Thẩm Nhan hôm nay đã bị Diệp Hạo Hiên lăn lộn đến quá sức, cô thật sự không nghĩ lại tiếp tục.
Dưới tình thế cấp bách, cô ngẩng đầu há mồm cắn vành tai nam nhân, lực đạo tuy rằng không nhẹ, nhưng cũng coi như không có bao nhiêu đau.
Chi một tiếng.
Diệp Hạo Hiên bị Thẩm Nhan cắn đến ăn đau liền kêu rên ra tiếng, ngay sau đó hắn phản xạ có điều kiện thối lui.
“Ha ha ha… Xem anh về sau còn dám chọc em hay không!”
Thẩm Nhan nhìn bộ dáng Diệp Hạo Hiên ăn mệt, nhịn không được cười ra tiếng, giống bạn nhỏ thực hiện được trò đùa dai, đắc ý giơ cằm lên, khẽ nhếch miệng.
Diệp Hạo Hiên thấy Thẩm Nhan cười vui vẻ như vậy, cũng nhịn không được giơ lên khóe môi.
Ngay sau đó, hắn lại lần nữa cúi người xuống, duỗi tay chế trụ ót cô, cúi đầu ở trên môi cô môi hôn xuống.
Tiện đà, hắn duỗi tay nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cô, ánh mắt sủng nịch nhìn cô nói: “Về sau anh liền dùng cái này tới trừng phạt em.”
Thẩm Nhan đón nhận ánh mắt thâm tình kia của Diệp Hạo Hiên, tim đập bỗng nhiên rớt nửa nhịp.
Cô có chút ngượng ngùng, rũ mi mắt, sau lại mỉm cười ngọt ngào, loại cảm giác ngọt ngào này, ngay cả mối tình đầu cũng chưa từng để cho cô trải nghiệm qua.
Cảnh đêm bờ sông vào buổi tối thực đẹp, trên đường lái xe về nhà, Thẩm Nhan đề nghị Diệp Hạo Hiên xuống xe đi dạo một chút.
Diệp Hạo Hiên tự nhiên vui vẻ đồng ý, hắn mềm nhẹ dắt tay nhỏ Thẩm Nhan, cùng cô giống các cặp tình lữ khác, dọc theo công viên ven sông mà đi dạo.
“Anh trước kia thực sự chưa từng nói chuyện yêu đương sao?”
Thẩm Nhan tuy rằng đã từng ở trên mạng tìm hiểu lịch sử tình ái của Diệp Hạo Hiên, nhưng là vẫn muốn xác nhận lại một chút, bát quái trên những diễn đàn đó đến tột cùng có phải thật sự hay không.
“Như thế nào? Chẳng lẽ em thực để ý đến tình sử của anh sao?”
Diệp Hạo Hiên nghe vậy quay đầu lại mỉm cười nhìn về phía Thẩm Nhan, khóe môi giơ lên một nụ cười tà mị, thuận thế duỗi tay thay cô sửa sang lại sợi tóc bị gió thổi loạn.
Trong loại ôn nhu này hỗn loạn cùng cảm giác kì lạ, làm Thẩm Nhan nháy mắt như có nai con chạy loạn trong lòng.
Chẳng lẽ hắn thật sự còn có người trong lòng trước đó?!
Trong lòng Thẩm Nhan tức khắc căng thẳng, nhưng là trên mặt lại vẫn cứ biểu hiện ra bộ dáng vân đạm phong khinh, “Em chỉ là tò mò, hỏi một chút chẳng lẽ không thể sao? Lại nói, em lúc trước cũng đã nói cho anh biết tình sử của mình.”
“Nếu anh nói em là bạn gái đầu tiên của anh, em tin tưởng sao?”
Diệp Hạo Hiên nắm tay Thẩm Nhan, cúi đầu hôn môi mu bàn tay cô, ánh mắt thành khẩn lại nhiệt liệt nhìn chăm chú vào cô.
“Thật vậy chăng? Anh xác định anh không phải đang gạt em?”
Thẩm Nhan nghịch ngợm nghiêng đầu, hướng Diệp Hạo Hiên chớp chớp mắt, cười nói: “Em đây thật sự thực vinh hạnh, trở thành mối tình đầu của thầy Diệp.”
“Nhưng anh không chỉ muốn em trở thành mối tình đầu của anh, anh còn muốn làm em trở thành vợ của anh.”
Diệp Hạo Hiên nâng lên một cánh tay, đem Thẩm Nhan ôm vào khuỷu tay mình, một đôi mắt đen ở dưới ánh đèn đường lập lòe.
Trái tim Thẩm Nhan như nai con chạy loạn.
Cô ở phim truyền hình xem qua vô số phân cảnh lãng mạn, mặc dù hắn nói lời âu yếm thực cũ kỹ, lại vẫn như cũ, tựa như ở trong lòng cô, ném đá xuống hồ nước tĩnh lặng, nổi lên tầng tầng gợn sóng.
“Anh xác định anh thật sự muốn cưới em sao? Nhưng là anh hiện tại còn chưa hoàn toàn hiểu biết em.”
Thẩm Nhan nhớ tới bản thân đã từng tính kế Diệp Hạo Hiên, trong lòng tựa như đè ép một tảng đá, làm cô cảm thấy rất khó chịu.
Nếu bọn họ hiện tại đều đã ở bên nhau, cô cảm thấy cần thiết phải đem kia sự kiện kia nói cho hắn từ đầu chí cuối, ít nhất như vậy, khi cô đối mặt với hắn sẽ không cảm thấy có áp lực.