Ông đến thăm nó một lần được không? Dù sao thì nó cũng là con trai của ông mà...?
Người đàn bà lí nhí nói một cách nhỏ nhẹ, đầu máy bên người có vẻ như đang rất ồn ào rồi vài tiếng tút ngắn vang lên. Bà ta nhìn vào bên trong phòng bệnh nhìn đứa con rồi thở dài im lặng.
Tấn không ngủ, hắn chỉ nhắm mắt lại cố gắng suy nghĩ về những điều đang xảy ra. Quá nhiều chuyện xảy đến làm hắn ngay trước mắt không biết phải đối mặt như thế nào... Hắn hiện tại là ai? Cuộc sống sau này như thế nào...? Rồi cả cách thích nghi với môi trường mới... Lúc này hắn thật sự chỉ muốn ngủ nhưng lại không thể ngủ được.
Nhưng bỗng nhiên Tấn cảm thấy có điều gì không ổn, hắn mở to đôi mắt rồi ngồi bật dậy nhìn về phía cánh cửa. Hắn cảm nhận rõ có mùi gì hắc hắc lạ thường, đang định bước xuống giường đi tìm hiểu thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Dương mỉm cười bước vào rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Cậu vẫn còn yếu lắm, không nên đi lại nhiều...! Cố gắng nghỉ ngơi thư giãn đầu óc mới sớm khỏi bệnh được...!
- Cô cứ làm như tôi là trẻ lên ba không bằng...!
- Cậu không phải trẻ lên ba...! Nhưng mà bà chủ mà thấy cậu thế này... là em bị la đấy...!
- Ai la...?
- Mẹ cậu chứ ai nữa...!
- Mẹ tôi...? Ý cô nói là cái bà không quen biết mà tự nhiên nắm chân, nắm tay tôi đấy á? Mà mẹ là gì...?
- Mẹ mà cậu cũng không biết...?
Dương ngơ người nhìn Tấn, hắn cũng ngơ ngác đưa hai tay ra múa may như có vẻ không hiểu thật. Thời đại của hắn nào có biết từ mẹ ý nghĩa nó là gì đâu, nên coi hắn là một tên mất trí nhớ thế vẫn còn là khá nhẹ nhàng.
- Đúng là cậu mất trí nhớ thật rồi...! Mẹ là người sinh ra cậu đấy...!
- Ý cô nói bà ấy là u của tôi...?
Dương khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng trả lời:
- Thời nào rồi mà còn gọi mẹ bằng u nữa hả trời...! Ở quê bây giờ cũng không ai gọi thầy u nữa rồi cậu ơi...!
Tấn đỏ mặt gãi đầu, nhưng hắn bỗng cảm thấy hơi nhói, may mà Dương đã đưa tay ra cản lại rồi quan sát đầu hắn:
- Đừng đụng vào...! Cậu vừa mới phẫu thuật vài ngày trước nên đừng chạm vào vết mổ...!
- Tôi giờ chẳng nhớ gì cả, đầu óc cứ loạn hết cả lên ấy...! Từ giờ cô phải giải đáp cho tôi những gì mà tôi không biết đấy...!
- Em biết rồi...! Giờ cậu lên giường và nghỉ ngơi đi...! Khi nào khỏe thì em sẽ giải đáp những gì mà cậu đã quên...!
Tấn im lặng mỉm cười rồi lại ngả người xuống chiếc giường, thật đúng là “ hổ trùng sinh hóa thành mèo “. Đường đường là thầy mo số một đất kinh bắc trên thông thiên văn dưới tường địa lý cuối cùng lại trở thành kẻ vô dụng như thế này.
Bên ngoài hành lang, hai y tá rảo bước thật nhanh về phiá phòng bác sĩ trực đêm, khuôn mặt của họ có vẻ khá hoảng loạn như vừa gặp phải chuyện gì hãi hùng lắm.
- Vào đi...!
Bác sĩ ngước mắt nhìn về phía hai cô gái y tá mới bước vào:
- Có chuyện gì...?
- Bác sĩ ơi...! Khoa dược xảy ra chuyện rồi...!
- Xảy ra chuyện gì...?
- Chuột bạch bị chết sạch rồi...!
Lời kết: Làm gì cũng phải dựa vào thiên thời - địa lợi - nhân hòa...!
Cái tôi đang thiếu là gì...?
Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!