nếu Khương tiểu thư cũng nói chúng ta hiện tại chỉ là bạn bè, kia còn thỉnh cầu Khương tiểu thư tự trọng!”

Diệp Hạo Hiên không kiên nhẫn đem Khương Bích Vân đẩy ra, sau đó xoay người mở cửa xe liền lên xe.

Mà một màn bọn họ vừa mới ôm nhau này, tất cả đều bị Thẩm Nhan đứng ở bên cửa sổ xem đến rõ ràng.

Dù rằng cô biết giữa bọn họ không có gì, nhưng ở thời điểm cô thấy Khương Bích Vân nhào vào trong ngực hắn, trong lòng cô vẫn cảm giác thực khó chịu như cũ.

Loại cảm giác này giống như là kiện quần áo mình yêu thích nhất, bị người khác cầm đi mặc một chút.

“Cốc cốc cốc…”

Đang lúc Thẩm Nhan ở bên cửa sổ phòng ngủ sững sờ, Khương Bích Vân bỗng nhiên nổi giận đùng đùng đẩy cửa mà vào, nhìn cô vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Đem di động của mày cho tao!”

“Chị lấy di động của tôi làm gì?!”

Thẩm Nhan không thể nói lý, mắt như nhìn chó điên giống nhau nhìn Khương Bích Vân, không chút nào để ý tới cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.