Thẩm Nhan từ sau khi di động bị quăng hư, liền dứt khoát không cần di động nữa.
Cô mỗi ngày ở trường học khắc khổ học tập, sau khi tan học cũng đi thư viện tự học, buổi tối, đã khuya rồi mới về nhà, hơn một tuần nay đều là duy trì trạng thái đi sớm về trễ.
Hôm nay vừa lúc tan học chiều thứ sáu, Ôn Noãn một hai phải lôi kéo Thẩm Nhan đi dạo phố.
Đang lúc hai người tay trong tay vui mừng đi ra ngoài cổng trường, một chiếc LandRover màu đen ngừng ở trước mắt các cô.
“Diệp… Diệp lão sư!”
Vẫn là Ôn Noãn nhận ra anh từ trong xe Land Rover bước xuống trước, đúng là Diệp Hạo Hiên, cô ấy kích động đi lên trước hướng hắn nhiệt tình chào hỏi.
“Tốt!”
Diệp Hạo Hiên theo lễ tiết, đối Ôn Noãn nhẹ gật gật đầu, tầm mắt trực tiếp lướt qua cô nhìn về phía Thẩm Nhan.
Khi hắn nhìn thấy Thẩm Nhan hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện ở trước mặt mình, nội tâm mấy ngày liền lo lắng của hắn nhanh chóng tiêu tán đi, nhưng đáy lòng lại ngược lại bốc lên một cỗ lửa giận vô danh.
Nếu cô không xảy ra chuyện gì, vậy vì sao nhiều ngày như thế, vẫn luôn không tiếp điện thoại cùng wechat của hắn đây?!
Khả năng duy nhất chính là cô căn bản không thèm để ý hắn!
Diệp Hạo Hiên nghĩ đến đây, sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống, trong ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nhan mang theo phẫn nộ.
Ôn Noãn thấy sắc mặt Diệp Hạo Hiên không đúng, bước chân không khỏi lui về phía sau một bước, ngượng ngùng nhìn hắn hỏi: “Thầy Diệp, chúng em đều đã tan học cả rồi, thầy tới trường học làm cái gì?”
“Tôi tới tìm một người.”
Diệp Hạo Hiên khi trả lời vấn đề của Ôn Noãn, ánh mắt vẫn luôn chú định ở trên người Thẩm Nhan.
Thẩm Nhan cách đó hơn 5 mét cũng có thể cảm nhận được hàn khí mãnh liệt tản mát ra từ trên người Diệp Hạo Hiên, nhưng mà, cô lại không biết hắn đến tột là đang buồn bực cái gì.
“Nga… Kia người mà thầy muốn tìm ai a?”
Ôn Noãn tuy rằng có điểm sợ hãi khuôn mặt tựa khối băng của Diệp Hạo Hiên, nhưng vẫn kìm nén không được nội tâm tò mò, tìm hiểu nói.
“Tôi hình như đã tìm nhầm nơi.”
Diệp Hạo Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Nhan một cái, sau đó liền xoay người hướng tới xe của mình.
Ôn Noãn thấy thế, có bộ dáng biểu lộ “hòa thượng quá cao sờ không tới đầu” (không hiểu được tình huống).
Cô giơ tay sờ sờ cái ót, sau đó xoay người hướng chỗ Thẩm Nhan, bước nhanh đến, duỗi tay ôm trụ cánh tay cô đè thấp thanh âm nói: “Cậu có cảm thấy thầy Diệp hôm nay có điểm quái lạ hay không?”
Thẩm Nhan nghe vậy, theo bản năng quay đầu lại nhìn bóng dáng Diệp Hạo Hiên, không tỏ ý kiến, nhún nhún vai.
Ngay khi Thẩm Nhan bị Ôn Noãn lôi kéo, chuẩn bị rời đi, Diệp Hạo Hiên bỗng nhiên xoay người lại, gọi Thẩm Nhan, “Bạn học Thẩm, xin dừng bước!”
Thẩm Nhan dừng lại bước chân, ngơ ngẩn quay đầu lại nhìn về phía Diệp Hạo Hiên.
Diệp Hạo Hiên sải bước chân dài thẳng hướng Thẩm Nhan, nhanh chóng đi tới, gương mặt anh tuấn căng chặt, mày rậm nhíu lại, đáy mắt lập loè cảm xúc phức tạp.
Trầm ngâm mấy giây.
Hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Nhan mở miệng nói: “Tôi vừa nhớ tới có việc muốn tìm ba của em giải quyết, em hiện tại dẫn tôi đi một chuyến, có thể chứ?”
Hắn nói, tuy rằng là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại thập phần khẳng định, phảng phất như không có đường sống nào khác để thương lượng.
“A?! Nga… được! Em…”
Thẩm Nhan nghe vậy, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại Diệp Hạo Hiên vừa nói gì, vì thế, cô có chút xin lỗi quay đầu đối Ôn Noãn nói: “Thực xin lỗi a! Mình…”
“Không có việc gì, không có việc gì! Cậu mau mang thầy Diệp đi thôi! Chúng ta đi dạo phố lúc nào cũng được mà!”
Ôn Noãn phi thường thức thời, lập tức đối với bọn họ xua xua tay từ biệt, trong nháy mắt liền biến mất trước tầm mắt của bọn họ.
Thẩm Nhan đi theo sau Diệp Hạo Hiên ngồi vào trong xe, cô mới vừa cột kỹ đai an toàn, chuẩn bị mở miệng dò hỏi hắn muốn mang cô đi nơi nào, môi mỏng của hắn liền bám vào trên cánh môi cô …